Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 49: 49: Xe Chấn





Edit: Haan
Hiện tại làm cho Lương San mất thể diện lớn như vậy, Trình Khanh Khanh biết, về sau cô ta có lẽ cũng không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt bạn học.
Bạch tiên sinh đã nói chuyện Tử Kinh viên bên kia giao cho anh xử lý, cô cũng lười hỏi đến, bất quá nếu Lương San còn tiếp tục lắc lư trước mặt cô, cô vẫn sẽ hạ thủ vô tình như cũ.
Hôm nay còn chưa tan tầm Trình Khanh Khanh đã nhận được điện thoại của Bạch Duyên Đình, nói là muốn dẫn Tiểu Cảnh đi họp, việc đón Tiểu Nhã về nhà đều giao cho cô.

Vừa vặn hôm nay Andy tổ chức tiệc sinh nhật, Trình Khanh Khanh liền nghĩ đến việc đem Tiểu Nhã theo cùng, Bạch Duyên Đình cũng đồng ý.
Cho nên sau khi tan tầm Trình Khanh Khanh liền đi đón Tiểu Nhã cùng đến nhà Andy, nhà Andy cô đã đến một lần, đường đi coi như quen thuộc, lúc cô đến nhà Andy đã có không ít khách.
Andy phấn đấu nhiều năm như vậy, tài sản cũng coi như phong phú, ở cũng là biệt thự có vườn hoa, trang trí cũng rất sang trọng.

Hôm nay tới đều là đồng nghiệp trong studio nhiếp ảnh, Trình Khanh Khanh vừa đến liền hòa cùng các cô ấy.

Bởi vì hôm nay cũng chỉ có một bạn nhỏ là Tiểu Nhã, Trình Khanh Khanh biết cô bé chơi cùng các cô cũng không được, đợi mọi người đùa với cô bé một lát liền để cho cô bé tự mình đi chơi.
Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến lần trước nhìn thấy thiếu niên nổi loạn kia, hôm nay đến nơi này hình như không nhìn thấy cậu ấy, liền hỏi Andy: “Vị công tử nhà chị đâu rồi?”
Andy pha cho mỗi người bọn họ một chén trà hoa, nghe vậy liền nhíu mày, “Vừa rồi chị nói nó vài câu, hiện tại trốn ở trong phòng giận dỗi! Đứa bé kia đã mười tám tuổi rồi, còn không hiểu chuyện chút nào.”
Trình Khanh Khanh cùng đồng nghiệp xung quanh liền vội vàng khuyên nhủ: “Nào có không hiểu chuyện? Là do chị yêu cầu quá cao thôi.”
Mẹ phải nói chuyện phiếm với mấy dì quái đản, bạn nhỏ Bạch Tiểu Nhã đành phải một mình đi ra sân sau chơi, cô bé vểnh cái miệng nhỏ vừa đá cục đá vừa rầu rĩ đi trên con đường đá xanh.

Cũng không biết đi được bao lâu, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại nhìn thấy cách đó không xa có một ngôi nhà trên cây -tựa như trước kia cô bé nhìn thấy trong truyện cổ tích.
Cô bé biết trong căn nhà cây kia có thiên sứ nhỏ, cô bé nghĩ mình đáng yêu như vậy nhất định thiên sứ nhỏ sẽ nguyện ý làm bạn với cô bé.

Sự khổ sở khi vừa mới bị mẹ “vứt bỏ” cũng trong nháy mắt tan thành mây khói, cô bé vội vàng vung chân ngắn chạy về phía ngôi nhà trên cây kia, nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa phòng, dùng giọng nói mềm mại của cô bé hỏi: “Thiên sứ cây cậu đang ở nhà à?”
“ …” Bên trong không có ai trả lời.
Bạn nhỏ Tiểu Nhã nhíu mày, lại nhẹ nhàng gõ hai cái, “Thiên sứ cây, cậu có ở nhà không? Mình có thể đi vào chứ?”
“…” Vẫn không có ai đáp lại.
“Thiên sứ cây, cậu ngủ rồi sao?”
“…”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã phỏng đoán có phải thiên sứ cây đang ngủ hay không, cô bé ở trước cửa do dự một hồi, cắn cắn bờ môi nhỏ, lại thử thăm dò một câu: “Thiên sứ cây, mình vào nha?”
“…”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã liền thật cẩn thận đẩy cửa ra, đã thấy trong căn nhà trên cây kia có một người ngồi, hai tay cậu ấy ôm gối tựa đầu vào đầu gối.

Sau khi cô bé đẩy cửa ra, cậu ấy liền chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu ấy lạnh lùng, trong đôi mắt còn đỏ ửng, ánh mắt cậu ấy hung tợn trừng mắt nhìn cô bé, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cút ngay!”
“…” Bạn nhỏ Tiểu Nhã ngẩn người, lại không chút sợ hãi cậu ấy, ngược lại phi thường lễ phép hỏi, “Chú ơi, chú có thấy thiên sứ cây không?”
“Chú?” Ánh mắt cậu ấy híp lại, sắc mặt kia nhìn qua càng lạnh hơn, “Nhìn tôi có giống chú sao?”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã rất nghiêm túc xem xét mặt cậu ấy một lát sau đó kiên quyết gật cái đầu nhỏ một cái.
“…” Cậu ấy bị cô bé chặn họng, khóe miệng không thể khống chế co rút, bởi vì một động tác nhỏ như vậy, gương mặt lạnh như băng của cậu ấy cũng không lạnh lùng đến mức hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời cậu ấy không biết nên nói gì với một đứa nhóc xấu xa, nhưng lại cảm thấy mình bị cô bé chặn họng đến một câu cũng nói không nên lời đã rất sợ rồi, cậu ấy dứt khoát cau mày lạnh lùng nói một câu: “Cút ra ngoài cho tôi! Có nghe hay không?”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã không nhúc nhích, ánh mắt trong lúc vô tình liếc xuống đất, sau đó chỉ chỉ vị trí bên cạnh cậu ấy, “A…, sâu róm!”
Cậu ấy quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách cậu ấy không xa có một con sâu róm đủ màu sắc đang ngọ nguậy bò về phía bên này.

Cậu ấy lập tức kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân lui về phía sau, đợi đến khi lui đến chân tường cậu ấy mới dừng lại, cậu ấy tựa vào góc tường, cả người co rúm lại thành một đoàn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn con sâu róm kia, phảng phất như nó muốn ăn thịt người, ngược lại một chút cũng nhìn không ra người vừa hoảng sợ vừa khiếp đảm giờ phút này chính là thiếu niên khí phách lại không kiên nhẫn vừa rồi.
Bạn nhỏ Tiểu Nhã bị một loạt động tác này của cậu ấy làm cho bối rối, cô bé còn chưa từng thấy qua có người sợ sâu róm đến như vậy, cô bé bĩu môi, chậm rãi đi về phía con sâu róm kia.
Cậu ấy thấy thế, vội vàng hét lên với cô bé: “Nhóc đừng đi qua, bị con sâu róm kia cắn thì đau chết nhóc đó!”
Thân thể nhỏ bé của bạn nhỏ Tiểu Nhã đã ngồi xổm xuống, nhặt được một phiến lá nhỏ khẽ quấn con sâu róm xanh xanh đỏ đỏ kia lại, dễ như trở bàn tay bốc nó lên.
Cô bé nghiêng đầu nhìn cặp mắt to màu đen của nó, phất phất tay với nó, “Xin chào cậu, sâu róm, mình tên là Tiểu Nhã!”
Con sâu róm kia vặn vẹo uốn éo cái đầu nhỏ, cũng không biết có phải đang đáp lại lời chào hỏi của cô bé hay không.
Giờ phút này người nào đó vẫn co rúm lại ở góc tường: “…”

Tiểu Nhã sau khi chào hỏi xong liền nắm sâu bướm đi về phía cậu ấy ở bên này, nhất thời vẻ mặt cậu ấy hoảng sợ, “Nhóc… Nhóc đang làm gì vậy? Nhóc tránh xa tôi ra!!!”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ấy, đem sâu róm đưa tới trước mặt cậu.
“!!!!!!!!!”
“Chú cũng chào hỏi với nó đi!”
Cậu ấy rụt cằm, khuôn mặt tuấn tú kia gần như đều nhăn thành một đống, cậu ấy nhìn cũng không dám nhìn con sâu róm một cái, “Chào hỏi cái đầu nhóc á, nó lại không thể nghe hiểu tôi nói chuyện!! Nhóc mau lấy nó ra! Lấy ra mau!”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã nháy đôi mắt to vài cái, lại kiên định gật đầu, “Nó nghe hiểu được đấy, chú thử chào hỏi với nó đi!”
Đm khốn khiếp thật! Đáy lòng An Khai Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của nhóc xấu xa kia, cậu ấy biết nếu cậu không chào hỏi con sâu róm này, cô bé sẽ không lấy nó ra.
Cậu ấy cắn răng, hít sâu một hơi, “Mày… Chào mày, sâu róm!”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã bất mãn, quyệt miệng nói: “Chú thật không lễ phép, chào hỏi nó cũng không nhìn nó.

Nói không chừng lát nữa nó không vui muốn đến cắn trán chú đó.”
“!!!!!!!” Trong lòng An Khai Dương xây dựng tâm lý cho mình một lần mới dám quay đầu nhìn về phía con sâu róm, đợi vừa nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia, cậu ấy chỉ cảm thấy cả người nổi da gà.

Cậu ấy chịu đựng khó chịu trong lòng, phất phất tay với sâu róm, lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười không được tự nhiên, “Này, mày… Chào mày nha!” Nói xong cũng cảm giác mình giống như một tên bệnh thần kinh vậy.
Tiểu Nhã lúc này mới hài lòng gật đầu, nói với sâu róm: “Được rồi, hôm nay mình chơi với cậu tới đây thôi, cậu mau đi tìm mẹ đi!” Nói xong liền nắm sâu róm đi đến bên cửa, cẩn thận thả nó đi.
An Khai Dương thấy thế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Nhã thả sâu róm xong đi về phía cậu ấy, An Khai Dương nghĩ đến bộ dạng sợ sâu róm vừa rồi của mình, cảm giác mình giống như rất sợ hãi, liền cố ý nhìn thoáng qua cô bé tức giận nói: “Tôi… Tôi không sợ con sâu róm đó, tôi chỉ thấy nó rất buồn nôn thôi!”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã lại đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, hai tay chống lên đầu gối, nâng khuôn mặt nhỏ tròn trịa của cô bé cẩn thận nhìn mặt cậu.
An Khai Dương bị cô bé nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, vội vàng nhíu mày xụ mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Nhóc là đứa bé rách nát từ đâu tới, đi ra một bên chơi đi!”
“Có phải chú đang khóc không?”
“…” An Khai Dương định thần lại từ trong giật mình, vẻ mặt khinh thường, “Tôi khóc hồi nào?!”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã lấy từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa cho cậu ấy, “Lúc tâm trạng cháu không tốt chỉ cần ăn một viên kẹo là tốt lên liền, chú cũng ăn một viên đi.”
Nhìn kẹo cô bé đưa tới, cậu ấy ngẩn người.

Trong mắt dường như có cảm xúc phức tạp nào đó hiện lên, bất quá trong nháy mắt, cậu ấy vẫn là gương mặt lạnh lùng như cũ kia, mặt mày đều lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Đã nói nhóc đi ra một bên rồi, sao còn không nghe lời… A…” 
Cũng là Tiểu Nhã thừa dịp cậu ấy nói chuyện đột nhiên đem kẹo nhét vào trong miệng cậu.
An Khai Dương chết lặng nhìn cô bé, bạn nhỏ Tiểu Nhã lại vẻ mặt thành thật nói, “Chú ăn vào tâm trạng liền tốt hơn.”
Cũng không biết có phải vẻ mặt thành thật của cô bé đã lây nhiễm cậu ấy hay không, cậu ấy lại cảm thấy kẹo này ăn vô cùng ngọt ngào, hơn nữa tâm tình xấu vừa rồi dường như cũng tốt hơn một chút.
Nhưng mà cậu ấy lại không muốn để cho cô bé quá đắc ý, hừ lạnh một tiếng, đem kẹo trong miệng cắn đến vang lên răng rắt, giống như đang dùng cái này trút hết bất mãn của mình.
Bạn nhỏ Tiểu Nhã thấy thế lại lo lắng, “Chú đừng cắn, chú phải chậm rãi liếm, như vậy mới có hiệu quả.”
An Khai Dương lại cố ý hướng về phía cô bé, càng thêm dùng sức cắn.
Tiểu Nhã: “…”
“Tiểu Nhã Tiểu Nhã!” Bên ngoài giống như có tiếng của mẹ vang lên.
Tiểu Nhã vội vàng lấy lại tinh thần, đi tới cửa cẩn thận nghe một chút, đích thật là giọng nói của mẹ không sai, cô bé liền nhìn thoáng qua An Khai Dương, cười phất tay, “Mẹ cháu đến tìm cháu rồi, cháu phải đi đây!”
Mở cửa đang muốn rời đi, lại giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô bé quay đầu cười với cậu ấy: “Đừng không vui nữa, chú!”
Khuôn mặt nhỏ ngọt ngào của cô bé được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời ấm áp, gương mặt tròn mang theo một nụ cười ngọt ngào.

Tuy rằng nhóc xấu xa này có chút đáng ghét, nhưng bộ dạng của cô bé ngược lại rất đáng yêu.
Tuy nhiên, “Tôi không phải là chú!!!”
Thế nhưng cô bé đã đóng cửa lại rời đi.
Trình Khanh Khanh tìm được Tiểu Nhã ở sân sau, vội vàng ôm cô bé lên, sờ cái mũi nhỏ của cô bé hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Bạn nhỏ Tiểu Nhã liền hưng phấn chia sẻ cùng mẹ, “Con vừa mới phát hiện một ngôi nhà trên cây, còn gặp một…”
Trình Khanh Khanh bật cười, “Nhà trên cây?” Cô cười híp mắt nhìn cô bé: “Ồ… Con đã gặp được cái gì trong ngôi nhà trên cây?”
“Gặp một con sâu róm.” Dừng một chút lại nhảy cẩng lên, “Con còn mời nó ăn kẹo!”
Trình Khanh Khanh rốt cục nhịn không được phì một tiếng cười, “Sâu róm còn biết ăn kẹo sao?”
“Dạ, biết ăn!”
Ở nhà Andy giúp cô ấy tổ chức sinh nhật xong, Bạch tiên sinh liền mang theo Tiểu Cảnh cùng nhau đến đón hai mẹ con về nhà.


Cả nhà vui vẻ trò chuyện trên đường về, trước khi đi ngủ Bạch tiên sinh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với cô: “Đúng rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi thăm bà ngoại.”
“Bà ngoại?”
Bạch Duyên Đình gật đầu, “Em còn chưa từng gặp bà, dẫn em đi gặp bà một lần.”
Trình Khanh Khanh nhớ rõ lần trước đến Tưởng gia hình như cũng không gặp bà ngoại, liền hỏi: “Hiện tại bà ngoại ở chỗ nào?”
“Ở chùa.”
“…” Trình Khanh Khanh ngẩn người, “Bà ngoại ở chùa làm gì?”
“Tu hành!”
“…”
Sáng sớm hôm sau trước tiên Trình Khanh Khanh xin nghỉ với Andy, sau đó theo Bạch Duyên Đình đến một ngôi chùa nổi tiếng ở ngoại ô Ký thị ra mắt bà ngoại.
Hai người đi tới cổng chùa, đã thấy người Tưởng gia đến đông đủ.

Tưởng Ký Châu còn mang theo Bạch Tuệ Nhiễm cùng đến, Bạch Duyên Đình mang theo cô, Trình Khanh Khanh  vội vàng chào hỏi các trưởng bối.

Trong này còn có mấy người bên họ nội của Tưởng gia, cô cũng không nhận ra, Bạch Duyên Đình liền giới thiệu từng người cho cô.
Sau khi chào hỏi xong, Nghiêm Linh liền thần thần bí bí kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Quần áo lần trước chị chọn giúp em có tác dụng không?”
Trình Khanh Khanh nghe xong lời này vội vàng đỏ mặt, Bạch Tuệ Nhiễm cũng tiến lại gần, bất mãn nói: “Hai người nói cái gì mà thì thầm không cho em nghe vậy?”
Trình Khanh Khanh biết hai người này đều là nhân vật thích tám chuyện, liền phất tay nói: “Phật môn trọng địa, nói những thứ này cẩn thận kinh động Phật Tổ.”
Nghiêm Linh nghe xong liền bĩu môi, bất quá cũng không dám hỏi nữa, Bạch Tuệ Nhiễm thấy sắc mặt hai người đều có chút vi diệu.

Chỉ cho rằng các cô cất giấu bí mật lớn gì đó không cho cô ấy phát hiện, vội vàng nói: “Hai người các người rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Tốt xấu gì cũng phải bật mí một chút cho em chứ.”
Vừa dứt lời đã thấy trước cổng chùa có một tiểu ni cô đi ra, cô ấy nói với mọi người: “Xin chào các vị, sư phụ chúng tôi đến rồi, các vị mau vào đi thôi.”
Tưởng phu nhân liền vẫy vẫy tay với các cô, Trình Khanh Khanh cảm thấy vừa vặn, vội vàng đi qua, Bạch Tuệ Nhiễm cũng không dám hỏi lại, đi vào theo mọi người.
Theo tiểu ni cô tiến vào trong một Phật đường, thấy ngay phía trước Phật đường đã có một lão ni cô một thân tăng bào, tóc hoa râm ngồi.

Nhìn qua có vẻ già hơn mấy tuổi, nhưng tinh thần của bà ấy trông lại rất tốt.
Sau khi mọi người đi vào liền quỳ xuống trên đệm hương bồ trong Phật đường, dập đầu quỳ lạy lão ni cô kia, đồng thanh ân cần thăm hỏi, “Nhất Mi sư thái!”
Trình Khanh Khanh: “…”
Những vãn mối như Trình Khanh Khanh đều xếp ở phía sau, nhìn thấy chiến trận này cô cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi Nghiêm Linh: “Đây là cái quỷ gì vậy?”
Nghiêm Linh cũng bái theo mọi người, nhỏ giọng trả lời cô, “Quan tâm nó là cái quỷ gì, cứ làm theo là được.”
“ …” Được thôi…
Đám người quỳ lạy như vậy sau đó cũng không có ý đứng lên, Trình Khanh Khanh thấy tất cả mọi người quỳ đến quy quy củ củ, cô cũng không dám động một chút, đỡ phải phá hỏng quy củ.
Có lẽ cái gì Nhất Mi sư thái đó chính là bà ngoại của Bạch Duyên Đình, mọi người bái lạy bà ấy một lạy như vậy bà ấy cũng không kêu mọi người đứng lên.

Một bên lần Phật châu một bên niệm kinh.
Cũng không biết niệm bao lâu, Trình Khanh Khanh quỳ đến chân sắp mỏi bà ấy mới dừng lại, lại nghe được thanh âm uy nghiêm của bà ấy truyền từ phía trên đến: “A Phúc, A Quý, các con lên đây.”
Trình Khanh Khanh nhướng mày, nghĩ thầm, thời đại này ai còn dùng loại tên thô tục đến như vậy, đang muốn ngẩng đầu nhìn xem hai người hiếm thấy này là ai, liền thấy Bạch Duyên Đình và Tưởng Ký Châu quỳ gối trước họ đồng thời đứng dậy đi đến trước mặt Nhất Mi sư thái kia.
Trình Khanh Khanh: “…”
Cô âm thầm quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tuệ Nhiễm, thấy vẻ mặt cô ấy cũng mông lung, hai người vi diệu nhìn nhau một cái liền tự động quay đầu lại.
Trình Khanh Khanh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trên, đã thấy Tưởng Ký Châu và Bạch Duyên Đình đi lên, trước sau quỳ xuống đệm hương bồ trước mặt Nhất Mi sư thái, sau đó Nhất Mi sư thái liền đem hai tay đặt trên đầu bọn họ, lại bắt đầu nhắm mắt niệm kinh.
Trình Khanh Khanh cảm thấy hết thảy trước mắt quả thực quá quỷ dị, quỷ dị đến mức cô muốn bật cười.
Nhất là nghĩ đến hai người Bạch Duyên Đình và Tưởng Ký Châu tốt xấu gì cũng là công tử nổi danh hết lần này đến lần khác ở Ký thị, lại không ngờ bọn họ có một cái tên tục tĩu như vậy.

Đem “A Phúc” và “A Quý” đặt lên người bọn họ, loại cảm giác không hài hòa này quả thực quá buồn cười.

Trong Phật đường này rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh Nhất Mi sư thái niệm kinh thì không nghe được những tiếng động khác.

Trình Khanh Khanh biết lúc này nếu như mình cười không chỉ làm cho các trưởng bối không vui mà cũng sẽ đắc tội với Nhất Mi sư thái, cho nên cô liền cố nén ý cười, thế nhưng ý cười này lại đến quá mãnh liệt, quá đột ngột, cô nhịn đến mức cả người phát run.
Ngay khi cô nhịn đến sắp tắt thở, Bạch Tuệ Nhiễm bên cạnh mạnh mẽ túm lấy cổ tay cô.

Cô quay đầu nhìn cô ấy, thấy gương mặt cô ấy cũng nghẹn đỏ lên, bàn tay nắm cổ tay cô còn run hơn so với tay cô.
Trình Khanh Khanh quả thực sắp khóc, Tuệ Nhiễm, xin cậu thương xót mình có được không? Đừng truyền sức mạnh hồng hoang(*) của cậu cho mình mà, mình cũng sắp sụp đổ rồi!
(*)sức mạnh hồng hoang (洪荒之力): là một từ phổ biến trên mạng, sức mạnh hồng hoang có thể lý giải là trạng thái ban đầu khi trái đất đất mới hình thành, là sức mạnh đủ để hủy diệt thế giới.
Hai người đau khổ một mực chống đỡ cho đến khi bái phỏng Nhất Mi sư thái chấm dứt, hai người từ phật đường đi ra liền vội vàng tìm đến một góc yên tĩnh, bắt đầu phóng thích năng lượng mình tích lũy lâu như vậy.
Trình Khanh Khanh: “Ha ha ha ha ha!”
Bạch Tuệ Nhiễm: “Ha ha ha ha ha!”
Lúc Bạch Duyên Đình và Tưởng Ký Châu tìm được hai người liền thấy hai người bọn họ đang cười đến ngửa tới ngửa lui, giống như người điên.

Sắc mặt hai người đều có chút khó coi, hai tay Tưởng Ký Châu ôm ngực, vẻ mặt bất mãn nhìn các cô, “Buồn cười như vậy sao?”
Bạch Tuệ Nhiễm tốt xấu gì cũng nhín cười hỏi: “Cái kia… Ai là A Phúc, ai là A Quý?”
Tưởng Ký Châu nhíu mày một chút nhìn Bạch Duyên Đình, “Anh lớn tuổi hơn cậu ta, anh là A Phúc, cậu ta là A Quý!
Bạch Tuệ Nhiễm: “Ha ha ha ha ha ha!”
Trình Khanh Khanh: “Ha ha ha ha ha!”
Tưởng Ký Châu: “…”
Bạch Duyên Đình: “…”
Tưởng Ký Châu bây giờ nhìn không nổi nữa, dứt khoát đi tới trực tiếp khiêng Bạch Tuệ Nhiễm lên vai, nhấc chân đi xuống dưới núi.

Nhưng một đường đi xuống Bạch Tuệ Nhiễm vẫn không khống chế được cười như điên, Tưởng Ký Châu thật sự không chịu nổi liền vỗ mông cô ấy một cái, hung tợn nói: “Cho em cười!”
Sau khi hai người rời đi, nơi này chỉ còn lại Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình, Bạch Duyên Đình hai tay đút túi, vẻ mặt nhàn nhã nhìn người phụ nữ trước mặt cười đến sắp tắt thở, nhìn một hồi nhưng thấy cô vẫn cười đến vui sướng, anh liền thở dài, đau đầu phủi đuôi lông mày.
“Được rồi! Dù sao hôm nay anh cũng có nhiều thời gian, anh sẽ chờ em cười xong rồi chúng ta đi!”
Trình Khanh Khanh cười trong chốc lát cũng xem như phóng thích hết năng lượng trong cơ thể mình, nhân tiện nói: “Được rồi, được rồi, em không cười.” Nhưng vừa ngồi lên xe, nhìn anh anh tuấn đánh tay lái, hai chữ “A Quý” kia lại nhảy ra, cô không khống chế được bắt đầu cười to.
Bạch tiên sinh một bên vững vàng cầm tay lái một bên im lặng nhìn cô một cái, “Sao còn cười? Có hết không hả?”
“A Quý! Bạch tiên sinh, nhũ danh của anh thế mà là A Quý.

Ha ha ha, quả thực rất buồn cười.”
“…”
Bạch tiên sinh một đường lái xe cô cười hết cả một đường, về sau anh thật sự là không nhịn nổi, dứt khoát đem xe rẽ một vòng, lái đến một ngã ba đường, Trình Khanh Khanh thấy thế, ngược lại thu ý cười hỏi: “Anh đi đâu đây? Đường về nhà không phải đường này mà?”
Bạch tiên sinh không để ý tới cô, đợi đến chỗ hai bên dày đặc hoa cải dầu nhất anh mới dừng xe lại.

Trình Khanh Khanh ý thức được không thích hợp, cũng không cười nữa, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao chúng ta lại tới đây? Anh muốn làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, đã thấy Bạch tiên sinh trực tiếp vượt qua từ ghế lái, hai tay chống hai bên ghế của cô, nửa người đè lên người cô.
Trình Khanh Khanh: “…” Cô theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh thật cẩn thận hỏi, “Anh làm cái gì đó?”
Vẻ mặt Bạch tiên sinh cười như không cười nhìn cô, “Còn cười sao?”
Anh không nói như vậy còn tốt, vừa nói như vậy lại nhắc nhở cô cái tên “A Quý” kia, Trình Khanh Khanh nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, lại nhìn anh một thân quần áo đơn giản mà có trào lưu.

Đem anh liên hệ với “A Quý”, cô liền cảm thấy loại cảm giác này quả thực quá phân liệt, quá buồn cười, kết quả là, cô nhịn không được cười lên.
Bạch tiên sinh thật sự là không thể nhịn được nữa, dứt khoát cúi người xuống dùng miệng ngăn miệng cô lại.
Trình Khanh Khanh: “…”
Thật ra vừa mới bắt đầu quả thật chính là muốn làm cho cô im miệng, thế nhưng hôn xong Bạch tiên sinh liền có chút chịu không nổi.

Hơn nữa anh nhớ lại vừa rồi nhìn thấy bộ dạng cô cười đến hai mắt sáng lấp lánh mê người anh càng không kìm lòng được, một bên hôn một bên cởi quần áo của cô.
Trình Khanh Khanh vội vàng đẩy anh ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, “Anh làm cái gì đó? Giữa ban ngày mà!”
Bạch tiên sinh không để ý tới cô, cởi nội y của cô ra, vừa cúi đầu liền ngậm lên.

Bây giờ anh đã biết động tác như thế nào có thể làm cho cô hưng phấn, lúc này liền dùng hết vốn liếng một bên động khẩu một bên động thủ.

Trình Khanh Khanh vừa mới bắt đầu còn có thể kháng cự một chút, thế nhưng không được một lát liền bị anh làm cho cả người xụi lơ, không còn khí lực nữa.
Mà anh thì sao, thì thuần thục tách chân cô ra, lại nhắm ngay về phía trước, cô càng là khí lực phản kháng gì cũng không có…
Bạch tiên sinh tận hứng một lần sau đó mới ngồi xuống ghế lái, vừa rồi động tác của anh vội vàng xé hỏng quần lót của cô. 

Hôm nay tuy rằng Trình Khanh Khanh mặc một cái quần dài, thế nhưng bên trong trống không cũng không thoải mái, cô hung tợn trừng anh một cái, “Sao anh lại làm chuyện xấu như thế?! Ban ngày ban mặt mà cũng như vậy?!”
Bạch Duyên Đình vừa thuần thục lùi xe vừa không cho là đúng, “Vừa rồi không phải em ăn thật thoải mái sao?”
Trình Khanh Khanh: “…” Cô trong lúc nhất thời xấu hổ đến mức muốn độn thổ, dứt khoát một câu cũng không nói.
Bạch Duyên Đình lái xe từ con đường nhỏ hẻo lánh lên, đã thấy xe của Tưởng Ký Châu đang dừng ở ngã ba kia, Tưởng Ký Châu vừa nhìn thấy anh lái xe tới liền huýt sáo một cái nói: “Ơ! Tôi vừa thấy chiếc xe của cậu lắc lư dữ dội, các cậu làm gì trong xe vậy?”
Trình Khanh Khanh vừa nghe lời này của anh ấy vội vàng cúi đầu thật thấp, khuôn mặt đỏ đến không còn hình dáng, thật sự là hận không thể lấy cái gì đó che đầu lại.
Da mặt Bạch Duyên Đình dày hơn cô, sau khi nghe được ngược lại mặt không đổi sắc, chỉ trừng mắt liếc anh ấy một cái, “Chỉ có anh nhiều chuyện như vậy!”
Rõ ràng anh không muốn hung hăn càn quấy với anh ấy, nhưng Tưởng Ký Châu lại không muốn bỏ qua cơ hội trêu chọc anh, lái xe tới, cất to giọng nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy, chiếc xe kia rung lắc… Chuyện này quả là … Giống như đất rung núi chuyển, tôi hoài nghi là, dưới bánh xe kia chắc là bị lún một cái hố lớn rồi.”
Bạch Tuệ Nhiễm ngồi ở một bên nghe anh ấy nói càng lúc càng kỳ cục, liền kéo kéo quần áo anh ấy, “Có chừng mực thôi!”
Tưởng Ký Châu cười với cô ấy nói: “Em nhìn xem, vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Duyên Đình thật thú vị!”
Trình Khanh Khanh nghe Tưởng Ký Châu hình dung chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội lại tức giận, cô hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Duyên Đình, nhỏ giọng thầm thì, “Em đã nói anh rồi mà, dám làm chuyện xấu.”
Làm chuyện xấu Bạch tiên sinh chỉ cảm thấy hổ thẹn, thấy vợ thật sự tức giận, anh liền ho khan một tiếng nói với Tưởng Ký Châu: “Anh mà nói nhảm nữa mảnh đất ở núi Chu Công kia, tôi thật sự sẽ đem ra xây nhà vệ sinh công cộng.”
Tưởng Ký Châu: “…”
Bạch Duyên Đình thấy anh ấy rốt cục cũng ngậm miệng, liền tăng thêm mã lực, bỏ bọn họ lại phía sau.

Mà Tưởng Ký Châu trêu chọc Bạch Duyên Đình không thành công hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu tử thúi Bạch Duyên Đình này chuyên bắt chỗ đau của người khác! Thật sự là không biết xấu hổ!”
Lái xe về đến cửa nhà, Bạch tiên sinh nghĩ đến vừa rồi mình xé hỏng quần của vợ, cô không mặc gì bên trong cả, bước đi cọ xát cũng không thoải mái, dứt khoát ôm cô lên rồi đi về phía cửa chính.
Trái lại Trình Khanh Khanh giật nảy mình, “Anh mau thả em xuống! Anh đang làm gì vậy? Bọn trẻ đều đang ở nhà đó!”
Bạch tiên sinh không nói gì một đường ôm cô tiến vào cửa, Trình Khanh Khanh cũng thật sự là không có mặt mũi lấy bộ dạng này gặp bọn nhỏ, dứt khoát vùi đầu vào ngực Bạch tiên sinh, gắt gao nhắm mắt, làm bộ ngủ thiếp đi.
Bạch Duyên Đình ôm vợ vào phòng, quả nhiên nhìn thấy bọn nhỏ đã trở về, bạn nhỏ Tiểu Cảnh cùng bạn nhỏ Tiểu Nhã nhìn thấy ba ôm mẹ tiến vào đều là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bạn nhỏ Tiểu Cảnh liền hỏi: “Ba, mẹ làm sao vậy? Có phải mẹ bị thương không?”
Bạch Duyên Đình đang muốn trả lời, thế nhưng người trong ngực lại véo một cái trên ngực anh, Bạch tiên sinh đau đến nhíu mày, ho khan một tiếng nói: “Cái kia… Mẹ con ngủ thiếp đi, ba bế mẹ lên lầu trước.”
“Vâng.” Bạn nhỏ Tiểu Cảnh ngơ ngác gật đầu đáp một câu.
Bạch Duyên Đình cũng sợ bọn nhỏ lại hỏi đông hỏi tây, liền vội vàng ôm Trình Khanh Khanh lên lầu.

Vừa vào phòng, Trình Khanh Khanh đang giả bộ ngủ liền nắm đôi tay trắng như phấn đánh lên người anh.
“Anh thật là đáng ghét, đồ đáng ghét!!”
Quyền này của cô đánh vào người anh kỳ thật cũng không có tác dụng gì, ngược lại chọc cho lòng anh ngứa ngáy, Bạch tiên sinh ôm cô đặt cô lên giường, hai tay chống hai bên cô, kề sát nhìn cô, cười nhẹ nhàng, cũng không nói chuyện.
Trình Khanh Khanh nện cho anh một hồi thấy anh không có phản ứng gì, nhân tiện nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Bạch tiên sinh liền cười nói: “Đánh đủ chưa?”
Trình Khanh Khanh trừng mắt liếc anh một cái, nghiêng đầu đi, không muốn để ý tới anh, Bạch tiên sinh thấy thế thở dài, “Xem ra là còn chưa đánh đủ!” Dứt lời liền cầm tay cô lên vỗ mạnh lên mặt hai cái.
Trình Khanh Khanh thấy anh đánh đến hung ác, lập tức gấp gáp, vội vàng rút tay về, giận dữ trừng mắt nhìn anh nói: “Anh làm gì vậy? Có bị ngốc hay không?!” Nghĩ đến hai lần vừa rồi anh dùng tay cô đánh, vội vàng đau lòng vuốt ve mặt anh, “Đánh có đau không?”
Bạch Duyên Đình liền hôn lên lông mày cô một cái, “Em bớt giận rồi sao?”
Trình Khanh Khanh bất đắc dĩ liếc anh một cái, “Em không tức giận.” Bất quá nhớ đến cái tên lúc nhỏ kia của anh cô cũng cảm thấy thú vị, liền nói: “Sau này em cũng gọi anh là A Quý đi, A Quý tiên sinh, thật dễ nghe!”
Bạch tiên sinh lập tức xụ mặt, “Anh không muốn!”
“Sao lại không muốn? Em cảm thấy anh rất giống đó.” Mắt thấy ánh mắt Bạch tiên sinh u oán nhìn cô, Trình Khanh Khanh liền cười chọc chọc lên mặt anh, “Ừm, phú quý bức người, anh nói có phải rất giống anh hay không?!”
Bạch tiên sinh vẫn lạnh mặt, một chút cũng không được an ủi, “Nếu em gọi như vậy, anh sẽ trừng phạt em.” Dứt lời liền đưa tay lên thắt lưng cô hù dọa.
Trình Khanh Khanh nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra trong xe lập tức trừng mắt liếc anh một cái, “Anh… Anh như vậy em sẽ không để ý tới anh nữa!”
Bạch tiên sinh liền vội vàng thu tay vùi mặt trước ngực cô, thanh âm ong ong nói: “Được rồi được rồi, anh không làm gì cả!” 
Dừng một chút lại nói: “Em thích gọi như thế nào thì gọi như thế đó đi, muốn gọi anh là A Miêu A Cẩu đều tùy em.

Chỉ là không nên động một chút liền nói không để ý tới anh, nghe em nói như vậy trong lòng anh thật khó chịu!”
Thật ra vừa rồi Trình Khanh Khanh nói như vậy cũng là chọc anh chơi thôi, không nghĩ tới anh lại để ý như vậy, nhìn cái đầu chôn ở ngực cô, Trình Khanh Khanh bất đắc dĩ cười, vội vàng đem năm ngón tay luồn vào tóc vuốt ve cho anh, ôn nhu an ủi: “Làm sao em có thể không để ý tới anh chứ, đồ ngốc!”
“Ừm!” Qua một hồi lâu anh mới lên tiếng, lại cọ cọ vào ngực cô.
Mặc dù người đàn ông này đã lớn như vậy, thế nhưng anh thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng với cô.

Mà mỗi khi anh làm nũng Trình Khanh Khanh liền khống chế không được tình mẫu tử tràn lan.

Trình Khanh Khanh ôm đầu anh nghĩ, Bạch tiên sinh làm nũng thật đúng là đòi mạng, thật hận không thể cái gì cũng đem cho anh.

Cho nên cô vừa vuốt tóc cho anh vừa hôn lên mặt anh một cái, sau đó lại cọ xát lên trán anh, ôm đầu anh, thật sự là một khắc cũng không muốn buông ra.
—————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi sợ mọi người đọc chưa đã ghiền cho nên bổ sung một chút nội dung cho chương trước, chương này liền chuyên viết ngọt sủng rồi..