Sủng Em Đến Tận Trời

Chương 30




“Ai da!” Ôn bà bà vui mừng ngồi ở trước bàn, thức ăn phong phú ở trênbàn làm bà cười toe toét. “Nhiều món ăn như vậy, muốn bà bội thực màchết à?!” Bà vừa trở về, thần sắc mệt mỏi, nhưng vẻ mặt cũng rất là vuivẻ. Chuyến đi lần này đúng thỏa được tâm nguyện của bà. Bà xem thấy mặttrời mọc lúc trẻ tuổi đã đính ước nhau cùng xem, ánh mặt trời ấm áp rọichiếu vào đôi mắt nhăn nheo, làm bà cảm giác bạn già giống như cũng tớinhìn mình.

Hà Phi xới cơm cho bà ngoại. “Ăn nhiều một chút a! Bà hình như gầy đi đấy!”

Bà ngoại ha ha cười. “Cháu cũng nấu quá nhiều đi?” Cũng không biết ban đầu Hà Phi muốn mời Lương Chấn Y tới.

Hà Phi miễn cưỡng mỉm cười, cô không muốn làm bà mất vui, cười nghe bàngoại liên miên kể chuyện thú vị trong chuyến đi chơi. Cô nghe mà mơ mơmàng màng, cả đầu đều là vẻ mặt hờ hững, giọng nói lạnh nhạt của LươngChấn Y.

“Phi à ——” Ôn bà bà dùng chiếc đũa đâm đâmcháu gái đang ngẩn người. “Ai nha, giờ đến cháu kể a, cháu đi SanFrancisco xem thằng nhóc kia, thế nào, có vui không?”

Hà Phi hồi tỉnh, bỏ xuống một câu: “Chúng cháu chia tay rồi.”

“Cái gì?!” Ôn bà bà chấn động, nhìn chằm chằm Hà Phi, ngay sau đó ôm ngực an nủi một câu. “Hứa nguyện của bà rốt cục thành hiện thực, quá tuyệtvời!”

“Bà ngoại!” Hà Phi trừng bà. “Nào có người nào hi vọng cháu gái mình thất tình không?”

“Gì chứ?” Ôn bà bà nhìn chằm chằm Hà Phi ánh mắt hồng hồng, dè dặt hỏi:“Thật đau lòng sao? Thằng nhóc kia lại không tốt, cháu nghe bà, cháutuyệt đối có thể tìm được người tốt hơn. Cái kia tổng giám đốc công tybọn cháu không phải là đối với cháu ——”

“Bà ngoại!” Hà Phi cắt đứt lời của bà. “Ăn cơm thôi!”

Ôn bà bà vẫn chưa chết tâm. “Thật đấy, cái kia tổng giám đốc thật có ý đối với cháu, bà ngoại tuyệt không sẽ đoán sai ——”

“Bà ăn chút thịt sấy tỏi đi.” Hà Phi nói sang chuyện khác, cô hiện tại không muốn nghe nhất chính là chuyện này.

Ôn bà bà không biết cháu gái lòng còn đang rớm máu, lại vô tâm đạp lên tửhuyệt của cô. “Cái kia tổng giám đốc a, cháu cho cậu ta cơ hội, cậu tachắc chắn ——”

“Hắn-ta-muốn-đi-New-York-rồi!” Hà Phi đập bàn hét lên, Ôn bà bà bị dọa sợ đến làm rơi cả đũa xuống đất.

Ôn bà bà nhặt lên chiếc đũa, không dám lên tiếng. Kinh khủng kinh khủng,Hà Phi nổi giận rồi, bà xem Hà Phi đùng đùng tức giận vùi đầu vào ăncơm, nha, thì ra nó chân chính thương tâm chính là chuyện này.

Ai! Ôn bà bà thở dài, không dám làm sai gì nữa, chẳng qua là gắp đồ ăn choHà Phi. “Ngoan, ăn nhiều một chút, cháu gầy đi đấy, bà ngoại nhìn đaulòng.” Bà ngồi lải nhải liên tục. “Bà ngoại ra ngoài lâu như vậy, khôngbiết nhớ cháu biết bao nhiêu. Bà ngoại nhìn thấy sao ở trên núi, liềnhứa nguyện hi vọng sống lâu một chút, nếu không Hà Phi đáng yêu của bàbiết làm sao đây.”

“Bà bị hâm rồi!” Hà Phi trừng bà ngoại một cái. “Cũng không phải là sao băng, bà cầu nguyện linh tinh cái gì vậy.”

Ôn bà bà chan canh cho Hà Phi. “Mặc kệ, bà nhìn thấy Thần Mộc, bà cứ thếcầu nguyện, hi vọng bảo bối ngoan của bà cùng cái tên nhóc hồ đồ kiachia tay, bằng không nếu bà chết, để cho tên nhóc thối kia chăm sóccháu, bà cũng không yên tâm.”

“Nói nhăng nói cuội gì đó a!” Hà Phi đá bà ngoại, buồn cười. “Nào có người nào hứa nguyện cái loại này?”

“Tại sao không có?” Ôn bà bà còn nghiêm túc nói. “Bà nhìn thấy mặt trời mọca, bà liền cầu nguyện, hi vọng nhanh lên một chút có một người tốt, cưng chiều Hà Phi đáng thương của bà. Nó từ bé đã không có ba, mẹ lại bỏ đimất, Hà Phi của bà trơ trọi một mình đáng thương biết bao, phải có người yêu thương nó mới được.”

Hà Phi trừng bà. “Bà ngoại yêu thương cháu là được rồi!”

“Con bé ngốc này, bà ngoại cũng sẽ chết thôi.”

“Bà đừng có nói lung tung nữa!” Bà ngoại thế nào suốt ngày nói chết chóc, đáng ghét!

Ôn bà bà ha ha cười. “Cháu không nỡ à? Bà ngoại dù chết cũng có thể đi gặp ông ngoại của cháu, cho nên ngày nào đó bà mà chết, con nhóc, cháu cũng không được khóc a, mà phải thực cao hứng, bởi vì bà ngoại cùng ôngngoại rốt cục gặp mặt rồi.” Ôn bà bà nói xong Hà Phi liền lớn tiếngkháng nghị. Sau khi ăn xong, bà mặc vào chiếc áo hoa Hà Phi tặng, rồilại lấy ra quà cho Hà Phi.

Đó là một cái túi hoa được buộc rất chặt.

Ôn bà bà thúc giục: “Mau xé ra xem a!”

Buộc thật sự rất chặt, Hà Phi ra sức cởi, rốt cục nút thắt lỏng ra, trongthoáng chốc trước mắt tràn ngập màu hồng, những mảnh hồng li ti tungbay, rơi xuống, chạm lên khuôn mặt kinh ngạc của cô.

Cô nghe tiếng bà ngoại cao hứng kêu lên: “Rất đẹp phải không? Hoa anh đàotrên núi đó, bà ngoại đi nhặt về cho cháu đấy.” Cánh hoa anh đào phủ đầy trên người Hà Phi.

“Ông ngoại cháu nói nhìn thấy hoa anh đào núi sẽ có chuyện tốt đến, Phi à, cháu chờ xem, nhất định sẽ cóchuyện tốt nha!”

Hà Phi nghĩ tới bà ngoại ở trên núirét lạnh vì cô mà nhặt nhiều hoa anh đào như vậy, ánh mắt cô cũng đỏ như cánh hoa anh đào. Cô dụi dụi mắt, chợt ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy đầugối khóc nức nở.

“Ai nha, khóc cái gì a?” Ôn bà bàvội vàng ôm lấy cháu gái dỗ. “Ngoan nha, đừng khóc nữa, khóc làm chuyệntốt cũng chạy mất thôi, đừng khóc, đừng khóc!”

Bà ngoại hướng về phía Thần Mộc cầu nguyện, cô liền thật sự cùng Từ Thiếu Khâm chia tay.

Vậy hứa nguyện của bà ngoại ở A Lý Sơn lúc mặt trời mọc cũng sẽ thành hiệnthực sao? Hà Phi dựa vào trong lòng bà ngoại ấm áp, dưới ngón tay chínhlà chiếc áo cùng mua với Lương Chấn Y. Mất linh a, bởi vì thứ mà cô cholà hạnh phúc, sẽ phải rời đi đến chỗ rất xa đi.

Ấm áp cùng tình yêu anh cho cô, hóa ra cũng giống như sao băng, rực rỡ vụtthoáng qua trước mắt, đương lúc cô nhìn thấy thật vui vẻ thì như thế nào liền biến mất vào trong đêm tối rồi?

Tiệc đưa tiễnđặt vào hôm Thứ Năm. Chủ tịch Phương đã đặt trước khu ghế lô lớn nhất,đồng nghiệp trong V. J đều tham dự, mọi người ở bên trong ghế lô giànhmicrophone tranh nhau muốn hát.

Ở trong góc, một mạt bóng hình cao lớn hôn ám, Lương Chấn Y tịch mịch hút thuốc.

Úy Nhân Nhân ra sức gọi điện thoại thúc giục Hà Phi. Cô không thể đến muộn được, thời gian đã qua một giờ, cô lại chậm chạp không xuất hiện. NhânNhân biết rõ, người Lương Chấn Ymuốn thấy nhất chỉ có Hà Phi.

Chủ tịch Phương ngược lại rất vui vẻ cùng các đồng nghiệp nam uống rượu,vừa uống vừa tán dóc. Giữa không khí náo nhiệt, bóng dáng Lương Chấn Yyên lặng hút thuốc xem ra lại càng thêm tịch liêu.

Ngoài cửa sổ mưa phùn bay lả tả, mưa bụi nghiêng đánh cửa sổ, dòng nước mưaquanh co cũng tựa như nước mắt trên mặt Hà Phi, lem nhem đứt quãng, dầyđặc đã khô.

“Bà ngoại. . . . . .” Cô co lại bả vai ngồi ở trong phòng bệnh bệnh viện tỉnh.

Ôn bà bà sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh.

Nhớ lại tình cảnh hỗn loạn mới vừa rồi, Hà Phi bị dọa sợ đến một thân mồ hôi lạnh.

Bà ngoại có thói quen ngủ trưa, nhưng là tối nay lúc cô phải ra ngoài tham gia tiệc tiễn biệt, bà ngoại cũng không tỉnh lại. Cô phát hiện khácthường, gõ cửa đi vào, mới phát hiện bà ngoại không biết đã hôn mê baolâu.

Là vì trời quá lạnh sao? Bà ngoại huyết áp quá thấp, mặc dù đã cấp cứu qua, nhưng là tình huống vẫn không ổn định.

Hà Phi bất lực lại sợ hãi, vẫn canh giữ ở trước giường bệnh, nắm chặt lấy tay bà ngoại.

Y tá đẩy xe đi vào tiêm cho Ôn bà bà.

“Bà không sao chứ? Bà sẽ tỉnh sao?” Hà Phi nóng lòng hỏi y tá.

“Cô đừng lo lắng.” Cô y tá thân thiết mỉm cười nói. “Trời quá lạnh, huyếtáp của bà ấy quá thấp, lại có bệnh tiểu đường nên mới có thể hôn mê. . . . . .” Cô điều chỉnh độ cao của chai truyền dịch. “Ngày mai chắc là sẽtỉnh lại rồi. Cô cố giữ ấm cho bà. Có chuyện gì, liền ấn vào nút khẩncấp, y tá trực đêm sẽ giúp cô.”

Hà Phi nghe rõ ràng,một đêm cũng không dám ngủ. Cô nâng cằm, đưa mắt nhìn khuôn mặt bà ngoại già nua đã đầy nếp nhăn.

Nếu như bà ngoại chết, côcũng chỉ còn lại một người. Hà Phi sợ hãi đến sống lưng phát lạnh, không thể tưởng tượng được ngày mà không còn bà ngoại. Ngẩng đầu quan sát sắc trời ảm tối ngoài cửa sổ, ở nơi xa có ánh đèn nê ông lập lòe. Tiệc đưatiễn cũng đã bắt đầu rồi đi? Hà Phi dụi dụi đôi mắt đau nhức, nhìn trênngười bộ âu phục vốn muốn mặc để tham gia buổi tiệc, trên chân thậm chívẫn còn mang giày cao gót, không khỏi nhếch miệng cười khổ.

Lương Chấn Y sẽ phải ra nước ngoài, bọn họ nhưng không có tử tế nói chuyệnvới nhau, hiện tại cả lời tạm biệt cũng không kịp nói. . . . . .

Lại có cái gì khác nhau đâu? Không cần đi tiệc chia tay, không cần đối mặt anh, Hà Phi ngược lại thở phào nhẹ nhỏm.

Thấy anh, chỉ sợ mình sẽ lại càng thương tâm. Ở buổi tiệc chia tay, cô nênlấy vẻ mặt gì đối mặt với của anh hờ hững thờ ơ. Hà Phi khổ sở nghĩ, côdù sao cũng không máu lạnh được như anh, có thể giả bộ giống như giữabọn họ chuyện gì cũng không phát sinh quá.

Hà Phi ômđầu vẫn không hiểu được, nghĩ không ra, anh ta tại sao lại ghê tởm đếnnhư vậy? Tại sao lại tàn nhẫn đối với cô như vậy?! Anh ta như thế nàolàm được như vậy?! Hà Phi chưa từng ghét quá người nào, nhưng giờ khắcnày, cô thật sự hận Lương Chấn Y.

Mà có lẽ vì hiểu được ngọt ngào của tình yêu, liền không tránh nổi oán hận.

Hà Phi oán anh ta, nếu vừa bắt đầu cũng không có ý định nghiêm túc đối với cô thì cần gì phải đuổi theo đến San Francisco. Cô không hiểu, cô thậtkhông hiểu! Cho dù chẳng qua là chỉ nói với cô một câu thôi cũng đềuđược, nói cho rõ ràng ý nghĩ của anh. Giả như anh cảm thấy hết thảychuyện xảy ra ở San Francisco chẳng qua là bởi vì thành phố kia quá lãng mạn, chỉ cần anh ta nguyện ý nói rõ ràng, coi như anh nói anh cảm thấybọn họ thật ra không thích hợp, chỉ cần anh ta chết tiệt nói rõ, cho dùthương tâm hơn nữa cô cũng có thể chịu đựng, nhưng anh ta khốn kiếp lạiquyết định đi New York, thái độ như không có chuyện gì xảy ra triệt đểtổn thương cô.

Nhìn về phía ngã bệnh bà ngoại, nghĩ đến Lương Chấn Y lạnh lùng hờ hững, Hà Phi thương tâm bất lực ở ban đêm rơi lệ.

Đáy lòng Lương Chấn Y rốt cuộc là có cô hay không?!