Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 85




Mới đó mà đã đến đầu tháng tư.

Địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn ở trên một hòn đảo mà trước kia Hạ Thành mua, nhiệt độ cả năm bốn mùa đều ấm áp, khi mùa đông lạnh còn có thể đưa Ngu Thanh Vãn đến đây nghỉ phép.

Điểm đặc biệt nhất của hòn đảo này là bãi cát màu hồng nhạt, giao sắc với ánh xanh biếc của Thái Bình Dương phô bày sắc hồng tâm tư thiếu nữ dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức hơi không chân thật.

Tiệc cưới mời khách không nhiều, chỉ có bạn bè thân thiết gần gũi. Mặc dù ít người dự nhưng không hề thiếu bất kỳ một nghi thức nào cả.

Thề nguyện, trao nhẫn, những gì kết hôn nên có thì đều có hết, Hạ Thành cũng bù đắp hết cho cô.

Tất cả những thứ còn thiếu, hôn lễ, hẹn hò, anh sẽ dùng thời gian sau này để bù đắp lại cho cô.

Đêm đó, Hạ Thành lấy lý do đêm tân hôn mà giày vò cô cả đêm không một chút kiềm chế.

Ngày hôm sau, Ngu Thanh Vãn đứng thử váy trước gương, mấy chiếc váy dài cô mang đi nghỉ phép cũng không che hết được dấu vết trên người cô.

Cô phiền muộn lấy một cái áo choàng từ hành lý thì mới miễn cưỡng che lại được.

Nhìn qua gương, cô thấy Hạ Thành tinh thần sảng khoái đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Anh thay một chiếc áo thun đen đơn giản và quần đùi, cũng là quần áo nghỉ phép, phần tóc trước trán được anh vuốt lên để lộ đôi mày sâu sắc nét, không hề có cảm giác u ám như trước mà lại hơi sáng láng đầy năng động.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy phiền não của cô, Hạ Thành nhấc chân đi tới: "Sao mặt em ỉu xìu thế?"

Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa!

Ngu Thanh Vãn mở to đôi mắt hạnh trừng anh: "Anh nhìn thử xem chuyện tốt mà anh đã làm đi!"

Khoé môi Hạ Thành hơi cong lên, đi tới nhẹ giọng dỗ cô: "Anh sai rồi, vợ ơi."

Vừa nói xong, anh lại không kìm được mà hôn lên tai cô một cái.

Nhiệt tình nhận lỗi, nhưng lại kiên quyết không sửa đổi.

Ngu Thanh Vãn trợn mắt hờn dỗi nhìn anh, không thèm nói chuyện với anh nữa.

Đợi sau khi mặc áo choàng xong, cô mới nhìn anh rồi nói: "Hôm nay chúng ta làm gì?"

Hạ Thành lời ít ý nhiều: "Hẹn hò."

Sau khi bù đắp hôn lễ xong, bọn họ vẫn còn hẹn hò là chưa làm.

Hoạt động mà Hạ Thành sắp xếp hôm nay là lặn dưới nước.

Ca nô tư nhân đã cho người chuẩn bị trên bến tàu, đầu tiên bọn họ phải lái du thuyền ra biển trước, đến địa điểm lặn ngoài biển.

Thời tiết trong lành, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, hơi mặn của biển phả vào mặt. Khi ra biển, tiếng ca nô nổ vang, sóng biển cuốn lên từng đợt sóng trắng thuần, mặt biển trong đến mức nhìn được thấy đáy.

Ngu Thanh Vãn ngồi ở đó ngắm cảnh biển, sẵn tiện chụp hình, vừa nhàn nhã vừa thoải mái.

Cô nằm dựa trên lan can, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Thành đang cách mình không xa.

Người đàn ông đang lái du thuyền, dáng vẻ nhàn tản. Hôm nay anh có đeo kính râm, chiếc kính râm  đen đặt trên sống mũi cao, để lộ ra đường quai hàm rõ ràng, làn da trắng lạnh, trông hơi lạnh lùng.

Ngu Thanh Vãn không nhịn lòng được, cầm điện thoại lên chụp lén góc nghiêng anh một tấm.

Nhưng ai ngờ đâu điện thoại chưa tắt âm, phát ra một tiếng "tách".

"Chụp lén anh à?"

Chưa cho cô cơ hội phủ nhận, Hạ Thành đã nhướng mày, hỏi tiếp: "Cảm thấy chồng em đẹp trai quá hử?"

"..."

Không biết xấu hổ!

Lúc này, anh nói tiếp: "Lại đây."

Cô trừng mắt nhìn anh: "Sao đấy?"

Ngu Thanh Vãn tưởng là anh muốn xem ảnh, nhưng ngờ đâu vừa mới đi tới đã thấy anh dùng cái tay đang rảnh rỗi kia chỉ vào má mình, nói rất tự nhiên: "Hôn một cái đi."

Bên tai cô nóng lên: "Anh có thể tập trung lái thuyền một chút được không hả..."

Hạ Thành nhướng đuôi mắt, đáp lại một cách hùng hồn: "Em ở bên cạnh thì làm sao anh tập trung được."

Ngu Thanh Vãn không thể làm gì khác nên chỉ có thể đỏ mặt, hôn nhẹ một cái trên mặt anh.

Nhưng anh lại cảm thấy không đủ, bàn tay nắm lấy gáy cô, khẽ mút cánh môi cô, lúc đầu là khiêu khích trêu đùa như gần như xa, mãi đến khi lấy hết dưỡng khí của cô thì mới chịu buông ra.

Ngu Thanh Vãn thở hổn hển, ngay cả gió biển mặn cũng không thể xua tan đi sức nóng và nhiệt độ của người đàn ông dù chỉ một chút.

Ngay sau đó, cô liền nghe thấy anh cười nói:

"Vợ à, lần sau phải hôn thế này nè."

...

Đến nơi lặn, trong số nhóm người xuống nước để lặn, ngoài bọn họ ra thì còn một cặp vợ chồng Mê - xi - cô, dẫn theo một cô bé khoảng tầm sáu, bảy tuổi, có vẻ như là một nhà ba người.

Cô bé có tóc vàng mắt xanh, đáng yêu tựa như một búp bê nhỏ, rất khiến người khác yêu thích.

Ngu Thanh Vãn khen bằng tiếng Anh, người mẹ Mê - xi - cô thấy vậy thì mỉm cười đáp lại cô: "Cảm ơn, cô và chồng cô cũng sẽ có một đứa con rất đáng yêu thôi, bởi vì hai người đều rất đẹp."

Nhắc tới con cái, Ngu Thanh Vãn vô thức nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, lại thấy trên mặt Hạ Thành không hề có cảm xúc gì hết, cả đoạn đường anh đều luôn nắm tay cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cũng không nhìn cô bé kia nhiều.

Hình như anh không thích trẻ con lắm thì phải.

Rất nhanh đã đến nơi xuống nước, Ngu Thanh Vãn không có thời gian để suy nghĩ nhiều nên đành tạm gác lại suy nghĩ.

Hạ Thành cẩn thận mặc áo phao cho cô trước, sau đó ngồi xổm xuống đeo chân vịt cho cô, rồi anh mới mặc cho mình.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, phản chiếu hết toàn bộ cảnh sắc dưới đáy biển vào mắt.

Làn nước xanh biếc vô cùng trong, từng khóm từng khóm san hô tỏa ra ánh hồng, những đàn cá biển muôn hình vạn trạng tự do lượn lờ giữa rặng san hô, duyên dáng xinh đẹp, đến mức nao lòng người.

Người mình yêu, phong cảnh tuyệt đẹp, đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn cảm thấy cuộc sống lại có thể tươi đẹp và thanh nhàn đến thế.

Hôm nay đi lặn, cũng coi như là lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn cảm nhận được thú vui khi được vận động dưới nước.

Trước kia sức khỏe cô không tốt nên cũng không có tinh lực đâu để đi học bơi. Bây giờ sức khỏe tốt hơn nhiều, bỗng nhiên cô cũng muốn thử một chút.

Vì vậy sau khi lặn xong, Ngu Thanh Vãn liền nói với anh một cách vô cùng phấn khích: "Hạ Thành, em muốn học bơi."

Tất nhiên Hạ Thành không có ý kiến gì, chỉ nhướng mày: "Tối về anh dạy em."

Bọn họ ở căn phòng tầng trên cùng, bên ngoài có sẵn hồ bơi ngoài trời riêng biệt, quả thật là một nơi học bơi rất lý tưởng.

Đêm đến, gió biển dịu nhẹ.

Thay đồ bơi xong, Ngu Thanh Vãn đi dọc theo cửa sân thượng dẫn tới hồ bơi, vừa đi ra đã nhìn thấy ánh đèn vàng mờ quanh hồ bơi, nước trong bể như bị lẫn vào màn đêm đen kịt.

Người đàn ông dựa vào hồ bơi, trên bờ còn đặt một chai rượu vang đầy.

Anh để trần nửa người trên, hình xăm trên vai lộ ra rõ rệt, đường cong vai cổ xinh đẹp, cơ bắp rắn chắc chạy dọc theo lưng, còn có thể thấy rõ vết cào mờ mờ của cô tối hôm qua, toát lên một cảm giác mờ ám và gợi cảm khó nói.

Gò má Ngu Thanh Vãn không khống chế được mà đỏ lựng lên, cô đi về phía anh.

Hạ Thành nghe thấy tiếng bước chân sau lưng thì quay đầu lại, liền thấy Ngu Thanh Vãn quấn khăn tắm đi tới.

Đến cạnh hồ bơi, cô không thể không cởi khăn tắm ra, thò chân xuống trượt dọc xuống, từ đôi chân thon dài trắng nõn rồi đến vòng eo yêu kiều, làn da trắng đến nỗi như có thể sáng lên trong đêm đen.

Tầm mắt Hạ Thành rơi vào đường cong nào đó, đôi mắt bỗng dưng tối lại, anh nhận xét: "Hình như lớn hơn chút rồi thì phải."

Ngu Thanh Vãn lập tức che ngực lại, đỏ mặt mắng anh: "Không biết xấu hổ."

Thấy vậy, Hạ Thành khẽ cười một tiếng, ung dung nhàn nhã hỏi lại: "Chẳng phải là công lao của anh sao?"

"..."

Đồ biến thái.

Thấy cô ngượng đỏ cả mặt, Hạ Thành lại cười nhẹ, lúc này mới thôi trêu cô: "Xuống đây, anh ôm em."

Ngu Thanh Vãn hơi căng thẳng bước vào trong hồ bơi, cảm nhận được sức nâng của nước. Không có áo phao và những dụng cụ khác lúc ban ngày, cô vẫn thấy hơi hồi hộp.

Cánh tay Hạ Thành vững vàng ôm cô, hơi cụp mắt hướng dẫn cô: "Thử thả lỏng cơ thể chút đi, để mình trôi lơ lửng trên mặt nước."

Ngu Thanh Vãn vẫn sợ: "Em... Em không dám..."

"Có anh đây rồi, cứ thả lỏng người ra."

Giọng người đàn ông điềm tĩnh, không hiểu sao lại trấn an được trái tim đang bối rối của cô.

Có anh ở đây, đúng là cô không cần phải sợ hãi.

Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, dựa theo lời anh mà từ từ thả lỏng cơ thể.

Ngay sau đó, cô liền mất đi thăng bằng trong nước, còn chưa để Ngu Thanh Vãn có phản ứng gì thì cơ thể cô đã lập tức được một đôi tay vững vàng nâng lên.

Ánh mắt Hạ Thành nhìn chằm chằm cô, vén sợi tóc ướt của cô ra sau tai: "Còn muốn học không?"

Cô thở hổn hển ổn định lại hô hấp, vẫn kiên định gật đầu: "Học."

Trong một vài khoảnh khắc, Ngu Thanh Vãn chính là một người có ý chí mạnh mẽ khiến người ta phải kinh ngạc. Ví dụ việc vận động như bơi lội đây, dù hôm nay cô bị sặc nước rất nhiều lần nhưng vẫn nhất quyết muốn học.

Chỉ là mỗi lần cô sắp sặc nước, Hạ Thành sẽ nhanh chóng bế cô lên, không để cô chịu khổ.

Cứ xuống lên mấy lần liên tục như thế, Ngu Thanh Vãn cũng mơ hồ nắm được một chút cảm giác trôi nổi. Cô theo lời anh dạy, thử lấy hơi dưới nước một chút, cuối cùng cũng lĩnh hội được bí quyết bơi lội.

Sau khi thử tự bơi ra một mét, Ngu Thanh Vãn kinh ngạc vui mừng nổi lên mặt nước nhìn về phía anh: "Hạ Thành, hình như em học được rồi!"

Nước trong bể cao đến khoảng eo cô, đường cong xinh đẹp như ẩn như hiện, cảm giác mềm mại cô mới vừa chạm vào người anh cứ như còn vương lại.

Yết hầu của Hạ Thành khẽ trượt, giọng nói không chút khác thường: "Ừ, thông minh lắm."

Nghe thấy anh khen, mi mắt Ngu Thanh Vãn cong lên như trăng lưỡi liềm, bơi về hướng của anh.

Vừa mới ra khỏi nước, cô liền nghe thấy Hạ Thành hỏi: "Vậy bây giờ đóng học phí nhé?"

Ngu Thanh Vãn chớp chớp mắt, cô còn chưa kịp phản ứng lại học phí anh nói là gì thì vòng eo thon đã bị kéo lại, cả người nổi lên trên mặt nước.

Cô sợ hết hồn, vô thức dùng chân choàng qua eo anh mới không chìm xuống.

Hạ Thành bắt đầu hôn từ cổ cô, chóp mũi thật cao cọ nhẹ vào, lồng ngực anh hơi phập phồng, hô hấp nóng bỏng của anh phả lên da thịt làm cô rùng mình, nhịp tim trong lồng ngực cô đập càng ngày càng nhanh.

Bầu không khí hơi nóng lên, ánh đèn vàng mờ trên hồ bơi dần mờ ảo mơ màng, gió biển nhẹ nhàng thổi lướt qua, gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt trở nên vừa sáng rỡ lại vừa thêm nét đẹp dìu dịu.

Lông mi anh vẫn còn dính nước, giọt nước trong suốt chảy dọc theo sống mũi, chảy đến đường cong yết hầu để lại một vệt nước.

Hô hấp Ngu Thanh Vãn hơi ngừng lại, cô như bị đầu độc, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dùng ngón tay để lau giọt nước trên yết hầu kia đi.

Một giây sau, đầu ngón tay cô lập tức bị nắm lấy, lông mi cô khẽ run lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh u ám của anh.

Cứ như một đốm lửa nhỏ bỗng bùng lên cháy lan cả rừng.

Sóng nước dập dờn xung quanh, hai chân không chạm tới mặt đất, ngay cả ý thức cũng như đang trôi nổi theo dòng nước, tất cả đều bị anh kiểm soát, hô hấp cũng bị cướp lấy, hơi thở của người đàn ông kéo tới dồn dập, gió biển như hóa thành một dải tơ lụa dài, liên tục cuốn quanh lấy hai người họ.

Có sự hỗ trợ của nước, Hạ Thành đi vào rất thuận lợi.

Cô nghe thấy anh trầm giọng thở hổn hển: "Trong nước thoải mái hơn hay trên giường thoải mái hơn?"

Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi không trả lời, cả người cô lập tức bị anh lật lại, lần này đưa lưng về phía anh, không có điểm tựa nên cô chỉ có thể nắm chặt thành hồ bơi.

Hiện giờ đang ở nơi hoàn toàn lộ thiên, là loại cảm giác mà trước đó cô chưa bao giờ được trải qua, gió biển mát lạnh khẽ mơn man làn da, những giọt nước đọng nhanh chóng bị gió thổi khô, tiếng hô hấp dồn dập nặng nề hòa vào nhau, lực đẩy của nước nâng cô lên, dập dờn theo nước.

Hai bóng hình gần như giao hòa vào nhau, được phản chiếu trên mặt nước, ánh sáng mờ ảo.

Hạ Thành ở sau lưng nắm lấy gáy cô, tay còn lại bóp eo cô, tràn ngập cảm giác không chế, khiến cô không thể không giãy dụa, đuôi mắt dần đỏ lên.

Màn đêm dần tối hơn, tiếng sóng nước liên tục vang lên bên tai.

Nước trong hồ bơi dập dờn mãnh liệt, cảm giác hít thở không thông cũng theo đó mà xuất hiện, Ngu Thanh Vãn bất giác ngẩng cổ lên, nước mắt sinh lý tràn ra làm nhòe tầm mắt, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên sau tai, mập mờ không rõ.

"Nhiều nước thật đấy."

Cô không biết anh đang nói về cái gì, cũng không hơi sức đâu mà nghĩ sâu xa, hàng lông mi cô ngượng ngùng khẽ run lên, cô cố ép bản thân mình tỉnh táo lại từ cơn mơ màng ý loạn tình mê, thăm dò hỏi anh: "Hạ Thành, anh thích có con không?"

Hạ Thành trả lời rất nhanh: "Không thích."

Ngón tay thô to không tự chủ được mà dùng sức, để lại những dấu tay nhẹ trên da thịt trắng nõn, phản xả dưới ánh đèn đêm, đập vào mắt anh khiến nó trông càng đỏ hơn.

Cô chỉ có thể thuộc về một mình anh.

Hạ Thành thở hổn hển, trầm giọng nói bên tai cô: "Thích em."

"Chỉ thích em thôi."