Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 23




[Cứu với! Bàn tay này quá quá quá đẹp. Có ai biết sếp Hạ này trông như thế nào không? Tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa nhận buổi phỏng vấn công khai nào, tôi tò mò chết mất!]

[Là một trong những nhân viên của Hạ Thị, tôi chỉ có thể tiết lộ xíu xiu với mọi người rằng ngoại hình của sếp Hạ yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt, tính tình còn tệ hơn cả Diêm Vương!]

[Chờ đã, chỗ hõm bàn tay có phải bị người khác cắn không?]

[Wow, có người dám cắn sếp Hạ á?!! Người đó vẫn còn sống khỏe mạnh chứ?]

[Shh, kể ra thì, cắn tay... sao tôi cứ cảm thấy tục thế nhỉ... làm tôi tự tưởng tượng ra cảnh "tổng tài bá đạo cường thủ hào đoạt" luôn!]

Không biết vì sao, hai tai Ngu Thanh Vãn đột nhiên dâng lên một luồng khí nóng.

Đầu ngón tay cô nhanh chóng trượt xuống, cuối cùng cũng xuất hiện bình luận khen ngợi hai người xứng đôi.

[Sao không ai nói tới cuộc hôn nhân nhà giàu này thực sự rất xứng đôi thế! Môn đăng hộ đối đúng là không sai.]

Ánh mắt Ngu Thanh Vãn bỗng dưng thoáng ảm đạm, lồng ngực như bị nhét một cục bông vải, khiến cổ họng cô cũng cảm thấy đắng chát.

Cô trượt đầu ngón tay xuống, nhìn thấy bức ảnh của cô con gái nhà họ Thịnh.

Trẻ trung xinh đẹp, tươi tắn như đóa hoa.

Đúng là rất xứng đôi.

Không giống như cô, dầm mưa thôi mà cũng bị cảm cả tuần trời.

Ngu Thanh Vãn thầm nghĩ, bất kể cô chọn kết hôn với ai thì đều sẽ là gánh nặng cho đối phương.

Trước kia cô là gánh nặng cho ba mẹ nuôi của mình, vì vậy họ đã bỏ rơi cô rồi để cô một mình ở Lâm Tây.

Sau đó, khi cô gặp được Hạ Thành, cô lại trở thành gánh nặng của anh.

Huống hồ, cô cũng không biết mình có thể sống được bao lâu.

Kiểu gì anh cũng có thể tìm được một người tốt hơn cô.

Thôi kệ đi.

Không biết tại sao, Ngu Thanh Vãn bỗng cảm thấy hốc mắt chua xót, cô tắt điện thoại rồi đặt trở lại tủ đầu giường, tiếp tục trùm chăn lên đầu.

Cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ mê man.

Không biết đã ngủ bao lâu, cô chợt bị tiếng động từ dưới lầu đánh thức.

Trong phòng khách truyền đến tiếng sột soạt, dường như là tiếng bước chân của rất nhiều người.

Ngay sau đó, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, cửa phòng cô bị người ta gõ vang.

Ngu Thanh Vãn cố gắng chống tay lên giường mà ngồi dậy, vừa mở cửa đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa.

Người đàn ông đầy cơ bắp, trông cực kỳ thô kệch và đáng sợ.

Nhìn thấy Ngu Thanh Vãn đi ra, anh ta lập tức nở nụ cười xấu xa.

"Mời cô xuống lầu."

...

Cùng lúc đó, tại một phòng trà tư nhân ở thành phố Lâm.

Hương trà trong phòng bay thoang thoảng, chủ tịch Thịnh gần năm mươi tuổi ngồi sau bàn, ánh mắt hài lòng nhìn Hạ Thành phía đối diện.

Nhà họ Thịnh và nhà họ Hà có quan hệ thân thiết nhiều đời, hai nhà đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn từ nhiều năm trước.

Vào thời điểm đó, Hạ Minh chỉ có một người con trai, cũng chính là cậu chủ thứ hai hiện tại của nhà họ Hạ - Hạ Giác.

Sau khi trưởng thành, Hạ Thành mới trở về nhà họ Hạ, khi đó không ai trong nhà họ Hạ coi trọng anh, nhưng ai có thể ngờ, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, cục diện đã thay đổi long trời lở đất.

Với mối quan hệ của hai gia đình, chuyện cưới xin là điều tất yếu.

Và chuyện Hạ Giác kém hơn Hạ Thành cũng là sự thật.

Ai cũng hy vọng rằng con gái của họ có thể kết hôn với người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực kia.

Chủ tịch Thịnh cầm tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, vui vẻ hòa nhã nói: "Tổng giám đốc Hạ bận rộn như vậy mà sáng sớm còn ra sân bay đón chúng tôi."

Hạ Thành hờ hững đáp: "Chuyện nên làm thôi mà."

Thấy giọng điệu của Hạ Thành lễ độ khách sáo, sáng sớm còn đích thân ra sân bay đón người, chứng tỏ anh cũng rất coi trọng hôn sự của hai nhà, tính tình cũng không có vẻ phản nghịch ngang ngạnh như trong lời đồn.

Nghĩ đến đây, chủ tịch Thịnh hơi thả lỏng người, mở hợp đồng trước mặt ra, dùng bút ký tên mình vào trang cuối cùng.

Sau khi trao đổi hợp đồng, chủ tịch Thịnh chú ý tới vết thương ở hõm bàn tay anh, giọng điệu đã y như lo lắng cho con rể nhà mình rồi: "Có muốn xử lý vết thương ở tay trước không?"

Đôi mắt Hạ Thành nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra sự dịu dàng không dễ nhận ra.

"Thỏ cắn thôi, không có gì đáng ngại."

Lúc này, cửa phòng trà được người phục vụ mở ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, khuôn mặt sáng sủa xinh xắn bước vào, vừa vào đã khoác tay chủ tịch Thịnh vô cùng thân thiết.

"Ba ơi."

Chủ tịch Thịnh trìu mến vỗ vào tay con gái, giới thiệu cho cô ta: "Nào, đây là sếp Hạ."

Ánh mắt sáng rực của Thịnh Hồi nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng đối diện, trái tim bắt đầu đập loạn xạ ngay lập tức.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Hạ Thành.

Trước đây cô ta chỉ nghe nói Hạ Thành tính khí khó lường, thậm chí còn thích thuần hóa chó dữ.

Trong lòng cô ta còn vài phần bài xích và kháng cự, sợ phải sống  với một người đàn ông hung ác như vậy.

Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy anh, Hạ Thành trông hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, khiến cô ta nhất thời quên mất mình đã từng kháng cự cuộc hôn nhân này đến mức nào.

Cô ta nở một nụ cười ngượng ngùng và dè dặt với Hạ Thành, ngọt ngào mà nói: "Xin chào sếp Hạ."

Chủ tịch Thịnh lại lên tiếng: "Tổng giám đốc Hạ, đây là con gái tôi - Thịnh Hồi. Lần này tôi đích thân đến thành phố Lâm để bàn bạc về hôn sự giữa tổng giám đốc Hạ và con gái tôi."

Sau khi ông ta dứt lời, cuối cùng Hạ Thành cũng ngước mắt lên.

Nhưng mà ngay sau đó, chỉ nghe thấy anh từ chối gọn lỏn: "Xin lỗi, tôi không có ý định này."

Sắc mặt chủ tịch Thịnh tối sầm lại, không còn thái độ hòa nhã vui vẻ ban nãy.

"Tổng giám đốc Hạ nói vậy là có ý gì đây?"

Hạ Thành đứng dậy, mặt không đổi sắc, lấy chiếc nhẫn cưới kiểu nam từ trong túi vest ra, đeo vào ngón áp út trước mặt hai người.

Anh nhếch cánh môi mỏng, không hiểu sao lại lộ ra chút cuồng vọng.

"Ý như mặt chữ, họ Hạ tôi đây đã có người thương trong lòng rồi, không thể cưới cô chiêu nhà ông."

Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng trà lập tức đóng băng.

Thịnh Hồi sững sờ luống cuống, mà vẻ mặt của chủ tịch Thịnh thì còn khó coi hơn, lúc này ông ta ta mới nhận ra mình đã bị Hạ Thành lừa.

Mục đích ban sáng tới đón máy bay là để ông ta thả lỏng cảnh giác, lúc ký hợp đồng cũng không nhắc nửa chữ tới chuyện chuyện kết hôn, dáng vẻ khiêm tốn ngoan ngoãn của anh cũng đều là giả.

Sống đã hơn nửa cuộc đời, vậy mà ông ta lại bị một thằng trẻ ranh đùa bỡn.

Chủ tịch Thịnh tức giận đứng bật dậy, "bang" một tiếng, tách trà quý giá bị hất xuống đất vỡ vụn.

"Nhà họ Hạ các cậu muốn trêu đùa người khác cũng không cần phải dùng thủ đoạn này! Nếu đã như vậy, tôi thấy sau này chúng ta cũng không cần gặp lại nữa, nhà họ Thịnh chúng tôi không dám trèo cao!"

Sau khi để lại câu này, chủ tịch Thịnh phẩy tay áo bỏ đi.

Thịnh Hồi mím chặt môi muốn rời đi cùng ba mình, nhưng không biết tại sao cảm giác không cam lòng và nghi ngờ trong lòng cô ta đã thắng thế.

Cô ta dừng bước, bất chấp sự dè dặt mà cô chiêu của một nhà giàu nên có, quay đầu nhìn về phía Hạ Thành.

Người đàn ông vô cảm đứng dậy, đã cầm bộ vest lên chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt của Thịnh Hồi rơi vào chiếc nhẫn cưới vừa đeo vào ngón áp út, cô ta không cam lòng nói: "Sếp Hạ có người thích hợp hơn, cho nên mới không bằng lòng kết hôn với tôi sao?"

Theo hiểu biết của cô, Hạ Thành là một người đàn ông cực kỳ tham vọng, có thể nhận ra qua những hành động anh đã làm kể từ khi trở về nhà họ Hạ.

Nhưng tại sao? Rõ ràng có trợ lực bày ra trước mặt nhưng anh vẫn nhất quyết không cần, thậm chí còn không ngại chọc giận ba cô.

Thịnh Hồi không hiểu.

"Không phải thích hợp hơn."

Hạ Thành dừng chân lại, trầm giọng nói: "Mà sẽ chỉ là cô ấy."

Nghe tới đây, Thịnh Hồi thoáng sững sờ.

Như thể sững sờ trước sự kiên quyết trong giọng nói của người đàn ông, lại giống như sững sờ vì chú ý tới sự dịu dàng không dễ nhận thấy trong đáy mắt anh.

Nụ cười của cô ta hơi cứng lại: "Cô ấy đã đồng ý lấy anh rồi sao?"

Hạ Thành cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, con ngươi u ám không thể phân biệt.

"Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ đồng ý thôi."

Nghe được câu trả lời của Hạ Thành, Thịnh Hồi cũng nhận ra chuyện kết hôn giữa hai nhà e rằng đã không thể cứu vãn.

Cô ta chỉ không ngờ rằng một kẻ hỉ nộ vô thường, lạnh lùng tàn nhẫn trong mắt người ngoài như Hạ Thành lại từ bỏ lợi ích vĩnh hằng của mình vì một thứ hư vô mờ mịt như tình cảm.

Thịnh Hồi  nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh lùng kia, gượng cười nói: "Hóa ra trong lòng sếp Hạ, tình cảm còn quan trọng hơn lợi ích sao?"

Hạ Thành bước ra ngoài mà không hề dừng lại, không trả lời câu hỏi của cô ta.

Một người như anh chưa bao giờ có bất kỳ tình cảm hay trái tim.

Tình thương của ba, tình thương của mẹ, anh cũng chưa từng có được.

Anh chỉ cảm thấy.

Tất cả những gì anh sở hữu bây giờ, bất kể là sức mạnh hay quyền lực, đều không thể so sánh với Ngu Thanh Vãn.

Cũng không thể so nổi.

Chỉ thế thôi.

...

Sau khi ba con Thịnh Hồi rời đi, Sầm Duệ đi theo Hạ Thành đến bãi đậu xe, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Ngay sau khi hợp đồng với nhà họ Hạ được ký kết, Hạ Thành liền trở tay khiến cho chủ tịch Thịnh mất sạch thể diện.

Điều này rõ ràng đồng nghĩa với việc đối nghịch với Hạ Minh, mấy ngày nữa trở về thành phố Yên, e rằng khó tránh một trận chiến đẫm máu.

Haiz.

Ở hàng ghế sau, Hạ Thành ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi đầu xem tài liệu.

Yên lặng một lát, anh đột nhiên đặt tài liệu trong tay xuống, ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy chiếc hộp nhung từ trong túi áo vest ra.

Một chiếc nhẫn kim cương được đặt làm theo yêu cầu lẳng lặng nằm bên trong, phát sáng dịu nhẹ dưới ánh mặt trời chiều.

Đó là một viên kim cương xanh tự nhiên 8.5 cara, chắc sẽ rất phù hợp với cô.

Nếu cô không thích, anh có thể đổi thành thứ khác.

Chắc chắn phải có thứ mà cô thích.

Lúc này, điện thoại của Sầm Duệ ở hàng ghế trước đột nhiên vang lên dồn dập. Sau khi bắt máy, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.

"Sếp, nhà họ Dung xảy ra chuyện rồi."

"Là bọn người Vinh Chấn, không ngờ bọn họ lại to gan lớn mật như vậy, dẫn theo rất nhiều người, quang minh chính đại tới nhà họ Dung cướp con dấu..."

Cửa kính hàng ghế sau được mở ra, Sầm Duệ vừa dứt lời, một luồng hơi thở nguy hiểm vô hình nhanh chóng lan tràn trong xe.

Hạ Thành đột nhiên khẽ cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt anh.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, nắp hộp nhẫn kim cương bị đóng lại.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lẫn trong tiếng gió lạnh gào thét, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

"Chán sống rồi."