Hà Cùng 24 tuổi bị đại tiểu nha đầu chọc cười.
Hắn nhéo nhéo má mềm mịn Tô Vãn Vãn, gật gật đầu, cũng không qua loa với cô nhóc nói: “Được, anh trai sẽ nhớ kỹ.”
Tô Vãn Vãn nhìn lên trán Hà Cùng, không khỏi thở dài, duỗi tay sờ sờ.
Có người còn chưa biết, khi Vãn Vãn đặt tay nhỏ lên trán Hà Cùng vào đêm đó, luồng khí đen gắt gao bao quanh Hà Cùng chớp mắt tan rã không ít.
Trong chốc lát, khí đen dày đặc đã ít đi hơn một nửa.
“Vãn Vãn mang vận may cho anh trai này, anh nhất định sẽ bình bình an an nha!”
Nói xong, ngẩng đầu nhỏ lên xem cha già nhà mình, giây tiếp theo ôm cổ cha già, thân thể gắt gao dính bên nhau: “Đi thôi ~”
Muốn đến thành trên trấn phải mất hơn một giờ đi đường. Bởi vì vội vã đi tới, ông căn bản không lái xe lại đây.
Mà trên trấn cũng không gọi được xe.
Không có biện pháp, người cha già chỉ có thể mang theo Vãn Vãn đi nhà ga ngồi xe đến thành phố C.
Hai cha con tìm một vị trí tốt ngồi xuống.
Người cha già đôi tay ôm chặt lấy con gái bé bỏng nhà mình.
“Bảo bối, rất xin lỗi con.” Tô Ký Chu bỗng nhiên nói.
Ông áy náy bản thân đã tới vội, rất nhiều chuyện còn chưa kịp chuẩn bị.
Tuy rằng xe đường dài sạch sẽ ngăn nắp, nhưng rốt cuộc người nhiều sẽ dễ làm cho ngột ngạt.
Nhưng mà Vãn Vãn lại ngẩng đầu lên, tầm mắt chỉ có thể thấy râu ria lúm phún trên cằm người cha già, đôi mắt liên tục chớp chớp.
Tuy rằng không biết cha già nhà mình vì sao lại phải xin lỗi, nhưng vẫn là lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời nói: “Không quan hệ ~”
Tiểu nha đầu ba tuổi rưỡi, nói chuyện còn chưa có rõ.
Người cha già không những không cảm thấy khó nghe, ngược lại còn xoa xoa đầu tóc xù xù của con gái nhỏ nhà mình.
Xuống xe sau, Tô Ký Chu mang theo Vãn Vãn đi đến khách sạn đã đặt tốt trước đó.
Lần đầu tiên Tô Vãn Vãn vào thành, hai mắt mở to ra, nhìn từng tòa cao ốc building, trợn tròn đôi mắt.
Tô Ký Chu không nói chuyện, mà là yên lặng đứng ở bên cạnh bé con.
“Ba ba ~”
“Ừm.”
Tô Ký Chu cúi đầu, ánh mắt cùng Vãn Vãn đối diện.
Ánh mắt của Vãn Vãn tràn ngập tò mò, nhỏ giọng hỏi: “ Trên tay chị gái cầm gì vậy ạ?”
Nói xong, còn hít hít nước miếng.
Tô Ký Chu nhìn bộ dạng ham ăn sắp chảy hết nước miếng ra ngoài của cô nhóc, khoé miệng ông vén lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Là trà sữa, cục cưng con có muốn uống không?”
Vãn Vãn chậm chạp mà gật đầu: “Muốn ạ!”
“Ba ba đi cho con.”
Nói xong, dắt tay Vãn Vãn đi tới một nhà tiệm trà sữa.
Chú lùn Tô Vãn Vãn không thể nhìn tới menu chọn món, cho nên Tô Ký Chu một tay bế lên cô nhóc.
Vãn Vãn “Oa” một tiếng, há to miệng.
Đa dạng trà sữa.
Tên trà đều thật dễ nghe, bé rất muốn uống oa! Chứng khó chọn đồ của bạn nhỏ Vãn Vãn đồng học tức khắc tái phát.
“Ba ba, con không biết nên chọn cái nào.”
Tựa hồ nhìn ra Vãn Vãn đang rối rắm, Tô Ký Chu hỏi, “Vãn Vãn thích ăn trái cây gì nhất?”
“Quả vải!”
Tiểu nha đầu không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Tô Ký Chu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thực đơn của tiệm trà sữa, đối với nhân viên cửa hàng nói: “ Làm phiền cho con gái tôi một ly trà sữa trái vải lớn.”
Nói xong lại bổ sung một câu: “Nóng, ba phần đường.”
Nhân viên cửa hàng là một chị gái nhỏ, lúc hai cha con họ vào tiệm đã được chú ý tới.
Người cha dịu dàng có kiên nhẫn, còn con gái đáng yêu lại hiểu chuyện.
Bởi vậy, hai cha con được mọi người chú ý nhiều một chút.
Nghe thấy cô gái nhỏ muốn uống trà sữa, nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn gật gật đầu.
Còn không có xoay người, liền nghe thấy cô gái nhỏ mặc đạo bào trên người mềm mại mà mở miệng: “Cảm ơn chị gái nhỏ xinh đẹp ~”
Chị gái nhân viên cửa hàng khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trở về một câu: “Em gái nhỏ, em cũng rất xinh đẹp.”
Nghe được chị nhân viên cửa hàng khen, Vãn Vãn hắc hắc nở nụ cười, bụm mặt trốn vào lòng ngực người cha già.
Một màn này, làm chọc cười không ít người trong tiệm.
“Xuy ——”
Nhưng mà, trong tiệm rất mau liền xuất hiện một tiếng âm thanh không hài hòa.
Mọi người lần theo tiếng ấy đưa mắt nhìn xem, thấy được một người phụ nữ mang theo kính râm.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Người phụ nữ thấy mọi người đều nhìn về phía mình, trên mặt không kiên nhẫn.
“Mày là một đứa quỷ nghèo mà còn làm bộ làm tịch cái gì? Chọn hết nửa ngày trời cũng chỉ gọi một ly giá cả thấp nhất, để tao nói cho mà nghe không có tiền uống trà sữa thì đừng có học đòi, làm hại tao phải ở chỗ này chờ lâu như vậy.”
Nữ nhân nói xong, nâng nâng kính râm của bản thân, ngữ khí cao ngạo.
Vãn Vãn nghiêng đầu, bỗng nhiên từ Tô Ký Chu trong lòng ngực giãy giụa đi xuống dưới.
Tô Ký Chu sợ quăng ngã con gái nhỏ, đành phải buông người ra.
Xuống đất sau, cô nhóc chạy lộc cộc tới người phụ nữ trước mặt.
“Chị ơi, trên mắt chị đeo cái gì dạ?”
Không đợi người phụ nữ trả lời, Vãn Vãn lại hỏi: "Chị à, chị đeo đồ đen thui thùi lùi như vậy, là bởi vì đôi mắt nhìn không thấy sao?”
“Trước kia mấy người đạo sĩ chuyên đi lừa gạt người cũng mang theo đồ giống chị vậy đó.”
“……”
Tiểu nha đầu nói chuyện tức chết người không đền mạng.
Mấu chốt là miệng một mở ra còn ở bá bá bá nói cái không ngừng.
Phốc ——
Mắt thấy cô gái kia sắc mặt càng ngày càng đen, không biết là ai đột nhiên cười lên tiếng.
“Ha ha ha, nhóc con này hài hước chết đi được.”
“Đúng vậy, sao có thể nghiêm mặt mà nói lời như vậy đâu?”
Tiệm trà sữa có danh tiếng không tồi, bởi vậy trong tiệm lượng người xếp hàng mua trà sữa không ít.
Người phụ nữ ngồi ở tận cùng bên trong, muốn ra cũng ra không được.
Tức khắc thẹn quá thành giận, giơ bàn tay cao lên.
Tiếng cười xung quanh đột nhiên im bặt.
Ai cũng không nghĩ tới, một người lớn như vậy còn so đo muốn đánh đứa trẻ.
Cái tát này, nếu thật rơi xuống trên người đứa nhỏ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tô Ký Chu tim đập chậm nửa nhịp, nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh chóng.
Nhưng mà, mọi người không nghĩ đến Tô Vãn Vãn lại dùng tay không bắt được cánh tay của cô gái.
“Chị gái, đánh người là không đúng.”
Giây tiếp theo, Tô Vãn Vãn nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Chị mà không xin lỗi, coi chừng tôi đánh chị nha~”
Mọi người: “……”
Con mẹ nó, dùng ngữ khí dáng yêu nhất để nói tàn nhẫn nhất? Vậy cũng được à?
Còn có cô gái này, cũng quá vô dụng đi?
Bị bé con nhà người ta một bàn tay đã bắt được.
Nếu là người phụ nữ này mà biết được ý nghĩ trong lòng mọi người, chắc là tức chết.
Đừng nhìn Tô Vãn Vãn người bé tí, tay lại nhỏ, nhưng là sức lực rất lớn.
Giờ phút này, cô cảm thấy cánh tay mình như sắp bị sắt thép giữ lại, không thể động đậy.
Bên kia, Tô Ký Chu tiến lên, tay mắt lanh lẹ mà tách ra hai người, sợ cô gái kia lại có động tác gì mà vội vàng để con gái đứng ở phía sau mình.
Lúc này, cô nhóc còn nằm lung lay ống quần người cha già, lộ ra một cái đầu nhỏ: “Bà chị, chị không xin lỗi sẽ xui xẻo đó~”
“Ta dựa vào cái gì mà tin lời đạo yêu…… A!”
Lời còn chưa dứt, nữ kính râm kêu thảm thiết một tiếng.
Một người phụ nữ trung niên không biết từ đâu xông ra, không nói hai lời liền cho cô gái kính râm một cái bàn tay.
Cô gái kia còn không có phản ứng lại đã bị cho ăn mấy cái bàn tay.
“Bà đây nói cho mày biết, nếu mày lại dám câu dẫn chồng bà thêm lần nữa, coi chừng bà lột da của mày ra. Rồi bà sẽ đem thông tin cá nhân của mày truyền lên khắp trang mạng. Để cho mọi người điều biết bộ mặt hồ ly tinh nhà mà còn né!”
Mọi người thấy một màn như vậy đều sợ ngây người.
Không ít người lấy ra di động bắt đầu chụp lén.
Có người ở phía dưới khe khẽ nói nhỏ.
“Không nghĩ tới cô gái kia, vậy mà là tiểu tam.”
“Xứng đáng bị đánh.”
“Bạn nhỏ cũng thật xui xẻo, đυ.ng phải người thần kinh như vậy, đen đủi chết đi được.”
……
Cô gái đeo kính râm đỏ bừng một khuôn mặt, bụm mặt chạy đi.
Vừa lúc trà sữa đã làm xong.
Tô Vãn Vãn ôm trà sữa, thật cẩn thận mà uống một ngụm, ngay sau đó ánh mắt sáng ngời: “Uống ngon quá đi!”
Nói xong, đem ống hút tiến đến Tô Ký Chu bên miệng, ngửa đầu: “Ba ba uống!”
Tô Ký Chu chưa bao giờ ăn đồ ngọt, nhưng là con gái nhỏ lại khát vọng mà nhìn ông.
Giống như không uống, giây tiếp theo sẽ khóc ra vậy.