Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 11




Mọi người lại không phải là người ngu, đương nhiên là nhìn ra được động tác nhỏ của Lý Mộng Nhã.

Chỉ là không ngờ tới, cô ta lại dùng nó trực tiếp lên người con gái của chủ tịch.

Càng không thể ngờ, quả bóng nhỏ này đáp trả làm người hả hê như vậy.

Tiếp đó, mọi người xung quanh lặng lẽ lắng nghe lời nói Vãn Vãn, cô nhóc học lại động tác nhỏ, nghiêm trang mà xoa eo, nói: “Ai yo, sao chân của dì lại dài thế? Dì ăn có một bữa cơm, có cần duỗi chân dài ra như vậy không? Người biết còn nghĩ, không ai dạy dì ăn cơm phải thành thật. Còn người không biết sẽ nghĩ, dì là cố ý muốn làm Vãn Vãn vấp ngã đó!”

“ Sư phụ của Vãn Vãn đã nói, đây không phải là việc mà một người quân tử* nên làm.”

* Người quân tử là người có đầy đủ 5 đức tính, được gọi là ngũ thường: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín. Trong đó, Nhân là quan trọng nhất.
“Dựa theo quy định của pháp luật, dì phải xin lỗi Vãn Vãn trước, rồi Vãn Vãn lại suy nghĩ xem có nên tha thứ cho dì hay không.”

“Tất nhiên, Vãn Vãn sẽ không tha thứ cho dì.”

Lời lẽ của cô nhóc 3 tuổi nói có sách, mách có chứng, đem quan hệ nhân quả của sự việc nói một cách rõ ràng rành mạch.

Quan trọng nhất là biểu diễn lại vô cùng sống động, nhìn vào cảm thấy rất chân thật.

Cứ như người vừa nãy dẫm chân của người ta không phải là cô nhóc vậy.

Ngay cả cơ hội mở miệng Lý Mộng Nhã còn không có, cô ta chỉ có thể chờ Tô Vãn Vãn blah blah thao thao bất tuyệt mà nói một lèo. Cô tức muốn giậm chân, nhưng chân cô đã gãy xương rồi, nên đành phải quát lớn: “Sao mày lại không có lễ phép như vậy? Rõ ràng là mày dẫm gãy xương chân tao, mày phải xin lỗi tao. Dựa vào đâu lại bắt tao xin lỗi mày?”
Vãn Vãn chống eo nhỏ, lộ ra bụng nhỏ núng na núng nính: “Là dì vươn chân ra muốn làm Vãn Vãn bị té ngã!”

Lý Mộng Nhã không nghĩ là Tô Vãn Vãn lại hùng hổ như thế. Trong lúc nhất thời miệng á khẩu không trả lời được, cô chỉ biết khóc lóc mà nhìn sang Tô Ký Chu.

Tô Ký Chu sắc mặt tối đen, đôi mắt nheo lại hỏi: “Con gái tôi nói là thật sao? Có đúng như vậy không?”

Lý Mộng Nhã vừa định thề thốt lên tiếng phủ nhận, kết quả lại nhìn thấy ánh mắt chim ưng sắc bén của Tô Ký Chu làm cho sợ hãi.

Trong lòng Tô Ký Chu đã biết chuyện rất rõ ràng.

Ông thẳng thắn nói: “Trước hết, đưa quản lý Lý đi bệnh viện.”

“Một lát nữa, thông báo cho Tiểu Vương xem lại camera.”

Ban đầu cô nghe thấy Tô Ký Chu bảo người đưa mình đi bệnh viện, Lý Mộng Nhã còn cảm thấy may mắn ở trong lòng. Nhưng nghe đến câu tiếp theo, lòng cô bỗng hóa thành tro tàn.
Không xong rồi!!!!

Còn không đợi cô há miệng giải thích thêm, Tô Ký Chu đã bế con gái, một mặt yêu chiều: “Đến văn phòng của ba chơi, có được không?

Vãn Vãn lắc đầu nhỏ, ôm lấy đùi anh cả nhà mình: “ Không chịu đâu, con muốn ở cùng với anh cả cơ.”

Tô Ký Chu: “……”

Rồi, có anh cả một cái là bỏ người cha già. (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿)

Ông mặt mày hung tợn mà trừng mắt về phía con trai mình.

Tô Khởi Hoài sờ sờ mũi, làm bộ như không thấy.

Anh ôm Vãn Vãn ngồi trên đùi mình, một đường trở về. Lúc này, Tô Khởi Hoài dỗ dành quả bóng nhỏ, hỏi chuyện: “ Vãn Vãn, rốt cuộc em cùng với dì kia xảy ra mâu thuẫn gì vậy?”

Vãn Vãn cúi đầu, không biết từ khi nào xuất hiện một con búp bê vải trên tay.

Nghe vậy, cô nhóc ngẩng đầu, ánh mắt trong veo tràn đầy sự nghi hoặc.

“Không có mâu thuẫn đâu, là một mình Vãn Vãn bắt nạt dì đó á.”

Tuy rằng cô nhóc chỉ nhẹ nhàng dẫm lên chân, nhưng cô nhóc lại nghe rõ âm thanh răng rắc răng rắc của xương cốt.

Có điều, cô nhóc có thể đảm bảo mình thật sự dẫm rất nhẹ, đi bệnh viện kiểm tra tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

“Dì xấu xa nói Vãn Vãn nói bậy, không thừa nhận bản thân sai, còn muốn làm Vãn Vãn vấp té, cho nên em dẫm chân dì ấy luôn."

“Sư phụ từng dạy, người không chạm mình, mình không chạm người, người nếu chạm mình, mình phải đánh chết!”

Tô Khởi Hoài: “……”

Trên đời này, làm sao lại có loại sư phụ, cái tốt không dạy mà toàn dạy cái hư thôi vậy????

Chỉ là Tô Khởi Hoài cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút. Thế nhưng còn cảm thấy lời nói của sư phụ Vãn Vãn cũng có đạo lý.

Lúc Tô Khởi Hoài ở nhà ăn, xem hiểu tình hình sự việc khi ấy không sai biệt lắm.

Tuy là có phần tức giận, nhưng đa số lại cảm thấy may mắn ở trong lòng.

Cũng may, quả bóng nhỏ gặp được một đạo sĩ đáng tin cậy.

Vãn Vãn có thể trở nên hoạt bát rộng lượng như vậy, chỉ sợ là lão đạo sĩ kia đã tốn không ít tâm tư mà nuôi nấng con bé. Bằng không cũng nuôi ra tính tình như này.

Tô Khởi Hoài suy tư trong chốc lát. Cuối cùng vẫn như cũ, anh rất tán thành lời nói của lão đạo sĩ.

“Sau này còn có người bắt nạt Vãn Vãn nữa, em phải nói cho anh trước, anh sẽ giúp em đánh tên đó.”

Dứt lời, anh nhéo nhéo vào chân nhỏ Vãn Vãn: “Vừa rồi dẫm có đau không?”

Vãn Vãn lắc đầu: “Em không có đau, nhưng dì xấu xa chắc chắn rất đau.”

Vãn Vãn nói xong, chớp chớp đôi mắt to tròn, bất chợt lên tiếng hỏi: “Anh cả, em có phải đã làm sai rồi không? Có phải sẽ đem thêm phiền phức đến cho anh cùng ba không?”

Tô Khởi Hoài tim như thắt lại.

Từ đầu đến cuối, anh đều không có trách cứ gì Vãn Vãn, cũng không cảm thấy Vãn Vãn có trách nhiệm phải xin lỗi.

Vừa rồi ở hiện trường, mọi người không phải bị mù. Lý Mộng Nhã một hai phải làm trò trước mặt mọi người, hô lên từng câu đứa con hoang.

Chưa kể, quả bóng nhỏ cách xa Lý Mộng Nhã vài bước chân. Người bình thường, ai lại ngồi ăn cơm mà duỗi chân dài ra như thế, còn vừa lúc em gái mình đi ngang qua?

Người có thể làm việc tại tập đoàn Tô thị không phải là kẻ ngốc, chỉ cần động não suy nghĩ một chút là có thể đoán ra sự việc.

Nếu không phải Vãn Vãn biết tự bảo vệ mình, hoặc là nói một đứa trẻ 3 tuổi mà té ngã vào băng bàn ghế, sẽ rất là nguy hiểm, không thể đùa giỡn được.

Với người bình thường, họ chỉ nghĩ Lý Mộng Nhã là người lòng dạ hẹp hòi đi so đo cùng một đứa trẻ. Nhưng với người có tâm tính cẩn trọng mà nói, đây chính là cố ý gϊếŧ người!

Tôi Khởi Hoài nhìn vào vẻ mặt mong ngóng câu trả lời quả bóng nhỏ, giương mặt anh không khỏi nhu hòa: “ Chuyện hôm nay Vãn Vãn không có sai, anh cả nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Vãn Vãn.”

Nói xong, Tô Khởi Hoài mới cảm thấy lo lắng, không biết mình có dạy hư em nhỏ hay không? Thế là lại giáo dục thêm một câu: “Nhưng sau này Vãn Vãn không được tùy tiện bắt nạt người khác, có biết không?”

Vãn Vãn chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc mà đáp ứng: “Dạ dạ, em đều là bắt nạt người xấu, còn người tốt em sẽ không.”

Tô Khởi Hoài có chút buồn cười, bất lực nhìn quả bóng nhỏ.

Sau khi trở lại văn phòng, Vãn Vãn tựa hồ rất thích ngồi trên đùi anh, cô nhóc lâu lâu sẽ đi xuống chơi một hồi. Sau đó lại bò lên đùi anh, đôi mắt chớp chớp nhìn anh.

Mấy năm gần đây, Tô Khởi Hoài chưa từng có cảm giác vui vẻ nào như hôm nay.

Ngay cả khi đi dự hội nghị, trên mặt anh chỉ xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Tô Khởi Hoài đã họp xong, anh trở lại thì thấy quả bóng nhỏ đang nằm ngủ trên ghế sô pha.

Anh quay đầu lại nhìn về phía thư ký, phất phất tay, ý bảo người lui xuống.

Thư ký nhanh chóng nhận được tính hiệu, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Từ phòng kế bên, cậu tìm ra một tấm chăn nhỏ, mang đi đắp lên người Vãn Vãn.

Tô Khởi Hoài sợ sẽ làm ồn đến Vãn Vãn đang nằm ngủ, anh dứt khoát vào phòng nghỉ kế bên để làm việc.

“Đã lấy được đoạn băng theo dõi rồi sao?”

Thư ký “ừ” một tiếng, cậu mở máy phát lại hình ảnh mà camera đã quay lại được, vừa vặn hiện lên hình ảnh Lý Mộng Nhã duỗi chân, ý đồ muốn làm Vãn Vãn té ngã.

Nháy mắt, nhiệt độ không khí của cả căn phòng giảm xuống còn âm độ.

Sắc mặt Tô Khởi Hoài vô cùng khó coi.

Tưởng tượng cùng với tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau.

Vốn dĩ chuyện này, Lý Mộng Nhã là người sai trước.

“Tình huống hiện giờ bên Lý Mộng Nhã thế nào?”

Người đưa Lý Mộng đến bệnh viện khi ấy là thư ký. Vì vậy tình hình ở bệnh viện ra sao, thư ký là người hiểu rõ nhất.

“Lý Mộng Nhã đã được chụp X-quang, bác sĩ nói mu bàn chân không có gì đáng ngại, chỉ là.....” Đang nói được một nửa thì thư ký lại ấp úp.

“Chỉ là cái gì?”

Cậu đành phải đem sự thật nói ra: “ Chỉ là Lý Mộng Nhã cứ luôn than đau ở bệnh viện, nói bản thân còn nghe được tiếng xương gãy, nói bác sĩ cùng tập đoàn Tô thị xem mạng người như cỏ rác, cô ta nói muốn báo cảnh sát......”

“Ha!”

Tô Khởi Hoài đột nhiên bật cười, chỉ là biểu hiện trên mặt rõ ràng đang tức giận, thế nhưng khóe miệng xả ra một nụ cười trào phúng.

“Cứ để cho cô ta báo cảnh sát!”

Tô Khởi Hoài đưa mắt nhìn về hình ảnh theo dõi: “Đem phần theo dõi này đưa cho cảnh sát,

nói với Lý Mộng Nhã, nếu không cô ta không chịu xin lỗi thì Tô gia tôi sẽ tiếp cô ta đến cùng.”

Trái tim của thư ký run rẩy.

Cậu biết, nửa đời sau của Lý Mộng Nhã xem như xong rồi.

Chọc ai không chọc, cứ phải cố tình chọc vào Tô gia.

-----------------------------------

Sư phụ Vãn Vãn có điều muốn nói: Hừ! Đừng tưởng ông già ta thăng thiên rồi, là không biết các người nghĩ xấu về ta!

Tô Ký Chu: Con gái không yêu mình nữa rồi.