Sủng Bảo Bối Thành Nghiện

Chương 8




Hàn Chấn Phong cùng bạn của anh đang ở phòng bao của bar Thác Loạn. Mấy người đàn ông đưa tay cạn ly. Lâm Gia Bảo đưa mắt nhìn hộp vũ khí nhếch miệng:

“Lần này bên Chu Tước của mình cung ứng cho cậu lô vũ khí này. Đây là số vũ khí mới nhất tính năng cũng cao. Cậu định trả ơn thế nào đây?”

Hàn Chấn Phong đưa tay đập nhẹ lên đầu vai bạn. Anh nói:

“Đưa cho cậu bất động sản ở thành phố A nhé!”

“Ây da đại gia vậy thì tài sản của mình tăng lên rồi”

Trần Minh Huy lúc này nhấp một ngụm rượu trong đầu mê man nghĩ gì đó. Mạnh Thiếu Khiêm ngồi cạnh thấy thế liền hỏi:

“Trần thiếu anh có tâm sự à?”

“Không có chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi”

Lúc này Mạnh Tường cũng vừa xem báo cáo của người trong bang xong. Anh nói:

“Mã Lữ Thông vẫn là tên cáo già. Ông ta tính âm mưu thâu tóm cả giới kinh doanh. Chuyện tội lỗi xảy ra 20 năm trước vẫn chưa đủ để ông ta ngẫm nghĩ. Lão đại anh định sẽ thế nào?”

Hàn Chấn Phong vẻ mặt lạnh băng. Mã Lữ Thông chính là kẻ thù của anh. Ông ta không những giết hại cha mẹ anh mà còn làm hại đến nhiều người khác. Ngày đó nếu như anh không tự vực dậy chính mình bảo vệ Hàn gia sau cái chết của ba mẹ thì bây giờ anh cũng không ngồi ở đây. Mã Lữ Thông không những đắc tội với gia đình anh mà còn đắt tội với rất nhiều người trong đó có Phạm gia- gia đình em dâu Phạm Lý Đan Tâm của anh.

“Ông ta làm nhiều chuyện có lỗi như vậy nhưng Đồng thiếu vẫn im lặng có phải hơi bất công với cô Đan Tâm không?”

Mạnh Thiếu Khiêm rất ít chen vào chuyện người khác. Nếu Hàn Chấn Phong băng lãnh thì Mạnh Thiếu Khiêm còn hơn thế. Mã Lư Thông giết ba mẹ Hàn Chấn Phong cũng như đã đụng đến người thân anh. Mọi người ở đây đều căm hận ông ta đến tột cùng.

Hàn Chấn Phong ngã người ra dựa vào ghế, tay nhìn ly rượu

“Cô em dâu này thật sự đã nhẫn nhịn rất nhiều. Còn nhớ hôm chúng ta gặp em ấy ở Mystery nhìn thấy ngữ khí đó tôi nghĩ em ấy không chỉ đơn thuần như chúng ta thường gặp. Có lẽ còn có điều gì đó mà chính Thiên Vũ cũng chưa được chiêm nghiệm. Thằng nhóc này chỉ mê mẫn Mã Thức Phương mà không nghĩ đến ai mới là người yêu cậu ta thật lòng.”

“Mã Thức Phương bỏ đi sau bao năm lại trở về bám lấy Vũ mà cậu ấy không thấy khác thường sao?”

“Mình nghĩ Vũ đang suy tính chuyện gì đó. Cậu ấy cũng cáo lắm các cậu lo cái gì?”

Trần Minh Huy im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng. Lâm Gia Bảo nghe thế lắc đầu nhẹ:

“Chỉ sợ em dâu nghĩ quẩn. Ai đời làm vợ bị chồng lạnh nhạt còn phải căng mắt nhìn chồng hạnh phúc với nhân tình. Em dâu vừa tài vừa hiền dịu lại là con của Phạm Thành vậy mà Vũ cậu ta còn chả chấp nhận lại đi yêu người ruồng bỏ mình.”

Mạnh Thiếu Khiêm tiếp lời Gia Bảo:

“Tôi nghĩ cô Đan Tâm không hề đơn giản. Có lẽ cô ấy cũng hận Mã gia như chúng ta. Có thể cô ấy đang suy tính điều gì đó như lão đại nói.”

“Haizz bỏ đi bỏ đi. Chuyện thế nào về sau mới biết. Hàn Chấn Phong mình nghe Mạnh Tường nói cậu dạo này hay thả hồn theo gió lắm nhé! Nói xem có phải đang yêu không?”

Haha mọi người cười ầm lên vì lời nói của Minh Huy. Hàn Chấn Phong lườm anh một cái.

“Thả hồn cái gì chỉ là dạo này đang có được một bảo bối đa tài đa nghệ lại còn vô cùng đáng yêu nên vẩn vơ thôi.”

“Ghê chưa. Lần đầu mở miệng khen phụ nữ đó. Hôm nào dẫn đến ra mắt đi chứ.”

Mạnh Tường nghe thế thì chợt hỏi:

“Lão đại, có phải là cô Triệu không?”

Hàn Chấn Phong không nói gì chỉ khẽ cười nhẹ. Mọi người lại được phen hứng thú. Gia Bảo thấy thế thì hỏi:

“Cô Triệu? Là ai thế Mạnh Tường.”

Hàn Chấn Phong không để Mạnh Tường nói liền nói luôn:

“Là người lần trước cứu mình lúc bị truy sát. Nếu không gặp cô ấy có lẽ đã toi mạng dưới tay đám người kia. Cả đoạn đường đó chỉ có vài căn nhà may mà cô ấy về kịp lúc nhờ vậy mình vẫn ngồi ở đây”

Nói rồi trong đầu lại nghĩ đến tình cảnh hôm đó. Anh ngẫm nghĩ có phải ông trời đã kịp lúc ban thiên sứ xuống cứu anh hay không? Thiên sứ này vô cùng thuần khiết đáng yêu khiến anh muốn nắm trong tay cưng chiều cả đời.

“Vậy hôm nào họp mặt đầy đủ thì nên dẫn đến nhé! Mình cũng muốn xem là cô gái nào có thể nắm giữ được Hàn tổng băng lãnh.”

“Được rồi! Tuấn Anh thì đi công tác rồi còn Thiên Vũ thì chắc đang chìm đắm trong cái tình yêu kia cùng Mã tiểu thư. Khi nào họp mặt đầy đủ thì mình sẽ đưa cô ấy đến.”

“Nhắc mới nhớ. Hôm ở Mystery mình thấy cậu nhìn về phía bàn em dâu. Chắc chắn là một trong những cô gái đó đúng không? Vậy cô gái này quan hệ cũng rất tốt. Quen được cả Ngọc tỷ thì không phải tầm thường rồi.”

Gia Bảo nghĩ đến Minh Ngọc anh cong môi. Anh rất thích thú cô gái này. Hàn Chấn Phong nói tiếp:

“Cô ấy rất bình thường chỉ là những mối quan hệ của cô ấy không bình thường thôi. Cũng không sao có bạn như thế thì cô ấy có phần nào được bảo vệ an toàn.”

Mọi người ngồi nói chuyện một lúc rồi cũng về nhà. Lúc đến nhà Hàn Chấn Phong thay đồ rồi lên giường. Trước khi ngủ anh gọi cho Triệu Vy

“Bảo bối! Em chưa ngủ sao?”

“Ừm sắp ngủ rồi. Chấn Phong anh vừa về nhà hả?”

“Ừm tôi đi uống với bạn vài ly. Chúng tôi cuối tuần thường dành thời gian tụ họp.”

“Vâng! Anh đã uống trà giải rượu chưa nếu không ngày mai sẽ đau đầu lắm đấy!”

Hàn Chấn Phong nghe thế trong lòng ngọt ngào không thôi. Cô đang lo lắng cho anh đó.

“Tôi uống rồi! Nếu em không yên tâm thì tôi cho người rước em sang đây xem nhé!”

Triệu Vy bên này mặt hơi ửng hồng. Người đàn ông này khi nào thì liêm sĩ đã vơi đi vài phần vậy chứ.

“Ấy không cần đâu. Tôi tin mà. Vậy anh mau ngủ sớm nhé! Tôi cũng đi ngủ ngày mai có tiết sớm.”

“Được rồi! Sáng mai tôi đến đón em.”

“À không cần phiền như vậy. Tôi tự đi được.”

“Vy, ngoan nghe lời đi! Trường đại học của em cũng cùng đường đến công ty của tôi. Trưa tan học tôi đến đón em đi ăn.”

Triệu Vy cắn nhẹ môi. Tâm hồn cô đang bay bổng theo lời nói nhẹ nhàng của anh. Người này dịu dàng là khiến cô tan chảy ngay. Giọng nói ngọt ngào vang lên trong điện thoại:

“Vậy làm phiền anh rồi.”

“Ngoan lắm! Bây giờ em ngủ đi cũng trễ rồi. Mai tôi đến đón. Ngủ ngon nhé bảo bối của tôi!”

“Vâng! Chấn Phong, ngủ ngon nhé!”

Rồi cả hai tắt điện thoại trong tâm thì ngọt ngào nghĩ đến đối phương. Có lẽ cả hai đã dần nảy sinh tình cảm cho nhau rồi.