Sủng Bảo Bối Thành Nghiện

Chương 57




“Nhà thì có người hầu rồi chỉ có nấu ăn thôi. Má yên tâm đi đi cũng đừng kêu Lam quản gia, con rất rảnh rỗi ngoài việc học thì lâu lâu mới có lịch đi đến công ti giải trí nên có thể nấu ăn cho Chấn Phong. Còn Mạnh Tường và Mạnh Thiếu Khiêm thì hai anh ấy có thể qua đây ăn cùng, nếu không thì chúng con ra ngoài ăn. Má với Mạnh quản gia cứ đi đi, chúng con lớn rồi có thể tự lo cho mình được.”

Má Hạnh cho rau vào nấu khó xử hỏi:

“Như vậy có được không? Cô không biết đó nếu như không có người nhắc nhở thì ba tiểu tử kia chẳng ăn uống cho ra hồn đâu. Lần trước tôi vào viện chăm lão Mạnh do bệnh ông ấy chuyển biến xấu mà Lam quản gia cũng không đến được vì bệnh tình không tốt thế là cả ba tiểu tử kia chỉ mãi làm việc, ăn uống tôi có cho người nấu vậy mà cũng không ăn.”

Triệu Vy vỗ nhẹ lên cánh tay bà, dáng vẻ vô cùng tự tin:

“Bây giờ thì không trốn được con đâu ạ. Không ăn là con ép cho ăn đó. Các anh ấy bận quá nhiều việc nên hay bỏ bữa như thế có hại cho bao tử lắm. Má yên tâm mọi việc cứ để con.”

Má Hạnh im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý. Món canh rất nhanh đã chín, má Hạnh cởi tạp dề ra rửa lại tay rồi vội nói Triệu Vy:

“Xong cả rồi tí nữa ăn cô dọn ra bàn giúp tôi. Bây giờ tôi về cùng lão Mạnh chuẩn bị một chút tài xế đến sẽ đi ngay. Gửi lời đến thiếu gia giúp tôi là cảm ơn vì đã cho người đưa chundg tôi về quê nhé! Nhớ chăm sóc bản thân đó”

Nói rồi rời đi, Triệu Vy nhìn theo bóng lưng bà cho đến khi biến mất thì cô cũng bắt đầu dọn đồ ăn ra bàn.

Hàn Chấn Phong từ trên lầu đi xuống trên người đã tắm qua sạch sẽ mặc bộ đồ thể thao quần đen áo xám thoải mái ở nhà trông vô cùng trẻ trung hơn rất nhiều so với tây trang mặc lúc đi làm. Anh tiến đến ôm Triệu Vy từ đằng sau thân mật hôn lên cô sau đó giúp cô đem đồ ăn ra bàn.

Xong xuôi cả hai ra sofa ngồi xem tivi chờ Mạnh Tường cùng Mạnh Thiếu Khiêm từ nhà riêng sang đây. Khoảng chừng 10’ sau đó thì cả hai à không bốn người đã có mặt tại dinh thự Hàn Thiên.

Bốn người ở đây chính là ngoài Mạnh Tường và Mạnh Thiếu Khiêm thì còn có hai cô gái bên cạnh hai người. Cả bốn đi vào làm Triệu Vy kinh ngạc không thôi. Ánh mắt to tròn nhìn đến cô gái nhỏ đi bên cạnh Mạnh Thiếu Khiêm, cô thốt lên:

“Cô bé là em à? Em còn nhớ không chúng ta đã từng gặp nhau đấy!”

Cô gái đó thấy Triệu Vy cũng kinh ngạc không kém. Cô không ngờ có thể gặp lại được chị gái xinh đẹp đã giúp đỡ mình lúc trước. Nở nụ cười nhẹ, khuôn mặt có phần non nớt có chút vui mừng.

“Thật sự là chị sao, cảm ơn ngày hôm đó đã giúp em. Chị ơi chị vừa xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa.”

Triệu Vy xua xua tay, cô khách sáo:

“Không có gì, lúc đó đường vắng nếu không có chị mà có một người đi ngang qua thì cũng sẽ giúp em thôi.”

Hàn Chấn Phong nghe cuộc trò chuyện giữa cô và cô gái nhỏ bên cạnh Mạnh Thiếu Khiêm thì không khỏi thắc mắc. Anh ôm vai Triệu Vy nhẹ nhàng hỏi cô:

“Em và cô gái đó quen nhau lúc nào vậy?”

Triệu Vy ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh:

“Cái hôm mà em ngẫu hứng đi bộ về nhà đó ạ, hình như là khoảng hai hay ba tháng trước đó. Lúc đi em gặp em ấy bị té trên đường nên có đến hỏi thăm giúp đỡ em ấy. Chuyện chỉ có như thế thôi Chấn Phong.”

“Ừm”

Hàn Chân Phong “ừm” một tiếng xem như đã hiểu. Anh nhìn về phía bốn người kia rồi kéo Triệu Vy đứng dậy nói với mọi người:

“Vào ăn cơm thôi có gì trong lúc ăn sẽ nói tiếp.”

Mọi người cùng nhau đi đến bàn ăn. Những món ăn nhìn vô cùng ngon mắt được bày biện trên bàn, tất cả ngồi xuống bắt đầu dùng cơm tối. Triệu Vy quan sát bốn người kia, cô hào hứng nói với Mạnh Tường và Mạnh Thiếu Khiêm:

“Không ngờ nha hai anh như thế lại có bạn gái lúc nào không hay. Mau giới thiệu một chút đi.”

Mạnh Tường bật cười trước lời nói của Triệu Vy. Anh gắp cho cô gái bên cạnh mình một ít cá hồi sốt bơ tỏi, nhẹ nhàng nói khẽ:

“Em ăn nhiều một chút, người ốm quá nhìn không đẹp chút nào.”

Cô gái ngồi bên cạnh huýt tay Mạnh Tường một cái, trừng mắt nhỏ giọng:

“Anh không thấy đẹp thì thôi, em cũng chẳng muốn đẹp đẽ quá làm gì.”

Mạnh Tường véo má gò ủng hồng của cô gái:

“Anh chỉ lo cho em ốm quá sẽ dễ bệnh lắm. Không đẹp cái gì chứ, với anh thì em lúc nào cũng là bông hoa xinh đẹp nhất.”

Cô gái ngượng ngùng chỉ cúi gầm mặt. Mạnh Tường xoa xoa đầu cô rồi quay qua nói với Triệu Vy:

“Cô Triệu, đây là bạn gái của tôi, chúng tôi vừa thất lạc nhau sau một năm. May là ông trời cho tôi gặp lại cô ấy nếu không trái tim yếu đuối này của tôi sẽ vì cô ấy mà chết mất. Tên cô ấy là Phương Diễm.”

Triệu Vy buồn cười trước lời nói của Mạnh Tường. Cô bây giờ mới biết anh ta còn có một mặt hài hước như thế này. Cô nhìn đến cô gái xinh đẹp bên cạnh kia rồi liền vui vẻ bắt chuyện:

“Xin chào, em tên Triệu Vy rất vui được quen biết với chị. Em 18 tuổi còn chị bao nhiêu ạ, em thấy chị cũng không lớn bao nhiêu trạc tuổi của chị em.”

Phương Diễm ngước lên nhìn cô gái đối diện. Lúc mới thấy Triệu Vy thì cô đã bị thu hút rồi. Một cô gái quá đỗi kiều diễm, gương mặt xinh đẹp hiền hoà, tính cách lại nhu thuận, vô cùng hoàn mỹ. Cô rất vui khi có thể làm quen được với cô bé này.

“Chị 21 tuổi, rất vui được biết em.”

Triệu Vy thấy Phương Diễm cười nhẹ thì không khỏi thốt lên trong lòng. Chị gái này thật là đẹp nha qua lời nói có thể thấy là một người dịu dàng, đằm thắm bảo sao Mạnh Tường lại không mê mẩn. Triệu Vy vui vẻ tiếp tục nói:

“Mạnh Tường nói chị và anh ấy lạc mất nhau một năm. Em thật sự hiếu kì, chị à nếu có thể khi nào rảnh rỗi chị cứ đến đây chơi với em rồi kể cho em nghe được không?”

Phương Diễm gật nhẹ đầu:

“Được! Chỉ sợ nghe xong em sẽ chê cười chị thôi.”

“Sẽ không có đâu! Chuyện tình cảm mỗi người không giống nhau vì cớ gì phải chê cười chứ.”

Nói đoạn rồi chuyển sang cô gái nhỏ đang lẳng lặng ăn cơm bên cạnh Mạnh Thiếu Khiêm. Triệu Vy thấy cô bé này dường như có tâm sự, cô thấy Mạnh Thiếu Khiêm vẫn nghiêm túc ăn cơm lâu lâu thỉnh thoảng hỏi cô bé xem muốn ăn gì. Đó là quan tâm nhưng sao cô thấy họ không giống như Mạnh Tường và Phương Diễm hay tại vì Mạnh Thiếu Khiêm quá đỗi lạnh lùng nên cô bé bên cạnh có phần sợ sệt anh.

Triệu Vy gắp một miếng thịt bỏ vào chén của cô gái nhỏ, đôi môi xinh xắn vẽ lên đường cong nhẹ.

“Em gái cho em này! Tên em là gì thế có thể cho chị biết không?”

Cô gái nhỏ cũng cười lại với Triệu Vy, nhỏ giọng:

“Em tên Lệ Ái ạ”

“Tên hay tên hay. Vậy em cũng là bạn gái của anh Khiêm hả?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trợ Lý Tuyến 1
2. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
3. Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
4. [Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================

Lệ Ái bỗng im lặng không nói. Cô cắn nhẹ môi dưới không biết phải nói thế nào mới đúng. Mạnh Thiếu Khiêm lúc này mới lên tiếng:

“Lệ Ái là người của tôi.”

Triệu Vy trầm ngâm như đã hiểu. Mạnh Thiếu Khiêm chỉ nói một câu cô đã hiểu toàn bộ về quan hệ của hai bọn họ. Nhưng khi nhìn đến Lệ Ái Triệu Vy cứ có cảm giác cô bé này có rất nhiều tâm sự, nhất là ánh mắt khi nhìn Mạnh Thiếu Khiêm vừa có yêu thương lại có sự sợ hãi.

Hàn Chấn Phong mỉm cười nhìn Mạnh Tường và Mạnh Thiếu Khiêm, anh bây giờ mới nói một câu:

“Tìm được một người có thể cùng hai cậu san sẻ là tốt rồi, về sau nhớ đối xử thật tốt với hai cô ấy đừng để người phụ nữ của hai cậu phải đau lòng.”

“Nói hay quá đi mất.”

Triệu Vy tấm tắc khen ngợi Hàn Chấn Phong. Anh dịu dàng véo nhẹ chóp mũi cô nói cô ngoan ngoãn ăn cơm. Phương Diễm cùng Mạnh Tường cũng thân mật không ít, chỉ có Lệ Ái và Mạnh Thiếu Khiêm là lẳng lặng ăn cơm. Lệ Ái nhìn về hai cặp đôi kia cô ước mình cũng được một phần như thế…. Không phải Mạnh Thiếu Khiêm chưa từng dịu dàng với cô, anh đã từng đã từng rất chiều chuộng cô….chỉ là hiện tại đã không còn nữa rồi…. Là Lệ Ái cô tự đánh mất đi sự tín nhiệm nơi anh….có lẽ đối với anh bây giờ cô là một sự phiền phức…chính cô cũng cảm thấy mình trở thành phiền phức đối với Mạnh Thiếu Khiêm…Bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ lên bụng kìm nén sự chua xót trong lòng, cô tiếp tục ăn cơm.

Bữa tối diễn ra vui vẻ. Ăn xong mọi người cùng nhau dọn rửa rồi ra phòng khách ăn trái cây trò chuyện. Chỉ có ba cô gái nói với nhau còn ba người đàn ông yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe lâu lâu sẽ góp vài câu. Đến khi trời đã tối muộn thì hai đôi Mạnh Tường và Mạnh Thiếu Khiêm ra về. Triệu Vy với Hàn Chấn Phong cũng đóng cửa dọn dẹp một chút lại rồi lên phòng nghỉ ngơi.