Sủng Bảo Bối Thành Nghiện

Chương 45




“Anh biết Mã gia đối với chị của tôi là như thế nào mà, sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Anh một mực tin Mã Thức Phương chối bỏ tình yêu của chị tôi. Đồng Thiên Vũ, anh nên thấy may mắn vì đến hiện tại chị tôi vẫn bảo vệ cho anh đi. Để tôi xem so với chị tôi Mã Thức Phương đã làm cho anh được những gì…. Tôi sống ở Mỹ từ năm 13 tuổi, chị Đan Tâm cũng thế, chúng tôi lớn lên cùng nhau nên chuyện của chị ấy tôi cũng biết. Chấp niệm tình yêu hơn 10 năm chị ấy dành cho anh có lẽ Mã Thức Phương cũng không làm được…. Mã Thức Phương không tốt như anh nghĩ, cô ta nói ra nước ngoài vì mẹ anh hay vì lí do nào khác anh có biết hay không? Hay đó là cái cớ để cô ta bỏ rơi anh, bây giờ Mã gia khó khăn lại quay về tìm anh. Anh sống bao nhiêu năm trên đời rồi lại để chính người anh yêu qua mặt…Đồng Thiên Vũ à Đồng Thiên Vũ anh vẫn còn tin người như vậy sao….chính tôi nói ra thì anh nên xem xét bởi mọi người biết tính của tôi như thế nào rồi… tôi đưa ra nhận định như vậy tôi nghĩ anh cũng nên cân nhắc cô người yêu bé bỏng của anh…. Cô ta không hiền lành gì so với rắn độc đâu…”

Triệu Vy xả ra tức giận trong lòng, Hàn Chấn Phong bên cạnh cũng có phần kinh sợ. Bảo bối của anh khi giận lên quả thật không thể đùa, lời nói vô cùng sắc bén…cũng nên trách Đồng thiếu gia bạn anh thôi. Nhanh chóng đưa cho cô ly nước uống bớt nóng, Hàn Chấn Phong nhỏ giọng dỗ dành:

“Bảo bối, anh biết em đang tức giận, anh cũng đã nói chuyện cùng Vũ rồi, gần đây cậu ấy đã quan tâm đến em dâu nhiều hơn. Em hỏi em ấy thử đi”

Đan Tâm cũng bắt đầu lấy lòng em gái. Cô múc cho Triệu Vy một chén súp còn tận tay đút cho Triệu Vy:

“Em gái ngoan của chị, chị biết em lo lắng. Hôm nay em nói những lời này khiến chị rất vui. Chị không sao cả, đây là chị chọn nên có gì xảy ra chị sẽ chấp nhận tất cả. Anh rể đã quan tâm chị hơn rồi nhưng chị cảm thấy bọn chị không thể tiếp tục nữa nên mới chọn ly hôn. Về phần Mã Thức Phương em cứ yên tâm, cô ta không có gan lớn để bày trò hãm hại ai ngoại trừ bị ba cô ta xúi giục. Anh rể em không phải đơn giản, anh ấy là người của Phong Vũ chắc chắn sẽ có cách xử trí đúng đắn thôi. Gì thì gì anh ấy yêu ai, thích ai chúng ta không có quyền ngăn cản. Đã hiểu chưa, cô bé ngốc này!”

Triệu Vy nấc lên ôm chầm lấy Đan Tâm. Cô biết chị ấy nói thế là để che đi tổn thương, cô không biết những chuyện đã xảy ra nhưng hiện tại cô biết chị cô đã chịu đựng quá nhiều, tổn thương quá sâu sắc. Đan Tâm vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành một lúc rồi buông ra bưng chén súp lên.

“Nào chị đút cho em. Em ăn nhiều một chút để lấy tinh thần nói với đám tiểu yêu kia. Chắc chắn lát nữa nhóm chat sẽ bùng nổ đó.”

Triệu Vy vừa lau nước mắt vừa cười, há miệng ăn súp Đan Tâm đút. Hàn Chấn Phong thấy thế cũng bắt đầu yên tâm. Anh nhìn qua Đồng Thiên Vũ một lúc mới bắt đầu nói:

“Bây giờ chúng ta ai cũng biết chuyện của cậu. Vũ Minh Ngọc quan sát có thể đã biết từ lâu nhưng cô ấy không muốn làm lớn, bây giờ đến Vy cũng biết rồi. Vũ mình nói cậu về sau đối đãi em dâu tốt một chút, đây là mình đã nói nhiều lần rồi đừng để mấy cô gái đó nổ súng đánh trụ sở chúng ta. Thuần khiết, hiền dịu như bảo bối nhà mình nghe đến còn giận muốn dở cả trời thì đừng nói đến mấy cô kia.”

Triệu Vy lúc này lườm Hàn Chấn Phong một cái sau đó bàn tay xinh xắn di chuyển đến bên hông nhéo một cái thật mạnh khiến Hàn Chấn Phong kêu nhỏ một tiếng. Cô nghiêm giọng trừng mắt cảnh cáo người nào đó:

“Em nói cho anh biết nhé Hàn Chấn Phong nếu anh còn giấu em bất cứ điều gì nữa thì không có lần sau em tha cho anh. Nể tình anh đối đãi tốt với chị của em em sẽ không truy cứu. Anh cẩn thận cho em, thiên thần nổi giận sẽ cầm súng dứt khoát lấy mạng của anh.”

Hàn Chấn Phong trước lời đe doạ của cô thì nở nụ cười cưng chiều, giọng nói âu yếm đầy sủng nịnh nói với cô:

“Đa tạ thiên thần tha lỗi cho anh. Về sau em muốn biết gì sẽ nói hết cho em, em không hỏi anh cũng nói luôn. Mạng của anh nằm trong tay em vì vậy nếu anh có lỡ làm em tức giận thì tuỳ em xử lí.”

“Biết thế thì tốt!”

Rồi nhìn đến Đồng Thiên Vũ, giọng nói có phần xoa dịu:

“Tuy anh không yêu chị Đan Tâm nhưng theo phép tắc em nên gọi anh một tiếng anh rể. Em chỉ mong rằng trước khi anh chị ly hôn anh sẽ đối xử tử tế với chị của em. Chuyện của hai người em không xen vào, anh yên tâm đám An Hy sẽ không truy cứu bởi dù gì chúng em cũng là người ngoài. Anh chị thấy không, giấu nhưng vẫn bị Minh Ngọc phát hiện, em biết nguyên nhân cậu ấy chưa vội nói cho chúng em biết. Chấn Phong nói đúng, anh hãy đối đãi với chị em thật tốt còn việc anh yêu ai chúng em không quan tâm nhưng đừng để chúng em thấy chị Đan Tâm đau khổ trước khi hai người ly hôn. Chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh cùng Mã Thức Phương đâu.”

Đồng Thiên Vũ dáng vẻ trầm ngâm lắng nghe. Anh biết Đan Tâm vẫn đang bảo vệ anh, cô chỉ nói như thế nhưng hai năm sống cùng đã có nhiều chuyện xảy ra đặc biệt là việc anh lừa dối tình cảm của cô. Đan Tâm vẫn lựa chọn không nói để mọi người không trách cứ anh hay gây khó dễ. Bây giờ anh nhớ đến việc ép cô ly hôn, anh cảm thấy có phần hối hận…Thật ra anh cũng biết từ giây phút Đan Tâm biết mình bị lừa dối, anh cảm nhận được sự đau xót, tuyệt vọng tận cùng của cô….và anh bắt đầu sợ hãi nếu thật sự Đan Tâm rời khỏi anh….

Triệu Vy nói xong thì vui vẻ ăn tiếp, cô quả thật rất nhanh tiêu tan cơn giận. Cô biết có giận cũng không giải quyết được, chỉ có thể lẳng lặng an ủi chị của mình. Mắt nhìn ghế trống phía bên kia, cô liền hỏi Hàn Chấn Phong:

“Chú Minh Sơn đâu ạ? Nãy giờ quên mất chú ấy đâu rồi?”

“Có việc nên về trước rồi. Em ngoan ăn nhiều một chút để lấy sức đi.”

Triệu Vy khẽ lườm anh, đúng là không đứng đắn chút nào. Đan Tâm mỉm cười nhìn hai người rồi nhìn người đàn ông bên cạnh mình sau đó lặng lẽ ngồi ăn…..Cô thật sự không biết phải nói với Đồng Thiên Vũ thế nào nữa….giữa cô và anh bây giờ chỉ tồn tại việc ly hôn còn về tình yêu chắc là cũng chỉ có mình cô là yêu thôi….