Sủng Bảo Bối Thành Nghiện

Chương 30




Mỗi ngày trôi qua mối quan hệ giữa Triệu Vy và Hàn Chấn Phong dần trở nên thân mật hơn rất nhiều. Có đôi khi cô sẽ ngồi ngắm nhìn Hàn Chấn Phong làm việc đến ngẩn ngơ, đôi khi lại chỉ cần nhìn anh một cái trong lòng liền toả ra tia hạnh phúc. Còn Hàn Chấn Phong ngày càng sủng nịnh cô, đi làm về liền tìm cô để ôm cho thoả nỗi nhớ, điện thoại của anh không biết từ khi nào đã tràn đầy hình ảnh của tiểu bảo bối, mỗi một khoảnh khắc của Triệu Vy anh đều lưu giữ mà điều này Triệu Vy cũng không ngoại lệ. Dù là vậy nhưng vẫn chưa ai mở miệng thổ lộ tình cảm, có lẽ chưa đến lúc để nói ra lời yêu của chính mình.

Triệu Vy hiện tại đang ở phòng làm việc của Trần Minh Sơn, cô vừa thu âm xong một số của số phát thanh hôm nay.

“Chú ơi! An Hy đâu ạ?”

Trần Minh Sơn vừa kí tài liệu vừa trả lời:

“Ta mới gọi nó đó chắc là đang qua đây. Sáng nay con bé cũng có buổi chụp ảnh cho nhãn hiệu mới.”

“Vâng!”

Trần Minh Sơn kí xong đóng nắp bút lại, khuôn miệng ánh lên nụ cười trên khuôn mặt:

“Con thế nào rồi, Phong nó tốt chứ?. Tháng qua ta không gọi đến làm việc coi như cho con nghỉ ngơi. Vài ngày tới sẽ bận lắm đấy nhé!”

Triệu Vy cười duyên. Nhắc đến Hàn Chấn Phong cô lại cảm thấy lâng lâng trong lòng.

“Chấn Phong đối với cháu rất tốt thưa chú. Cháu cũng biết chuyện mình được nghỉ phép một tháng là có sự can thiệp của anh ấy. Thật ngại quá! Thời gia tới cháu sẽ cố gắng ạ!”

“Không sao không sao, con vui là được rồi. Chỉ là có vài số phát thanh do con làm MC phải thay thế người khác khiến khán giả có chút tiếc nuối. Con xem bây giờ các anh chị khác dần bị con làm cho xém mất việc rồi đó.”

Triệu Vy tròn mắt ngạc nhiên:

“Con làm sao cơ?”

Trần Minh Sơn cười cười rồi nói:

“Thì cô MC là con quá nhiều tài nghệ. Vừa cùng khán giả trò chuyện lại có thể hát nữa khán giả nào mà chả mê. Các anh chị MC khác cứ đùa với chú là mỗi khi con đến làm việc xem như ngày đó các anh chị ấy rảnh rỗi.”

“Mọi người cứ chọc con. Một tuần con làm có bao nhiêu ngày đâu không đến nỗi mất việc như mọi người nói ạ.”

Trần Minh Sơn cười lớn, cô bé này quả thật đáng yêu mà, không uổng công ông và Thái Nhược Lan luôn xem trọng và yêu thương cô. Triệu Vy chẳng cần dựa vào ai cô có thể tự mình khẳng định bản thân với mọi người. Tính cách này chính là điều mà cả ông và những người khác xem trọng Triệu Vy.

Tiếng mở cửa vang lên, Dương An Hy đi vào. Cô vừa chụp xong một bộ ảnh mới, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ do nhãn hàng tặng. Cô đi đến chỗ Triệu Vy và Trần Minh Sơn, kéo ghế ngồi cạnh Triệu Vy sẵn tiện rót một ly nước đầy rồi uống.

“Haizz mệt chết con ra!”

Trần Minh Sơn đưa cho An Hy một tờ khăn giấy để cô thấm mồ hôi. Ông nói:

“Ôi nào đừng than mà! Chú cảm ơn con vì đã đến làm việc hôm nay. Con có hẹn với thằng nhóc Minh Huy nhà chú chứ gì, nhưng mà thông cảm đi tại vì nhãn hàng thay đổi đột xuất nên chú mới gọi cho con đó. Con là người mẫu hàng đầu của công ti mà cũng nên đi làm lại rồi. Nếu không phải hai thằng oắt con kia can thiệp doạ chú thì chú chẳng phải khổ sở một tháng trước đâu.”

An Hy và Triệu Vy nghe lời than thở của người đàn ông trước mặt chỉ mỉm cười vô tội. Ai kêu hai người đàn ông kia lại bá đạo như vậy.

Triệu Minh Sơn nhìn đồng hồ đã tới giờ ăn trưa rồi thế là liền kéo Triệu Vy cùng An Hy đến nhà hàng dùng bữa.

*Tại Nhà Hàng

An Hy lật từng trang trong menu rồi gọi món. Khoảng một lúc sau thì đồ ăn đã được mang ra đầy cả bàn. Triệu Vy gắp cho Trần Minh Sơn một miếng thịt rồi sau đó gắp cho An Hy cuối cùng gắp cho mình. Trần Minh Sơn nở nụ cười hài lòng:

“Tiểu Vy nhà chúng ta luôn lễ phép ngoan ngoãn như vậy. Lúc nào cũng trọng lễ nghĩa cả.”

“Chú đừng nói thế ạ! Bọn con ai cũng thế mà, đi ăn cùng người lớn thì phải mời ăn trước rồi mới ăn. Đây là dì Nhược Lan dạy bọn con.”

“Cô ấy là vậy lúc nào cũng muốn các cô trở nên tốt hơn.”

An Hy gắp cho Trần Minh Sơn một miếng mực rồi cũng gắp cho Triệu Vy một miếng. Cô nói:

“Thế nên là chú phải biết ơn vì có những đứa cháu gián điệp như tụi con đi. Không cần gì cả chỉ cần dẫn đi ăn là được. Có thực mới vực được đạo mà, tụi con ăn no sẽ nghĩ cách giúp người tìm lại tình yêu của dì Nhược Lan.”

Trần Minh Sơn bật cười, đám trẻ này nghịch ngợm hết sức.

Cả ba ăn uống vô cùng vui vẻ khoảng hai tiếng sau thì xong. Trần Minh Sơn đưa An Hy và Triệu Vy về công ti để nghỉ trưa. Vì chiều nay còn lịch trình chụp ảnh nên An Hy nghỉ ở phòng riêng mà Trần Minh Sơn chuẩn bị. Triệu Vy cũng không khác vì lúc nãy cô nhận được cuộc gọi từ một người chị thân thiết nhờ cô lên kế hoạch cho buổi phát thanh sắp tới. Cả hai ở phòng nghỉ ngơi.

Xế chiều, sau một giấc ngủ trưa thì An Hy và Triệu Vy đã dậy. Cả hai đang uống nước ép để nạp năng lượng chuẩn bị làm việc. Điện thoại An Hy đổ chuông.

“Alo”

“Bé Hy em đang làm gì đó? Nghe chú nói hôm nay em đến công ti chụp ảnh à?”

Giọng Trần Minh Huy vang lên trong điện thoại khiến tâm tình An Hy trở nên vui vẻ. Giọng nói nhẹ nhàng đáp lại:

“Vâng! Thật xin lỗi em sợ không về sớm sẽ không cùng anh đi ăn tối được mất.”

“Không sao! Em cứ làm việc đi xong việc anh sang rồi chờ đón em về chúng ta sẽ đi ăn. Nếu chú không cho em về sớm anh sẽ doạ đấy!”

“Hihi anh cứ doạ chú ấy như thế thì dì Nhược Lan sẽ ghét chú ấy mất.”

Hai người nói chuyện một lúc rồi tắt máy. Triệu Vy ngồi cạnh nãy giờ nghe cuộc nói chuyện của An Hy mà mỉm cười. Bạn của cô đã tìm được một người đàn ông có thể yêu thương và bảo vệ cậu ấy rồi. Cô cũng thế nhưng chỉ là không biết người đó đối với cô là tình cảm gì mà thôi.

An Hy lay tay Triệu Vy:

“Tiểu Vy, mau đi thôi làm sớm nghỉ sớm.”

Triệu Vy bật cười dí nhẹ tay vào trán An Hy buông lời trêu chọc:

“Cậu đó là muốn nhanh kết thúc để được gặp bạch mã hoàng tử Minh Huy của cậu chứ gì. Ghê lắm đó nha! Cả hai đã có gì chưa hả?”

An Hy nét mặt ửng đỏ đáng yêu, cô ngại ngùng nói:

“Cậu không cần nói thẳng như thế đâu Tiểu Vy, mình sẽ ngại lắm đó! Thật ra giữa mình và Minh Huy là đang tìm hiểu, anh ấy sợ anh ấy nói lời yêu sớm sẽ khiến mình bối rối nghĩ ngợi. Vì vậy khi anh ấy nói xong liền cho mình từ từ cảm nhận tình cảm của anh ấy. Chắc là cũng nên đến lúc nói với anh ấy rồi!”

“Cậu thích anh ấy thế kia mà! Anh ấy cũng yêu thương cậu mình nghĩ đến sớm hay muộn không quan trọng, quan trọng là cả hai sẽ yêu nhau bao lâu và có thể cùng nhau vượt qua mọi chông gai hay không mà thôi.”

“Ừ mình biết rồi! Thế còn cậu, mình thấy Hàn tổng cưng chiều cậu như vậy, sủng đến hơn lên trời rồi vậy mà cả hai chưa tiến triển gì sao?”

Triệu Vy khẽ thở dài một hơi.

“Cậu nhìn ra được mình yêu anh ấy phải không? Đúng là như vậy nhưng chỉ là một phía từ mình thôi còn anh ấy thế nào mình không biết. Chỉ sợ là ngộ nhận bởi quan hệ bọn mình hiện tại là tình nhân. Nếu anh ấy không muốn nữa thì có thể kết thúc nó bất cứ lúc nào. Hàn Chấn Phong ưu tú như vậy chắc chắn sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn.”

An Hy choàng tay qua vỗ nhẹ vai Triệu Vy an ủi:

“Cậu đừng như thế! Cậu cũng có gia thế cậu là con nuôi của dì Nhược Lan có Thái Gia chống lưng, còn có người chị em là mình đây, hơn nữa mình và mọi người đều công nhận cậu xuất chúng hơn rất nhiều cô gái khác. Cho dù cậu không được dì nhận nuôi thì bằng chính sự cố gắng cậu vẫn có thể hơn hẳn một số phụ nữa khác rồi. Hàn tổng theo mình thấy hình như anh ấy cưng chiều cậu hơn hẳn một tình nhân rồi, cậu xem cậu thích gì anh ấy đều đáp ứng còn muốn đem mọi thứ tốt nhất cho cậu. Nếu xem là tình nhân thì không được hưởng đặc ân tốt như thế. Mình nhận ra sự lo lắng của anh ấy cho cậu, nhận ra anh ấy có tình cảm với cậu. Có lẽ cần thời gian để xác định thôi vì người như Hàn tổng nếu đã yêu đương chắc chắn phải đặt rất nhiều tâm tư vào đó. Cho nên cậu đừng vội nản chí cứ từ từ thời gian sẽ trả lời cho cậu.”

“Ừm mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu, An Hy.”

An Hy kéo Triệu Vy đứng dậy thân mật ôm vai vừa đi vừa nói:

“Tụi mình là chị em tốt chuyện của cậu mình đương nhiên phải lo lắng rồi. Được rồi đi làm việc thôi nào, mình phải chăm chỉ để lãnh lương rồi đổi ra tiền mặt mà xài vì sắp đến hạn cắt thẻ mà mẫu hậu đại nhân ở nhà đặt ra rồi.”

Triệu Vy bật cười trước bộ dáng tội nghiệp của An Hy. Cô cảm thấy may mắn khi có những người bạn luôn sẵn sàng chia sẻ cùng mình mỗi khi gặp chuyện trăn trở.

Cả buổi chiều hai người đều làm việc của mình một cách miệt mài, chăm chỉ. Mãi cho đến 7g tối thì xong. Lúc cả hai cùng đến phòng Trần Minh Sơn định tạm biệt rồi ra về thì gặp Hàn Chấn Phong cùng Trần Minh Huy đang trò chuyện với ông ấy.