Một ngày mới lại đến, Hạ An rời giường rửa mặt sửa soạn rồi cùng Phó Giản Dự đi tới phim trường. Khi đoàn phim đã tập hợp đông đủ, họ chia người thành mấy nhóm, ngồi xe đến địa điểm quay cảnh ngoài trời nằm cách đó mấy cây số.
Hôm nay có cảnh quay dưới nước, hơn nữa còn có tận hai cảnh.
Sau khi Úc Thừa trở lại cố quốc, hắn không nhận được bao nhiêu sự quan tâm từ phụ hoàng, bởi vì mỗi khi nhìn thấy hắn, ông lập tức nhớ về cảnh tượng bốn bề vây hãm, cắt đất nhượng thành năm xưa. Năm ấy, Nam quốc đã phải giao nộp sáu toà thành cho Nguyên quốc, đồng thời đưa Úc Thừa sang đó làm con tin, sự kiện này là nỗi sỉ nhục lớn lao, khắc dấu nung đỏ lên tâm trí con dân Nam quốc. Chẳng riêng các hoàng tử phi tần, thái độ của người trong cung đối với Úc Thừa cũng cực kỳ mâu thuẫn.
Thục phi tuy dung mạo phẩm hạnh đoan chính, nhưng không hiểu cách mê hoặc lòng quân, chỉ nhận được sự sủng ái thường thường, Úc Thừa theo bà hiếm khi chịu cảnh phiền nhiễu, nhưng so với các hoàng tử khác thì gần như không có cảm giác tồn tại.
Thời gian trong phim tương tự với đời thực, bốn mùa luân chuyển sang hè, tiết trời oi bức nực nội, cuồn cuộn biển người hoàng thân quốc thích ngồi bảy ngày xe ngựa đổ về Hồng Nhiên sơn trang tránh nóng hóng mát.
Hồng Nhiên sơn trang trải rộng khắp mấy mẫu đất, còn ẩn chứa trong lòng một hồ nước xanh trong, ngày hôm đó trời quang mây tản, bậc đế vương nảy sinh nhã hứng, bèn sai người chèo thuyền rồng chở cả đoàn người du ngoạn trên sông.
_(*) Mẫu: đơn vị đo lường diện tích, có sự khác nhau giữa các truyền đại phong kiến Trung Hoa, ngày nay 1 mẫu tương đương 1/15 hecta hay 666,67 mét vuông._
Nằm cách sơn trang không xa là một bộ lạc, người trong tộc đến dâng lên vật báu, đó là một chiếc bình từ vùng dị vực. Chiếc bình tráng men ấy có màu sắc rực rỡ huyền ảo, đường nét tinh xảo cầu kỳ, thoạt trông đã biết được tạo tác từ bàn tay của người thợ thủ công lành nghề. Hoàng đế Nam quốc đứng nơi mũi thuyền, thưởng thức nó với vẻ say mê.
Vừa khi ông định sai người cất giữ, đất trời bỗng nổi trận cuồng phong, trong chớp mắt, thân thuyền rung lắc dữ dội, chiếc bình kia cứ thế mà bị cuốn vào làn nước xanh thẳm.
Ngay tức khắc, một người từ phía sau Hoàng đế chạy vọt lên nhảy ùm xuống mặt hồ.
Bùi Triều Kiếm mặc áo sơmi màu xanh quân đội, chân xỏ đôi dép xăng đan, chẳng chút câu nệ đứng giữa trời nắng chói chang. Ông khum tay che nắng, phóng tầm mắt ra mặt hồ cách đó không xa, xương gò má khẽ nhúc nhích, quay đầu liếc nhìn Phó Giản Dự: "Cậu thật sự không cần dùng thế thân à?"
"Vâng," Phó Giản Dự gật đầu, "Cháu bơi khá tốt."
Bùi Triều Kiếm quay phim, nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì vốn rất phản cảm với hành vi sử dụng thế thân. Thế nhưng, hầu như toàn bộ cảnh quay này đều chìm trong bể nước, đòi hỏi tính chuyên nghiệp quá cao, vậy nên trước đó, ông cũng đã tìm một diễn viên đóng thế sở hữu khả năng bơi lội thượng thừa và vóc dáng từa tựa Phó Giản Dự để dự phòng.
"Cảnh này không dễ quay, cậu cứ cố gắng hết sức, nếu cuối cùng vẫn không được thì đành chấp nhận sử dụng thế thân." Sau khi an bài mọi thứ xong xuôi, Bùi Triều Kiếm nói với Phó Giản Dự như thế.
"Cháu biết rồi."
Hạ An đứng cạnh đó, lúc Phó Giản Dự chuẩn bị bước vào cảnh quay, cậu liền giơ nắm tay lên thay lời cổ vũ, Phó Giản Dự thấy thế thì mỉm cười gật đầu.
Hạ An là bé vịt cạn chính hiệu, chẳng có tí ti kỹ năng bơi lội nào nên không thể xuống nước quay phim, chỉ đành ở lại trên bờ hỗ trợ sắp đặt thiết bị. Phan Khâm đã thay sang bộ đồ lặn, Hạ An giúp ông đeo mặt nạ dưỡng khí và kính bảo hộ, rồi đứng tránh sang bên.
Tự mình diễn cảnh quay trong nước là thử thách không nhỏ đối với diễn viên, vừa đòi hỏi hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định trong môi trường nước, lại yêu cầu phải duy trì tính thẩm mỹ của từng động tác, cử chỉ, bảo đảm sao cho biểu cảm trên khuôn mặt không bị gượng gạo, xơ cứng. Để có thể đáp ứng đồng thời tất cả những tiêu chuẩn này quả thật quá khó, rất nhiều khi, những cảnh quay trong môi trường nước là hình ảnh chế tác ở giai đoạn hậu kỳ, diễn viên cũng không thực sự ngụp lặn giữa làn nước.
Nội việc lặn xuống nước thôi đã không phải là chuyện dễ dàng, dù là diễn viên đóng thế cũng phải chia nhỏ cảnh quay thành mấy phân đoạn, trong quá trình lặn, giữa chừng yêu cầu truyền thêm dưỡng khí. Phó Giản Dự lắng nghe cố vấn giải thích về các điểm ngắt nối trong cảnh quay, ở giai đoạn hậu kỳ, những phân đoạn này sẽ được biên tập lại thành một thể thống nhất.
Mặc dù không thể xuống nước, Hạ An vẫn có thể thông qua các thiết bị giám sát theo dõi từng cử động của Phó Giản Dự.
Ngoài máy quay, các thiết bị ánh sáng cũng theo chân tổ quay phim lặn xuống hồ sâu.
Từ mặt phẳng dưới nước chiếu hất lên, luồng sáng hoà cùng những tia nắng pha thành tổ hợp màu xanh xen lẫn ánh vàng kim, trong đó tông xanh vẫn chiếm vai trò chủ đạo, phủ lên cảnh quay một cảm giác lành lạnh.
Chỉ sau nửa phút thích ứng dưới nước, Hạ An đã bắt gặp sự chuyển biến trong đôi mắt của Phó Giản Dự.
Cũng chính lúc này, chiếc bình đã chuẩn bị trước đó thông qua sợi dây dẫn được đẩy xuống mặt hồ rồi chìm dần trong bể nước, Phó Giản Dự quạt mạnh cánh tay, đẩy người đuổi theo về phía ấy.
Chuyển động của hắn vô cùng uyển chuyển, tạo nên những thước phim với nhịp điệu thong thả ung dung trên màn hình máy quay và máy giám sát mặt đất. Trong môi trường nước, hắn khó có thể mở to hai mắt, đôi mắt sâu khép hờ tạo thành khe hở hẹp dài, hai bờ môi cũng mím chặt lại. Với tấm áo màu ánh trăng và chuyển động eo nhịp nhàng khéo léo, nom hắn tự do bơi lượn giữa dòng nước chẳng khác chi loài cá.
Dựa theo kế hoạch định trước, hắn sải người đuổi theo chiếc bình đang không ngừng chìm dần, chìm dần trong làn nước xanh thẳm.
Hạ An ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ người kia từ màn hình quan sát, người kia lặn xuống càng lúc càng thêm sâu, trái tim cậu cũng đập càng lúc càng dồn dập, lòng thầm khẩn cầu chiếc bình kia chìm xuống chậm một chút, lại chậm thêm một chút.
Bắt được rồi!
Bàn tay nắm chặt của Hạ An dần dần buông lỏng, tuy khuôn mặt phơi dưới nắng hè đã tấy đỏ rát bỏng, đôi mắt lại bừng lên ánh sao sáng ngời.
Sau khi bắt được chiếc bình, rồi được truyền thêm một luồng dưỡng khí, Phó Giản Dự chầm chậm bơi ngược lên. Khuôn mặt thấm đẫm làn nước hồ, cả người được quầng sáng xanh mát bao phủ, từ hắn toát lên vẻ tuấn tú khác thường.
Rào một tiếng, Phó Giản Dự ôm bình trồi lên khỏi mặt hồ.
Mái tóc dài xoã tung trên bờ vai ướt đẫm, giọt nước từ vầng trán men theo đường nét của sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng, chảy dọc qua cằm để rồi lại trượt xuống đọng nơi cần cổ. Người ta vẫn thường nói người đẹp ướt nước như đoá sen mới hé, Hạ An ngẩn ngơ dõi theo dáng hình Phó Giản Dự xuất hiện giữa làn nước với các đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần sâu lắng. Cậu tựa hồ vừa chứng kiến cảnh tượng thanh kiếm báu được rút ra khỏi vỏ, mỗi phân mỗi tấc đều được chạm trổ công phu, cảm giác lạnh nhạt vẫn hiện diện, khí chất cao ngạo của thiếu niên cũng không thể nghi ngờ.
"Trong khoảng khắc ấy, Úc Thừa dường như đã chuyển mình vươn lên vị trí ngang hàng với các hoàng tử đồng trang lứa, chân chính xác lập chỗ đứng của mình giữa vòng hoàng quyền."
Kịch bản đã viết như thế, nhớ đến những câu chữ ấy, cảm xúc tựa cơn sóng thuỷ triều cuồn cuộn dâng lên cuốn lấy Hạ An, cuốn cậu theo người kia gia nhập vào cuộc đời trong vở diễn, ngay dưới vầng dương chiếu rọi này.
"Cắt!"
Bùi Triều Kiếm đứng dậy, đi cùng nhóm nhân viên hậu cần đỡ Phó Giản Dự lên bờ.
Sau thời gian dài ngụp lặn dưới nước, Phó Giản Dự mỏi mệt ngồi thừ ra trên thuyền. Hạ An len lỏi giữa đám đông đi đến bên cạnh hắn, cầm một chai nước giơ lên trước mặt Phó Giản Dự.
Chưa ổn định hơi thở đã dốc thẳng dòng nước chẳng mát cũng chẳng ấm vào cổ họng, Phó Giản Dự che miệng ho khan mấy tiếng, Hạ An lập tức giơ tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng người kia.
Bùi Triều Kiếm đứng gần đấy, nghe thanh âm mềm mại ngâm nga của cậu thì đưa mắt quan sát hai người hồi lâu, sau đó ông đi qua chỗ thiết bị giám sát, kiểm tra lại những thước phim của cảnh quay vừa rồi thêm mấy lần.
Ông biết năng lực của Phó Giản Dự, nhưng cũng không ngờ cảnh quay vừa rồi lại diễn ra thuận lợi đến vậy, dù sao đây quả thật là một chuyện tốt, ông có thể tạm thời yên tâm.
Có cả thảy hai cảnh quay dưới nước, cảnh vừa rồi của Phó Giản Dự tập trung diễn tả sự cố đột ngột phát sinh, cảnh còn lại là phần ký ức đan cài trong đó.
Trong quá trình đuổi theo chiếc bình, Úc Thừa nhớ về những ngày tháng khuất nhục khi làm con tin nơi đất khách. Ở nơi ấy, hắn bị mấy vị hoàng tử Nguyên quốc gây sự đủ điều, cũng từng bị họ đẩy xuống nước làm nhục, nếu không phải được người trong cung cản lại, chỉ e hắn đã bỏ mạng ngay tại thời khắc ấy rồi. Từ giây phút ấy, Úc Thừa bắt đầu học bơi, giữa chốn thâm cung xứ người gian nan tồn tại từng ngày.
Bé trai đóng Úc Thừa thời niên thiếu được chọn từ đội tuyển bơi lội quốc gia, quá trình quay chụp dưới nước cũng không có gì phức tạp, Bùi Triều Kiếm chỉ cần chỉ đạo một chút mấy phân cảnh truy đuổi là xong. Điểm bất lợi nằm ở chỗ diễn viên nhí không có kinh nghiệm diễn xuất, biểu cảm ẩn nhẫn chịu đựng phải quay đi quay lại rất nhiều lần mới miễn cưỡng đạt yêu cầu. Kết thúc buổi quay, mọi người đều trong trạng thái kiệt sức, hôm nay không sắp xếp lịch quay tối, sau bữa cơm chiều, một ngày làm việc sẽ đặt dấu chấm hết.
Sau mấy ngày ăn cơm hộp liên tiếp, Phó Giản Dự cảm thấy cũng nên thay đổi khẩu vị một chút, hắn thuyết phục Hạ An, rồi dẫn cậu đến một tiệm lẩu nằm trong thành phố điện ảnh.
Tuy khách của quán đa phần là người trong giới giải trí, nhưng cũng không thiếu người ngoài giới đến đây ăn. Trong một ngày nóng bức như vậy, dù Phó Giản Dự đã trùm lên người chiếc áo khoác màu xanh đen, mũ lưỡi trai trên đầu cũng được kéo sụp xuống, mặt còn đeo thêm khẩu trang, thế mà vẫn bị khách trong quán nhận ra.
Phó Giản Dự không dẫn theo vệ sĩ, Hạ An cũng lường trước sẽ xảy ra tình huống như vậy, thế nên vừa thấy có người tiến lại gần, cậu lập tức vọt lên đứng chắn trước mặt Phó Giản Dự. Nhưng thân hình cậu nhỏ hơn hắn quá nhiều, làm sao có thể chống đỡ cho nổi, Phó Giản Dự bèn dứt khoát vươn tay ôm lấy eo Hạ An, kéo cậu rảo bước lên tầng hai. Nhân viên phục vụ cũng nhạy bén đi theo phía sau, giúp chặn lại những người muốn tiếp cận xin chụp ảnh.
Sau khi vào phòng, Phó Giản Dự buông lỏng cánh tay đang ôm eo Hạ An.
Trên người đã tích một lớp mồ hôi, vừa bước chân vào cửa, hắn lập tức cởi bỏ áo khoác và mũ, thở dài một hơi.
Phó Giản Dự lật giở mấy trang thực đơn xem qua, rồi đặt nó đến trước mặt Hạ An: "Muốn ăn lẩu gì?"
"Đều được."
Câu trả lời như theo phản xạ này của Hạ An cũng không nằm ngoài dự đoán của Phó Giản Dự, hắn yên lặng chốc lát, rồi chỉ tay vào một vị trí: "Vậy thì gọi lẩu uyên ương đi."
"Vâng."
"Đồ nhúng lẩu thì sao? Cậu chọn ba món, còn lại tôi sẽ chọn."
Hạ An nhận thực đơn, suy nghĩ một lát rồi quyết định chọn váng đậu, rong biển tươi và thịt bò, đến lượt Phó Giản Dự, hắn chọn thêm ba món là nấm kim châm, bí đao và tôm.
Nhân viên phục vụ ghi lại đồ khách gọi, sau đó cắn môi chần chừ xé ra một tờ giấy, đỏ mặt đưa tới trước mặt Phó Giản Dự, giọng điệu khấp khởi chờ mong: "Thần tượng, anh có thể cho em xin chữ ký được không?"
Phó Giản Dự gật đầu, dùng nét bút rồng bay phượng múa ký tên mình lên giấy rồi trả giấy bút lại cho đối phương, cô bé phục vụ phấn khởi nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi vui tươi rộn rã rời đi.
Trong thời gian đợi nồi lẩu bưng lên, nhân viên phục vụ mang ra cho họ hai chiếc tạp dề để ngăn dầu mỡ bắn vào người. Loại tạp dề này dây buộc ở sau lưng, Phó Giản Dự thấy Hạ An loay hoay mãi mà không thắt được nút bèn bảo: "Cậu quay người lại đi, để tôi thắt giúp cậu."
Thắt nút chẳng mất bao lâu, đợi đến khi Hạ An một lần nữa xoay người trở lại, hắn nhìn cậu mà không thể nhịn cười.
Hạ An thấy hắn đột nhiên bật cười thì hoang mang ngơ ngác, cậu cúi đầu nhìn xuống, rồi lại quay sang nhìn tạp dề của Phó Giản Dự, lúc này mới hiểu được nguyên do.
Nhân viên phục vụ đã lấy nhầm tạp dề cỡ trẻ em cho Hạ An. Eo cậu nhỏ, dáng tạp dề lại rộng, nên cậu đeo vào cũng không cảm thấy quá chật chội.
Hạ An nhìn nhân vật hoạt hình in trên đó, ngập ngừng dò hỏi: "Tạp dề, ưm...... có cần đổi sang cái khác không?"
"Không cần đổi," Phó Giản Dự nhướng mày, vừa thấy dáng vẻ hơi nhăn mũi của cậu là lại sinh lòng chọc ghẹo, "Trông cậu thế này rất đáng yêu."
Cuối cùng, hắn còn bổ sung thêm: "Đặc biệt khiến người ta yêu thích."
Hạ An đỏ mặt gật đầu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thay đổi nữa.
Đồ nhúng lục tục được bê lên, chẳng mấy chốc, nồi lẩu cũng được bưng ra, sau khi nước dùng đã sôi sùng sục, hai người cầm đũa gắp ăn hăng say.
Để ý thấy Hạ An thích ăn tôm, Phó Giản Dự đặt đĩa tôm ở gần chỗ cậu, nhưng Hạ An cũng biết Phó Giản Dự thích ăn tôm nhất, thế nên cậu lại đặt nó ở gần chỗ hắn.
Sáu đĩa đồ ăn cả thảy, hai người đều ăn đến vừa đủ no, có điều, sau khi ăn xong, vì quá cay, miệng Hạ An sưng lên đỏ tấy.
Thấy cậu không kiềm được cứ nuốt nước bọt xuýt xoa mãi, Phó Giản Dự bèn gọi phục vụ mang lên một ly nước trái cây mát lạnh, sau khi uống xong, tuy môi cậu vẫn còn sưng đỏ, nhưng dạ dày đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hai người rời khỏi tiệm lẩu bằng cửa sau, nơi này thông ra con đường hướng thẳng về thành phố điện ảnh. Sắc trời bấy giờ đã chuyển màu mực, không cần lại âu lo bị người nào nhận ra.
Trên đường về, hai người trò chuyện về cảnh quay hôm nay, Hạ An chân thành bày tỏ lòng ngưỡng mộ: "Anh Phó thật sự quá lợi hại, em thì hoàn toàn không biết bơi, ở trong nước chắc chỉ được nửa phút là chìm nghỉm mất."
Không khí ban đêm mát mẻ dễ chịu, ngẩng đầu lên là cả bầu trời lấp lánh ánh sao, trên con đường nhỏ thưa vắng bóng người, từng lời Hạ An bật thốt đều truyền đến tai Phó Giản Dự chẳng sót âm nào.
Hắn đưa mắt nhìn về phía cậu, giữa màn đêm bao phủ, gương mặt cậu mơ hồ không rõ. Đột nhiên, hắn bỗng muốn ngắm thật kỹ từng biểu cảm trên gương mặt ấy, bèn cất lời bảo cậu lại gần bên.
Khi hai người đứng sóng đôi nhau dưới ngọn đèn đường toả sáng, Phó Giản Dự bắt gặp trên gương mặt ấy là lúm đồng tiền quen thuộc kia, và ánh mắt ngập tràn sự sùng bái không chút gì giấu giếm.
Phó Giản Dự vươn tay siết lấy cánh tay cậu, kéo cậu lại kề sát bên mình, khoảng cách giữa hai người thật gần, đến hơi thở cũng hoà chung một chỗ.
Ánh mắt chăm chú ở cự ly gần của hắn như khoá chặt Hạ An, tim cậu đập dồn chẳng hề theo quy luật, đôi chân cứng đờ chẳng nhích nổi nửa phân.
Cậu vừa định bật thốt điều gì thì Phó Giản Dự đã cúi đầu xuống.
Hơi thở ấm áp chờn vờn quanh khuôn mặt, phần má lúm lõm vào bị thứ gì ẩm ướt, nóng hổi lướt qua.
Đợi đến khi bừng tỉnh khỏi cơn mê, khuôn mặt cậu đã đỏ rực nóng hổi, trong đêm tối cũng thấp thoáng thấy được đôi phần.
Cậu lo sợ thấp thỏm, chẳng rõ động tác vừa rồi của Phó Giản Dự có ý nghĩa gì, thanh âm nghẹn ngào bật thốt: "Anh Phó...... Sao...... Sao anh lại làm như vậy?"
Phó Giản Dự cũng ý thức được hành vi tuỳ hứng mới đây của bản thân, nhưng việc gì làm thì cũng đã làm rồi, hắn giơ tay day day huyệt thái dương, thẳng thừng trả lời: "Muốn nếm thử...... má lúm đồng tiền của cậu xem có mùi vị như thế nào."
Sau mấy giây, bên tai hắn truyền đến thanh âm thì thầm dè dặt: "Vậy...... có mùi vị như thế nào?"
"Mùi vị lẩu."
Hắn đã nói dối, thật ra, đó là một mùi vị vô cùng ngọt ngào.