Sùng Bái

Chương 15: Đóng phim




Hạ An cầm điện thoại, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng không nghỉ, nhưng thứ còn nhanh hơn cả nhịp tim trong lồng ngực cậu là tốc độ tăng fan trên Weibo!

Người theo dõi Hạ An từ 1,35 triệu tăng lên 1,37 triệu, đây là con số nhảy vọt sau khi bình luận của cậu được Phó Giản Dự nhấn thích. Cùng với đó, bên dưới bài đăng trước đây của cậu cũng xuất hiện những bình luận mang ý dò hỏi:

@Em vẫn còn là em bé nha: Ầy? Anh tui vì sao đột nhiên lại theo dõi blogger này nhỉ? Tui cũng theo dõi, nhưng vẫn tò mò.jpg

@Không quan tâm đến bạn nữa trả lời @Em vẫn còn là em bé nha: Chắc là có hợp tác với nhau, tui cũng theo dõi luôn!

......

Còn rất nhiều bình luận phía dưới có câu hỏi tương tự, nhưng chính bản thân người được theo dõi là Hạ An cũng rơi vào tình cảnh mông lung, nào khác chi những cư dân mạng khác.

Cậu nghĩ mãi, nghĩ mãi thì nhớ ra tin nhắn Chu Phương từng gửi cho mình, hay bởi vì sự việc lần đó mà Phó Giản Dự theo dõi cậu nhỉ. Cậu lướt lướt xem lại trang cá nhân của mình từ đầu đến đuôi, cứ nghĩ đến khả năng Phó Giản Dự đọc được điều gì đó là khuôn mặt cậu lại nóng bừng cả lên.

Về lý do Phó Giản Dự theo dõi mình, Hạ An còn có thể suy đoán đôi chút, nhưng việc đối phương nhấn thích bình luận của cậu thì thật sự rất trùng hợp.

Đến giờ đi ngủ, Hạ An cố gắng tự ổn định tâm lý rồi leo lên giường nằm. Nhắm mắt một lúc, cậu vẫn không thể nào vào giấc.

Hạ An trở mình, mặt vùi vào lớp vỏ gối mềm mại, đầu ngón chân cứ nhúc nha nhúc nhích mãi, tự hỏi không biết giờ này Phó Giản Dự đã ngủ hay chưa.

Lần trước lúc Trần Khiêm Minh lén gửi tin nhắn, Phó Giản Dự khi ấy còn chưa ngủ, tin nhắn đó gửi sau nửa đêm, còn hiện tại mới hơn mười giờ rưỡi.

Hạ An trằn trọc, một lát sau dứt khoát ngồi dậy, quơ lấy điện thoại mở WeChat ra.

Chần chừ một lúc, cậu vẫn gửi đi một tin nhắn.

"Anh Phó, tại sao anh hôm nay lại véo má em vậy [nghi hoặc]"

Gửi đi độ mười mấy giây, Hạ An bắt đầu cảm thấy câu hỏi này nghe ngốc nghếch quá đỗi, cậu cắn môi, định rút tin nhắn về, nhưng đối phương đã gửi tin đáp lại.

"Cậu không thích à? Về sau tôi sẽ chú ý hơn. Xin lỗi, lúc ấy tôi chỉ đùa cậu một chút thôi."

"Không phải em không thích, chỉ có điều không hiểu tại sao (⊙_⊙)?"

Phó Giản Dự đọc những câu chữ này, kết hợp với emoji Hạ An đính kèm, trong nháy mắt, hắn nhớ lại dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của cậu khi bị mình véo má, không kiềm chế được bật cười thành tiếng.

"Không phải không thích, vậy tức là thích à?"

Hạ An đọc xong tin nhắn này thì trái tim nhảy lên như co giật, khuôn mặt nóng phừng phừng tựa phát sốt. Cậu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại một chút, yên lặng gõ chữ gửi đi.

"Vâng."

Hạ An chân thành biểu lộ cảm xúc của mình, tuy rằng nội tâm cậu thẹn thùng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng thời điểm giữa hai người có tiếp xúc thân mật, cậu không thể phủ nhận trong lòng mình ngập tràn nỗi hân hoan.

Như thế này cũng quá ngoan rồi, Phó Giản Dự ngậm điếu thuốc trên môi, khẽ híp mắt, ngoan đến mức khiến người ta...... chỉ muốn chòng ghẹo.

"Mặt cậu trông rất ngọt."

Câu nói sử dụng biện pháp tu từ này khiến Hạ An hơi mông lung, rất ngọt...... là có ý gì vậy?

Mặt hình như không thể ăn được nha......

Phía bên kia nhanh chóng gửi đến thêm một tin nhắn nữa: Cậu thường mấy giờ đi ngủ?

"Bình thường chắc khoảng mười giờ rưỡi."

"Làm việc và nghỉ ngơi điều độ thật, vậy cậu đi ngủ sớm đi, ngày mai bảy giờ sáng còn phải tới phim trường. Buổi tối bật điều hoà chú ý đừng để bị cảm lạnh."

"Cảm ơn anh Phó, anh cũng thế, chúc anh ngủ ngon."

"Ừ, chúc cậu ngủ ngon."

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Hạ An mở mắt, mơ mơ màng màng bò dậy khỏi giường, chậm chạp lê bước vào phòng tắm, mãi đến lúc vẩy nước lạnh lên rửa mặt, cậu mới tỉnh táo hơn một chút.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu nhét bảng phân cảnh vào túi, cùng với đó là điện thoại và đồ sạc.

_(*) Bảng phân cảnh (分镜 - storyboard): là những bảng vẽ thể hiện câu chuyện muốn kể, giúp hình dung tổng quát câu chuyện sẽ được truyền tải như thế nào trong từng khung hình. Bảng phân cảnh được tạo thành từ các khung hình chữ nhật chứa hình minh hoạ, hình ảnh đại diện cho mỗi cảnh quay, kèm theo đó là những ghi chú về sự kiện, lời nói diễn ra trong cảnh quay đó._

Sửa soạn xong xuôi, cậu hớp mấy ngụm nước rồi bước ra khỏi phòng

Trong lúc chờ Phó Giản Dự, cậu chạm mặt Dịch Chính Hành, vì họ đều muốn đến phim trường, Dịch Chính Hành cũng ở lại thêm đôi phút, chờ Phó Giản Dự ra ngoài rồi cùng nhau rời khỏi khách sạn.

Bảy giờ sáng, họ đến nơi diễn ra cảnh quay, đó là địa điểm trong thành phố điện ảnh chuyên được sử dụng cho các sự kiện chốn cung đình, một toà cung điện mô phỏng.

Hạ An từ đằng xa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai, đang ngồi hút thuốc trước màn hình máy quay, cậu nhận ra người này chính là Phan Khâm.

Thời điểm họ bước đến gần, vừa lúc Phan Khâm quay đầu nhìn lại, khuôn mặt ông lộ ra dưới ánh mặt trời buổi sớm mai. Ông có làn da ngăm đen, do quanh năm rong ruổi trên đường cùng chiếc máy ảnh, dưới mắt có một nốt ruồi, ánh mắt rất sáng, cả người đều toát lên dáng vẻ hăng hái.

Tầm mắt Phan Khâm lướt qua Hạ An và Dịch Chính Hành, hai người này ông đều chưa từng tiếp xúc, Phan Khâm biết Phó Giản Dự nên khẽ nhấc bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên như chào hỏi: "Đến rồi à."

Phó Giản Dự gật đầu: "Chào thầy Phan."

"Triều Kiếm vừa vào phòng vệ sinh rồi, mọi người hoá trang trước đi."

"Vâng," Phó Giản Dự đáp lại ngắn gọn, đúng lúc nhấc chân định rời đi thì bỗng nhiên hơi khựng lại một chút, hắn đặt tay lên vai Hạ An, khẽ đẩy cậu về phía trước, "Đây là trợ lý của cháu, cũng là nhiếp ảnh gia, tên là Hạ An, lần này theo đoàn để học hỏi, mong thầy Phan chiếu cố cậu ấy nhiều hơn."

Hạ An đột nhiên bị Phó Giản Dự đẩy lên như vậy thì trong lòng hơi căng thẳng, Phan Khâm cũng nhìn về phía cậu, đối diện với đôi mắt rất sáng kia, cậu mau chóng điều chỉnh ngay ngắn tư thế, nghiêm chỉnh hô: "Chào thầy Phan ạ."

Phan Khâm dừng tầm mắt trên người cậu đánh giá đôi chút, rít một hơi thuốc, ông nói: "Ừ, chào cậu, tên cậu dùng hai chữ nào?"

"Mùa hạ Hạ, bình an An."

"À, tên nghe rất dễ chịu, nhìn cậu còn trẻ như vậy, kỹ thuật nhiếp ảnh thế nào?"

"Lúc thường cháu chỉ chuyên chụp ảnh," Hạ An nghiêm túc trả lời, "Quay phim rất ít, kinh nghiệm...... Kinh nghiệm không nhiều lắm."

"Ừm, quay phim điện ảnh và chụp ảnh thông thường có sự khác biệt rất lớn, nhưng thôi có nền tảng là được, những điều khác cứ từ từ vậy."

Hạ An gật đầu nói vâng.

Lều hoá trang và khu thay đồ đều đã được dựng lên từ trước, khi Phó Giản Dự thay xong phục trang từ nơi đó bước ra, bàn tay đang nhéo bánh mỳ của Hạ An đột nhiên khựng lại.

Phó Giản Dự mặt chưa điểm trang, tóc chưa tạo kiểu, nhưng bởi vì đường nét khuôn mặt hắn vốn dĩ sắc sảo góc cạnh, có hoá trang hay không đều không mấy khác biệt. Phó Giản Dự khoác lên người một tấm áo bào màu xanh, dưới cổ lộ ra phần vạt áo trong màu trắng, tôn lên nét mặt tựa ngọc ngà, đỉnh mày tựa núi non của hắn, quả là một trang dung nhan thiên hạ tuyệt thế.

Dáng vẻ trước mắt khiến Hạ An hơi liên tưởng đến nhân vật rất nhiều năm trước Phó Giản Dự từng thủ vai trong 《Có khách》, Minh Nhận.

Năm tháng vội vàng chảy trôi, chẳng ai có thể trở lại thời niên thiếu, khí chất trên người Phó Giản Dự so với mười năm trước cũng đã có nhiều điểm khác biệt. Thế nhưng khuôn mặt hắn tựa hồ được thời gian ưu ái, vẫn còn lưu giữ không ít cảm giác thuở thiếu niên.

Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt Phó Giản Dự nhìn qua, Hạ An mới hoàn hồn, cậu vội vàng cắn nốt mẩu bánh mỳ còn sót lại, với tay lấy chai nước suối uống một hớp, rồi cầm một chai nước chạy chậm đến bên người Phó Giản Dự.

Chuyên viên trang điểm và tạo hình đã vào chỗ, Phó Giản Dự ngồi trên ghế, để hai người kia một trước một sau điều chỉnh dung mạo và trang phục của hắn.

Hai mươi phút trôi qua, Hạ An do dự mãi không biết nên làm thế nào để đưa nước qua, trên môi Phó Giản Dự có đánh chút son, uống nước sẽ bị lau đi mất.

Không đợi cậu cân nhắc xong, Phó Giản Dự đã vươn tay: "Đưa tôi chai nước, tôi hơi khát."

Hạ An nghe thế liền đưa nước qua, thấy hắn uống xong cũng không lưu lại vết đỏ trên miệng chai, mới lờ mờ nhớ ra đây là loại son không màu.

Hôm khởi quay bởi vì khâu chuẩn bị bối cảnh tốn nhiều thời gian, cảnh quay đầu tiên của buổi sáng được giao cho Phó Giản Dự. Toàn bộ cảnh này lên phim chỉ chiếm thời lượng hai phút, trong đó phân nửa là các khung hình bối cảnh, vậy nên các diễn viên khác đều chưa thay sang trang phục diễn, từ tám giờ đến chín giờ, họ sẽ tiến hành tập dượt sơ qua các cảnh quay còn lại trong ngày.

Sau khi thấy tạo hình của Phó Giản Dự, Bùi Triều Kiếm hơi nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì cả.

Mãi đến tận lúc diễn thử xong một lần, ông mới ra hiệu gọi đối phương đến bên cạnh.

"Tạo hình này của cậu...... Tôi nhìn mãi vẫn thấy không ổn lắm, điều chỉnh một chút đi, gọi chuyên viên trang điểm đến đây."

Phó Giản Dự còn chưa lên tiếng, Tô Ngải ở bên cạnh đã hỏi lại ngay: "Tạo hình này của anh Phó rất giàu cảm xúc, có điểm nào không ổn vậy ạ?"

Bùi Triều Kiếm nhìn cô trả lời: "Bản thân tạo hình không có vấn đề gì, chỉ có điều thế này quá giống Minh Nhận."

Trong khi Tô Ngải và những người khác còn chưa kịp phản ứng, Phó Giản Dự và Hạ An đã ngay lập tức nắm bắt được ý tứ của ông.

Điều Bùi Triều Kiếm muốn là một nhân vật có sinh mệnh riêng biệt.

Mười năm trước, 《Có khách》 là bộ phim đầu tay của ông, cũng là bộ phim tạo lập nên danh tiếng của ông. Từng khung hình, cảnh quay đều in sâu trong ký ức của Bùi Triều Kiếm, bao gồm cả những nhân vật đã được ông và các diễn viên đắp nặn và thổi hồi vào đó.

"Phục trang quá giống, không được, vẫn nên đổi sang cái khác," Bùi Triều Kiếm nói xong thì trầm ngâm mấy giây, sau đó, ông nói thêm với chuyên viên trang điểm, "Lông mày kẻ nhạt đi một chút, đuôi lông mày kéo xếch lên một chút, tạm thời cứ sửa như vậy đã, để xem hiệu quả thế nào."

Dặn dò xong, ông vỗ vai Phó Giản Dự: "Làm phiền cậu rồi."

"Không sao, việc cháu nên làm." Phó Giản Dự không tỏ ra chút vẻ khó chịu nào.

Tạo hình đã được sửa lại, lần này Bùi Triều Kiếm gật đầu: "Có vẻ ổn rồi, để thế này đi, cảnh một lần một, diễn!"

Phó Giản Dự trong bộ phim này thủ vai Úc Thừa, Thái tử Nam quốc, người mười tuổi bị đưa sang nước láng giềng làm con tin, mười bảy tuổi trở về quê nhà.

Chuyện xưa bắt đầu phía sau vườn hoa Nam quốc.

Phó Giản Dự khoác tấm áo bào màu xanh, đứng dưới tán cây hoa đào, máy quay chọn góc từ một bên thân của hắn.

Cảnh quay này về cơ bản do máy quay chính đảm nhiệm, Hạ An được phân vào tổ phụ trách máy quay nghịch hướng, không có vai trò gì trong cảnh quay này, thế nên cậu và những thành viên khác trong tổ đều đứng phía sau quan sát Phan Khâm khống chế máy quay chính.

Máy quay di chuyển chậm rãi từ cuối rừng hoa đào, lần lượt thu lại trong khung hình những thân cây cao lớn thẳng tắp, những nhành cây vừa cứng cỏi vừa không mất đi dáng vẻ mềm mại, những bông hoa nở rộ trên cành với muôn vàn sắc thái, đồng thời, cũng cũng ghi lại cả hình ảnh cánh cổng vườn trang nhã, mấy chú chim lóc chóc bay lượn dọc hành lang, những cây cột được phết lên lớp sơn màu đỏ.

Trong quá trình quay phim, Phan Khâm dùng tốc độ đều đều di chuyển chân máy xoay vòng, hình ảnh thu lại trên màn hình tựa như đôi mắt người nhìn quanh bốn phía, quan sát từng nhành cây, ngọn cỏ của chốn hoa viên nơi cung điện thẳm sâu.

Hạ An khớp từng khung hình với bảng phân cảnh ở trong đầu, mãi đến khi trên màn hình máy quay hiện lên một phần góc nghiêng của Phó Giản Dự.

Từ đằng xa có người giơ tay ra hiệu với Phó Giản Dự, thông báo máy quay sắp tiến lại gần hắn.

Xe quay phim chậm rãi di chuyển về phía trước, cách nhân vật chính ngày một gần. Người trên màn hình hơi cúi người, khẽ khàng nâng những ngón tay thon dài níu hờ nhành cây trước mặt.

_(*) Xe quay phim (摄影车): phương tiện dùng cho các cảnh quay ngoài trời, có thể chứa các loại thiết bị quay chụp cùng nhân viên tổ quay._

Hoa đào rực rỡ khoe sắc, phản chiếu trên khuôn mặt tuấn tú vô song kia càng điểm tô thêm ba phần diễm lệ.

Ánh mắt người nọ từ phia dưới dần dần hơi dịch chuyển lên trên, ngừng lại nơi đoá hoa trước mặt. Hắn tựa hồ đang thưởng hoa, lại tựa hồ muốn nhìn xuyên qua đó, ngắm chốn thâm cung này, cùng nhân gian tất bật tầm thường.

Một lát sau, có tiếng động phá vỡ không gian thinh lặng.

Một người vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng vì một bên chân vốn bị tật mà suýt nữa vấp té. Lão lảo đà lảo đảo đến gần Phó Giản Dự, kích động hành đại lễ, thở gấp nói: "Điện hạ...... Nam quốc...... Người Nam quốc đến đón chúng ta."

Khả năng đài từ của vị diễn viên già rất xuất sắc, giọng nói trầm vang, âm sắc có phần khàn khàn thô ráp, đồng thời bởi vì tâm tình kích động, trong đó còn chứa đựng ba phần run rẩy. Trong kịch bản gốc, phân cảnh vừa rồi có kèo theo một đoạn tự thuật, từ thanh âm của lão, Hạ An nhớ về biết bao biến cố phát sinh, để rồi trong lòng có đôi chút thẫn thờ.

_(*) Đài từ: được hiểu là cách phát âm, nhả chữ thông qua ngữ điệu của bản thân để thể hiện cảm xúc qua lời thoại._

_(*) Tiền căn hậu quả: nguyên nhân trước kia sinh ra kết quả bây giờ._

Ngồi trên xe quay phim, Bùi Triều Kiếm trên tay cầm một nhánh cỏ, ngắt quãng gõ nhịp vào đùi mình, vẫn chưa lên tiếng hô dừng.

Phó Giản Dự sau khi nghe lời bẩm báo thì chầm chậm đứng thẳng người, khẽ buông nhành cây đang nắm hờ trong tay, nhành cây nảy qua nảy lại mấy lần trong không trung khiến những cánh hoa màu hồng phấn rào rào đổ xuống, một cánh hoa vô tình rơi trên má hắn, một cánh hoa khác lại dính vào lớp vải áo màu xanh.

Bùi Triều Kiếm mím môi, trầm giọng nói khẽ: "Cũng khéo thật."

Phan Khâm trước sau vẫn luôn vững tay khống chế máy quay, không thốt một lời nào.

Phó Giản Dự xoay người, từ tốn lên tiếng: "Bao giờ xuất phát?"

"Giờ Mão ba khắc, lão nô đã vì điện hạ thu thập đầy đủ hành trang."

_(*) Giờ Mão ba khắc: khoảng 5 giờ 45 phút sáng._

"Ừ," Phó Giản Dự đáp khẽ, trầm ngâm hồi lâu rồi buông tiếng thở dài, nói tiếp: "Vậy đi thôi."

Thanh âm của hắn rất nhẹ, Hạ An gần như không nghe được gì cả, nhưng cậu biết đại đa số lời thoại đều sẽ được thu âm lại trong phòng chuyên dụng, đặc biệt là với những cảnh quay ngoài trời. Trong quá trình quay phim, biểu cảm và ngôn ngữ hình thể mới là điều quan trọng nhất.

"Cắt!"

Bùi Triều Kiếm gõ nhánh cỏ vào đùi, hô to.

Khi Phó Giản Dự và vị diễn viên kia bước lại gần, Bùi Triều Kiếm nói: "Cảnh ban nãy được rồi, tạm thế đã, mọi người chuẩn bị cho cảnh tiếp theo."

Bùi Triều Kiếm trong giới đạo diễn nổi tiếng là nghiêm khắc, diễn một lần đã qua không phải chuyện dễ dàng, nhưng những người khác cũng không cảm thấy cảnh quay vừa rồi có điều gì thiếu sót.

Biểu hiện ban nãy của Phó Giản Dự mọi người đều đã xem rõ, chẳng thể nào mò ra chút khiếm khuyết nào, từ động tác đến thần thái đều vô cùng tự nhiên, vừa vào cảnh quay, khí chất trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi. Phân đoạn vừa rồi hầu như không có lời thoại, để thông qua chỉ cần năm phần kỹ thuật, ngược lại nó thử thách khả năng nhập vai và thể hiện cảm xúc của diễn viên.

Phó Giản Dự sau cảnh quay này còn phải cùng mọi người tiến hành tập dượt, giữa đó là một khoảng nghỉ ngắn nên Hạ An lại đi qua đưa nước cho hắn.

Phó Giản Dự nói tiếng cảm ơn, ngửa đầu uống mấy ngụm, đóng chặt nắp chai rồi đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu.

Hạ An bị ánh mắt của hắn nhìn đến hoang mang: "Trên mặt em...... có dính gì sao?"

Phó Giản Dự bật cười: "Không có, vậy trên mặt tôi có dính gì sao?"

Hạ An ngơ ngẩn đáp lời: "Không có."

"Sau khi tôi thay phục trang, và cả lúc trang điểm nữa, tại sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm?"

Hắn đến giờ mới đặt câu hỏi là vì ban nãy nhiều việc không tiện. Hạ An khi ăn luôn chuyên tâm, nhưng thời điểm hắn thay xong phục trang bước ra, cậu đã cầm bánh mỳ ngơ ngác thật lâu, mãi lúc sau mới nhớ đến mẩu bánh mỳ còn thừa trên tay.

"Cậu suy nghĩ gì thế?" Hắn hỏi với giọng điệu gần như cố chấp, thanh âm trầm trầm, mang theo mấy phần dụ dỗ.

Bị hắn nhìn với ánh mắt như vậy, lại nghe hắn hỏi với giọng điệu như vậy, gò má Hạ An hơi nóng lên,  cậu xấu hổ cụp mắt xuống, lắp bắp trả lời: "Em...... Chỉ là em nghĩ đến một bộ phim hồi trước của anh Phó."

"Ồ? Bộ nào?"

"《Có khách》."

Phó Giản Dự nghe đáp án này thì lộ ra nét mặt như đang suy ngẫm điều gì: "Cậu...... từ sớm như vậy đã xem phim của tôi ư?"

"Vâng," Hạ An gật đầu, "Em từ lâu đã thích xem phim của anh Phó, bộ 《Có khách》 em đã xem rất nhiều lần rồi."

Cậu vừa nói vừa cong cong khoé môi, đuôi mắt hạ xuống tạo thành mảnh trăng non, nét cười trên gương mặt ấy khiến trái tim người đối diện trở nên mềm mại.

Phó Giản Dự chăm chú ngắm nhìn nụ cười của cậu, một lúc lâu sau mới lên tiếng đáp lời: "Tôi biết rồi."

Tài khoản Weibo của Summer được đăng ký từ ba năm trước, Phó Giản Dự từng cho rằng thời gian cậu thích hắn độ chừng năm, sáu năm, nhưng không ngờ còn lâu hơn thế. Hắn muốn tìm hiểu thêm thật nhiều, thật nhiều điều về Hạ An, về Summer, nhưng thời gian hãy còn rất dài, hắn có thể từ từ lật giở từng trang quá khứ.