Cô ta là muốn để cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Ngải Tử Lam vì hút heroin mà bị bắt, nhất là đối với người đàn ông thú vị của Ngải Tử Lam, biết được chuyện này nhất định sẽ xa lánh cô, nói không chừng sẽ đem chuyện này lan rộng ra ngoài, vậy thì còn gì bằng.
Khi Đoàn Hồng Huyên vội vàng tới cục cảnh sát, Ngải Tử Lam vừa vặn từ phòng thẩm vấn bước ra.
Cô không mặc bộ quần áo hôm qua, sắc mặt có chút tiều tụy, cũng không chào hỏi người nhà đang đợi ở ngoài, thẳng tìm một chiếc ghế cách xa bọn họ nhất ngồi xuống.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, không nhìn ra một chút biểu cảm nào, bình tĩnh giống như một búp bê tinh xảo làm từ sứ.
“Cô khỏe không?”
Giọng nói ấm áp êm dịu khiến cho Ngải Tử Lam có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, người đàn ông hết sức tuấn mỹ trước mắt khiến cô lóe lên một chút.
Ngải Tử Lam nhanh chóng lấy lại tinh thần, lịch sự mà xa cách mỉm cười nói: “Vẫn khỏe, cám ơn.”
Mặc dù không biết người này là ai, nhưng tại thời điểm mà ngay cả người nhà cũng bài trừ cô, một người ngoài thật lòng quan tâm cô, cũng khiến Ngải Tử Lam cảm động.
Thái độ giống như lần đầu gặp này khiến cho Đoàn Hồng Huyên hơi nhướn mày, người con gái này cư nhiên lại không nhớ hắn.
Nghĩ lại, tối qua cô bị thuốc khống chế, thần trí cũng không tỉnh táo, nếu thật sự nhớ mới là lạ.
Đối với Ngải Tử Lam mà nói, người đàn ông lạ đứng trước mặt cô không đi rất là kỳ quái, coi như là cảm thông, một câu thương cảm cũng là đủ rồi, đứng mãi ở chỗ cô làm gì, lẽ nào người này là cảnh sát mặc thường phục?
Còn không đợi cô nghĩ ra một lý do, Ngải Thành Quốc giọng lắp ba lắp bắp giật mình mở miệng.
“Đoàn tiên sinh, sao cậu lại ở đây?”
Đoàn Hồng Huyên phong độ nhẹ nhàng xoay người, giọng ôn tồn: “Tôi nghe nói Tử Lam xảy ra chút chuyện, cho nên đặc biệt tới một chuyến.”
“Khiến cậu chê cười rồi. Tử Lam đứa bé này không biết cố gắng, cũng không biết học hỏi chị nó” Ngải Thành Quốc nói rồi trừng mắt liếc Ngải Tử Lam, cảnh cáo cô, “Đợi lát cảnh sát ra ngươi sẽ phải nhanh chóng thừa nhận những việc ngươi đã làm, đừng nghĩ cách làm liên lụy tới chị ngươi, nghe chưa hả?”
“Những gì con nói đều là thật, ba muốn để con gánh tội thay cho Ngải Tử Kỳ, chuyện này không thể nào.” Lời Ngải Tử Lam một chút vãn hồi cũng không có, Ngải Thành Quốc bị cô chọc giận đến tối sầm mắt lại.
Ngải Tử Kỳ vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn liền trông thấy Đoàn Hồng Huyên, người này vốn chính là đối tượng hẹn hò mà người nhà sắp đặt cho cô ta, bây giờ lại xuất hiện ở đây, cô ta lập tức liền tự cảm thấy một số chuyện hiểu lầm lại hay, còn ném cho Ngải Tử Lam một cái nhìn khoe khoang.
Bất kể Ngải Tử Lam cố gắng thế nào, mãi mãi không đấu lại được cô ta. Trong nhà này, sau này khi xuất giá, Ngải Tử Lam chỉ có thể tìm một người đàn ông bình thường sống cuộc sống dung tục, còn cô ta sẽ gả cho Đoàn Hồng Huyên, làm một quý phu nhân thượng lưu, đây chính là sự khác biệt.
Đoàn Hồng Huyên đối với ánh nhìn của Ngải Tử Kỳ không thèm phản ứng, ngược lại hiếu kỳ đối với Ngải Tử Lam hỏi: “Cô làm cái gì?”
Ngải Tử Lam khoát khoát tay nói: “Không làm gì cả.”
Đoàn Hồng Huyên nghe vậy cười, kéo tay Ngải Tử Lam, vừa đem cô đi ra ngoài vừa nói: “Vậy đi thôi, ở đây làm cái gì.”