“Tử Lam, sao giờ con mới về?”
Tiếng ba giận mắng khiến cho Ngải Tử Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trong phòng khách không chỉ có ba, mẹ kế và chị gái đều ở đó, còn có hai người đàn ông xa lạ mặc quần áo cảnh sát.
Ngải Tử Lam trong lòng bỗng có 1 dự cảm chẳng lành, bình tĩnh nói: “Con tối qua”
“Không cần nói nữa, ta biết cả rồi.” Ngải Thành Quốc giọng điệu không hay ngắt lời Ngải Tử Lam, một nét mặt hận không thể đánh chết cô tiếp tục nói, “Ta thật không ngờ, Ngải gia lại sinh ra một đứa con gái đáng xấu hổ như vậy.”
Ngải Tử Lam nhất thời không biết nên nói như thế nào, cô theo bản năng nhìn về phía mẹ kế và chị gái đang ngồi một chỗ, bọn họ trên mặt đều là một vẻ đắc ý, điều này khiến cho Ngải Tử Lam trong lòng hơi chột dạ.
Lẽ nào chuyện tối qua, ba đã biết rồi.
Ngải Tử Lam bên này còn đang tính xem nên nói thế nào cho rõ chân tướng, hai người cảnh sát kia đã đi về phía cô.
“Cô Ngải Tử Lam, cô hiện tại có liên quan đến vụ việc tụ tập hút heroin, phiền cô theo chúng tôi một chuyến.”
Ngải Tử Lam trong đầu ầm một tiếng, “hút heroin” hai chữ này như sấm sét vậy, đánh cho cô ù cả đi.
“Tôi không có hút heroin, các người nhầm rồi.” Ngải Tử Lam quả quyết nói, chuyện hút heroin, chưa cần nói đến hút, cô ngay cả hình dáng của nó ra sao cô còn chưa từng tận mắt nhìn thấy nữa là.
Cảnh sát liếc nhìn nhau, giống như đã định tội cho cô vậy, cho nên đối với sự giảo biện của người hút heroin không hề ngạc nhiên chút nào, ngược lại trên mặt lại có chút khinh thường châm chọc.
“Cô Ngải, chúng tôi tối qua đột nhập kiểm tra, bắt được một người hút thốc phiện, khi đó hiện trường khá là hỗn loạn, có mấy người đã chạy mất, nhưng chúng tôi ở hiện trường đã tìm thấy chứng minh thư của cô.”
Nói rồi, viên cảnh sát lấy từ trong túi nhựa ra một chiếc chứng minh thư, cầm theo túi nhựa chìa mặt chính của chứng minh thư cho Ngải Tử Lam nhìn.
Ngải Tử Lam vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Hôm qua Ngải Tử Kỳ cô đeo ba lô trên vai đi đến nhà hàng cao cấp hẹn hò thì không giống lắm, cố tình đưa cho cô một cái túi xách, lại vì cô đang vội, Ngải Tử Kỳ ngoài việc trong túi xách để cho cô một ít tiền mặt, các giấy tờ và thẻ ngân hàng của cô đều để ở nhà.
Bây giờ xem ra, rõ ràng chính là Ngải Tử Kỳ đem chứng minh thư của cô ném ở hiện trường tụ tập hút heroin, bây giờ còn muốn định tội cho cô.
Đây là hút heroin a, không phải đánh nhau ẩu đả, chuyện như này nếu bị ghi vào trong hồ sơ của cô, cô đời này coi như bị hủy rồi.
Ngải Tử Lam nhìn sâu vào người chị gái đang đắc ý khẽ cười, nén lửa giận và uất ức nói với cảnh sát: “Chứng minh thư này đúng là của tôi, nhưng tối qua người tụ tập hút heroin không phải tôi, tôi có chứng cứ, tối qua tôi ở chỗ khác, các anh có thể theo dõi camera giám sát, cũng có thể đi tìm nhân chứng lấy bằng chứng.”