Không lâu sau, chiếc xe liền tiến vào một tòa nhà lớn.
Chiếc xe qua sân cổng trước, dừng lại trước biệt thự cao cấp.
Còn chưa xuống xe, Ngải Tử Lam thông qua cửa xe đã mơ hồ nhìn thấy hai hàng người đứng trước biệt thự, dáng vẻ cung kính cúi xuống, giống như là người hầu nghênh tiếp.
Rất nhanh, có người thay Ngải Tử Lam mở cửa xe.
“Xuống xe.” Đoàn Hồng Huyên nhàn nhạt mở miệng, liền xuống xe. Ngải Tử Lam cũng ngoan ngoãn xuống xe, có chút bất an đứng bên cạnh.
Sớm đã có tài xế đứng đợi lái xe đi, lái vào gara chuyên dụng.
“Cung nghênh thiếu gia và thiếu phu nhân.” Vừa xuống xe, đã nghe thấy một loạt âm thanh nghênh đón cung kính.
Màn này giống hệt như trong TV, không khỏi khiến cho Ngải Tử Lam trợn mắt há hốc miệng, quý tộc quả nhiên khác biệt.
Ngải Tử Lam làm phu nhân tổng tài Đoàn Thị bỗng nhiên cảm nhận được áp lực, mặc dù mục đích gả cho Đoàn Hồng Huyên không đơn giản, nhưng ở trước công chúng, cô cũng nên biểu hiện ra chút khí chất cùng sự giáo dục cho phù hợp với thân phận này.
Làm sao để làm tốt một phu nhân quý tộc? Cô có chút mờ mịt. Xem ra thứ cần học hỏi vẫn còn rất nhiều.
Cô thật sự lo lắng, ngộ nhỡ trước khi chưa hoàn thành trách nhiệm gánh vác trên vai, mà Đoàn Hồng Huyên đã mất hứng thú với cô thì sao.
Đoàn Hồng Huyên sớm đã quen với những đãi ngộ như này, liền cất bước đi vào trong phòng.
Chỉ cần bước vào cánh cửa này, liền không còn đường lui.
“Đoàn Hồng Huyên.” Ngải Tử Lam cắn cắn môi, cẩn thận từng chút kêu tên hắn, như tiếng muỗi vậy không thể nghe thấy.
Nhưng Đoàn Hồng Huyên lại nghe được, dừng bước chân, quay người nhìn về phía cô, khẽ kêu: “Ừ.”
Bóng đêm thật sâu, ánh trăng như nước phụ trợ, da thịt trắng nõn của Ngải Tử Lam, gương mặt tú lệ toát lên vẻ rực rỡ, có lực mê dụ, chưa kể đến dáng người yêu kiều động lòng người kia.
Ngải Tử Lam nhìn hướng về Đoàn Hồng Huyên, có chút do dự, muốn nói lại thôi, vẫn là không nhịn được mở miệng: “Thật ra, em không nhất thiết phải sống ở Đoàn gia.”
“Im miệng.” Còn chưa đợi cô nói xong, Đoàn Hồng Huyên đã lạnh lùng cắt ngang lời cô, ánh mắt sâu và tối nhìn về phía cô, “Ngoài Đoàn gia, em còn muốn sống ở đâu nữa?”
Ngải gia thì không thể rồi. Trường học nào có thoải mái tự tại như ở nhà. Huống hồ sau khi tốt nghiệp thì cô sống ở đâu?
Đoàn Hồng Huyên cầm lòng không đặng đi tới gần Ngải Tử Lam, ngón tay thon dài trắng muốt chạm lên má cô, lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng mà bá đạo nói: “Anh là Đoàn thiếu gia, em là vợ của anh, chỉ có thể sống ở Đoàn gia.”
“……”Ngải Tử Lam đành im lặng.
Lời anh ta nói không phải không có lý, huống hồ hiện tại cô muốn dựa vào quyền thế của tập đoàn Đoàn Thị, chỉ cần không phải Ngải gia, có nơi ở là tốt rồi. Huống hồ, Đoàn Hồng Huyên căn bản không có bạc đãi cô.
“Đi thôi.” Đoàn Hồng Huyên nắm lấy tay Ngải Tử Lam, bàn tay to dịu dàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng bước vào phòng khách Đoàn gia.
Ngoài dự đoán, phòng khách trang hoàng không quá lộng lẫy, mà toát lên vẻ cổ kính.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên hiền lành đang ngồi ở ghế sofa, vẻ mặt hòa ái dễ gần, dáng người đoan chính, khí chất không tầm thường, phong thái vẫn còn, vẻ đẹp năm nào vẫn hiện rõ trên nét mày.
Hiển nhiên, đây chính là lão phu nhân. Mẹ của Đoàn Hồng Huyên, một phụ nữ quý tộc sống trong nhung lụa.
Lão phu nhân bên này, sớm khi trợ lý Lý lấy cốn hộ khẩu, biết được chuyện Đoàn Hồng Huyên muốn cưới vợ. Khi đó bà vui sướng lạ thường, cười đến không ngậm được miệng, đứa con trai bảo bối mà bà suốt 25 năm này đã giữ gìn thân thể nó như ngọc cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Bất luận là ai chỉ cần đưa người về là được rồi. Ngày bà đợi để được bế cháu đã lâu lắm rồi. Khi nhìn thấy những người phụ nữ cùng tuổi ẵm những đứa cháu trắng trẻo mập mạp, bà đã ngưỡng mộ đến cỡ nào.
Huống hồ, bà rất tin tưởng vào con mắt thẩm mỹ của Đoàn Hồng Huyên, tuyệt sẽ không kém người khác. Nếu không phải nó kén chọn quá, thì cũng đâu đến độ 25 tuổi mà vẫn độc thân. Khiến cho bên ngoài có một số tin đồn không hay.