- " Thật là! Cái tên điên này sao lại xuất hiện ở đây chứ!!?"
Nhan Tịch lo lắng, trốn vào một góc gần đó, thăm dò chuyện ở phía trước.
- Thẩm quản gia. Muội muội ta đâu? - Hắn nói hỏi.
- Yến Vương, Đường chủ đang bận tiếp khách quý, không tiện tiếp Yến Vương.
- " Cái quái gì đang diễn ra vậy? Yến Vương? Không lẽ tên Dương Mạt này lại đúng thật là Đường Thiên Mạt? Nhưng...kia không phải là Uông quản gia sao, sao tự nhiên biến thành họ Thẩm rồi?" - Cậu đực mặt ra, nói chung là chẳng hiểu gì.
Đang chú mắt thăm dò thì đột nhiên mắt hắn chạm mắt cậu.
- Ai đó!
Hắn quay về phía cậu nói lớn rồi chạy về phía cậu.
Hốt hoảng chạy lại về phía phòng mình, làm rơi mất bộ đồ mới.
Hắn chạy tới thì không thấy gì ngoài bộ nữ phục màu xanh ở dưới sàn.
Hắn nghi hoặc, cầm bộ đồ trên tay rồi chạy theo lối hành lang cậu chạy đi.
Chạy đến gần phòng tắm thì hắn bắt gặp cậu trong bộ nữ phục màu trắng của Ngân Bàn Tuyết cũng đang hối hả chạy đi.
Tới lúc này, hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Ánh mắt khi đó, dáng vẻ lúc này mà hắn đang thấy chỉ có thể là một người,.... người mà hắn luôn nhớ đến.
- Lộ Tịch! Là nàng phải không!?
Nghe thấy, cậu liền dừng lại, hắn chạy đằng sau cũng dừng lại gần đó.
- "Hắn...nhận ra được sao?"
Không nghĩ thêm nữa, cậu lại dốc hết sức mà chạy đi.
Đằng sau, đã xác định được là cậu nhưng chẳng hiểu sao cậu lại chạy đi, hắn liền vội vã chạy theo.
Chạy một mạch, phát hiện có một căn phòng, cậu liền mở ra rồi chạy vào.
Căn phòng bay ra toàn hơi nước và mùi lá cây mà cậu thích, cậu liền đoán có vẻ đây là phòng tắm mà Băng Cẩn đã chuẩn bị cho cậu.
Thấy bồn tắm ở trước mắt, cậu liền nhảy xuống,bịt miệng và mũi lại để trốn hắn.
Vừa chạy tới, hắn đã chẳng thấy cậu đâu, tay vẫn còn cầm chặt lấy bộ đồ cậu làm rơi, miệng nói lớn.
- Tịch Nhi! Sao nàng lại trốn ta!? Mau ra đây nói chuyện với ta đi!
Hắn nói mình hắn nghe, thấy chẳng có động tĩnh gì, hắn cũng biết ngay từ đầu cậu chạy đi là vì không muốn chạm mặt hắn, nhưng...hắn vẫn cố chạy theo, chạy theo một cách không nhận thức.
Nghĩ tới đây, hắn liền cười một cách cay đắng, cầm bộ nữ phục trong tay rồi treo lên một tấm mạng gần đó, nói với cậu.
- Nếu không muốn gặp ta đến mức phải trốn đi như vậy thì cứ việc nói. Ta không lưu luyến nàng nữa....Ta đi...
Nói rồi hắn liền rời khỏi phòng tắm trong tâm trạng chẳng khác nào có cả ngàn con dao găm lấy găm để vậy.
- "Thì ra nàng luôn đề phòng và trốn tránh ta như vậy. Không ngờ, lại vô tình như vậy với ta..."
Hắn rời khỏi Ngân Bàn Tuyết, không hề nhớ một chút gì đến việc tới đây để gặp muội muội mà cứ như thế đi một mạch về phủ, không kiệu không ngựa.
**Trong phòng tắm**...
Cậu đứng thẳng dậy trong bồn tắm sau khi chắc chắn là hắn đã đi xa.
Cả người cậu ướt sũng, bộ đồ màu trắng sũng nước từ đầu tới đuôi, cứ dính dính vào người khiến cậu khó chịu chết đi được.
- Cái tên Yến Vương này! Phiền chết đi được. Nếu không nhờ mình biết bơi thì bây giờ chắc đã chết trong tay hắn rồi...Điên chết mất!
Đang la làng cho cả làng cùng nghe thì cậu liền thấy bộ đồ màu xanh khi nãy của mình, nhìn rồi thì cũng cảm thấy hạ hoả được chút ít.
- May mà hắn còn là người có lương tâm, mang trả cho mình bộ đồ, không thì chắc chỉ còn cách...
Nghĩ tới chuyện bản thân phải nhục mặt trong bộ đồ ướt nhẹp dính lên dính xuống rồi bị mọi người trong quán nhìn thấy thì....chắc cậu sẽ tự xử lý bản thân sau khi về được đến phòng mất.
Bước ra khỏi bồn, cố vác bộ đồ sũng nước khó chịu mà cậu lên mặc lên để đi tới cửa, đóng chặt cửa lại rồi ngồi phịch xuống bậc cầu thang gần đó suy nghĩ tới những gì đã xảy ra.
- "Đúng thật nếu càng nhìn kĩ, Thiên Long càng rất giống với tên Dương Mạt đó, à không, giờ phải gọi là Yến Vương Đường Thiên Mạt chứ nhỉ?"
Đang so mặt của hai huynh đệ nhà Thiên Long thì đột nhiên một gương mặt khác trông rất giống hai người họ liền xuất hiện thấp thoáng trong đầu cậu.
Cậu nhíu mày, lấy tay đặt lên hai đầu chân mày rồi khó hiểu nói.
- Thiên Tiêu...Thiên Tiêu. Sao cứ không thể nhớ rõ được hắn ý nhờ. Nhớ là đã nghe tên hắn ở đâu rồi ý...
Cậu mệt mỏi lắc đầu rồi đứng dậy.
- Đi tắm trước đã. Huynh đệ nhà họ Đường này dù sao cũng chỉ có một khuôn mặt, thế nào mà chả nhớ ra.
Vừa tắm xong, cậu liền vui vẻ tìm đường về phòng, lần này có vẻ thuận lợi hơn lần trước hẳn, có lẽ là do đã chạy qua chạy lại con đường này nhiều lần rồi chăng.
Tới nơi, cậu mở cửa phòng, vừa mới mở ra thì cậu liền giật mình, ngã nhào xuống đất.
- Huynh....huynh....
- Tịch! Phòng tắm được Đường chủ chuẩn bị riêng cho tắm có sướng không?
Tiểu Ngôn giơ tay lên chào cậu từ sau bóng lưng hắn.
Hắn ngoảnh đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt như đã biết hết tất cả mọi chuyện nhưng chẳng nói gì.
Băng Cẩn thì đang quỳ nhận lỗi ở gần đó, vừa thấy cậu ở trước cửa, cô đã cảm thấy mừng đến nhường nào.
- Huynh...
- Bất ngờ thế cơ à, Tiểu Mộc?
- Huynh...có gì thì nói...đừng có gọi đệ là Tiểu Mộc!