- Tịch! Huynh mau lại đây! Huynh có thấy không? Đó là thành Viễn Sơn đấy. - Băng Cẩn vừa nói vừa chỉ tay về phía một toà thành lớn.
- Ò ò, thấy thấy. Vậy thì ra đó là thành Viễn Sơn đấy hả? - Nhan Tịch cố hé mặt qua cái cửa sổ trên xe để có thể thấy rõ hơn, nhưng chẳng hiểu sao mà trông cậu chẳng giống gì là đang ngạc nhiên cả.
Băng Cẩn vẫn vui vẻ, một mình chỉ trỏ về phía toà thành rồi giới thiệu cho cậu nghe về những điều thú vị ở đó.
Còn cậu thì vẫn cứ ngồi yên tại chỗ một cách chán nản, ngáp lên ngáp xuống cho đỡ rỗi việc.
Trong đầu cứ băn khoăn mãi cái hành động cuối cùng mà hắn nhờ vả cậu.
Dù biết điều đó chẳng có ý nghĩa gì nhưng lại cứ có cảm giác đó là một lời hẹn.
Cậu cứ băn khoăn mà ngồi vuốt tóc mái lên xuống mãi.
Cô chợt nhận ra sự im lặng của cậu nên liền quay sang hỏi.
- Huynh có muốn muội chải đầu lại cho không? Chứ huynh mà cứ vuốt tóc mãi như thế sẽ bị xù tóc đấy.
Nghe cô nói, cậu liền giật mình rồi rụt tay lại, quơ quơ tay để tìm lấy chiếc gương để soi xem tóc có bị xù thật không.
- Được rồi được rồi. Không bị xù lên đâu. - Băng Cẩn bật cười, trấn an cậu.
Cậu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm rồi lại lo lắng hỏi cô.
- Nè, trông huynh bình thường mà đúng không? Sẽ không ai nghi nó huynh chứ?
- Đã bảo là không sao rồi mà. Hay bây giờ muội búi tóc lên cho huynh để người ta biết huynh là người đã có chồng cho khỏi nhòm ngó đến nhé.
Băng Cẩn mệt mỏi vì phải trả lời câu hỏi này của cậu mãi, liền nói đùa trêu cậu cho vui lên.
- Thôi! Muội đừng có mà nghĩ ra mấy cái quái gở đó được không hả!!? - Cậu phản ứng lại một cách gây gắt, hai tay nắm lấy đoạn tóc xoã trên lưng, ra sức bảo vệ chúng.
- Băng Cẩn công chúa điện hạ!!! Đã đến nơi rồi thưa công chúa!!! - Người nô tài bên ngoài nói lớn khi chiếc xe dừng lại.
Vừa nghe gọi, Băng Cẩn liền sửa lại phục trang cho chỉnh tề rồi bảo.
- Huynh mau đeo mạng che mặt lên đi.
Cậu từ nãy tới giờ cũng chỉ mong cô nói tới câu này nên cũng đã thủ sẵn chiếc mạng che trên tay, liền đeo lên cẩn thận.
Kiểm tra lại đồ đạc trên xe, cô liền đứng dậy, làm người tiên phong, ra khỏi xe trước.
Kiểm tra xung quanh xem có người quen hay ai đó không, cô liền chui đầu vào tấm rèm cửa chiếc xe, bảo.
- An toàn rồi. Để muội đỡ huynh xuống, mặc cái này hơi khó xuống xe đó.
Cô nói xong, liền đỡ lấy tay cậu, rồi giúp cậu xuống xe.
Cái bộ đồ nhiều vải nhiều ren này càng ngày càng khiến cậu bực mình chết đi được, chẳng hiểu sao đám nữ nhân đó lại có thể mặc chúng mỗi ngày nữa.
Cậu ngước đầu lên nhìn cái nơi xa hoa mà cậu đang đứng thì thấy tấm biển to đùng ghi những dòng chữ màu đỏ nổi bật: Ngân Bàn Tuyết.
- Huynh mau vào đi. Đứng đó lát lại bị lạc đấy. - Băng Cẩn quay đầu lại nhắc nhở cậu.
- Ờ ờ...Chờ ta với... - Mắt thì vẫn ngó về phía tấm biển còn chân tay thì lại cuống quýt chạy theo cô vì sợ lạc đường.
Cả hai cùng đi đến cửa của cái quán rượu, vừa mới bước tới đã có hai nước nữ nhân mặc đồ y như cậu đứng thủ sẵn ở đó, Băng Cẩn vừa mới bước lên bậc thềm, cả hai cô ta đồng thanh nói.
- Chúng nô tì mừng Đường chủ đã về.
Cả hai cùng khoanh tay cúi mình chào cô, thấy cậu có vẻ ngơ ngàng nên liền nói nhỏ vào tai cậu.
- Huynh cứ cư xử tự nhiên là được. Chỉ khác mỗi thân phận bây giờ của huynh là Tiểu Mộc, huynh phải diễn cho đạt vào đấy.
- Muội nói nghe dễ dữ hen...- Nghe cô nói mà làm cậu điên tiết, cậu liền nhéo vào tay cô một cái đau điếng.
Đang loay hoay mãi ở cửa, đột nhiên từ bên trong xuất hiện một ông lão quần áo chỉnh tề chạy tới cầu kiến cô.
- Đường chủ đã về. Tha lỗi cho nô tài vì đã không biết đường mà đến đón Đường chủ.
- Không cần phải như vậy đâu Uông quản gia. Ta còn phải cảm ơn ông vì đã luôn chăm lo cho Ngân Bàn Tuyết mà. - Băng Cẩn nói.
- Chăm lo cho Ngân Bàn Tuyết là chuyện đương nhiên phải làm rồi. Mà...cô nương này là ai đây Đường chủ.
Nhan ra sự hiện diện của cậu, lão quản gia liền hỏi.
- À à à...Đây là Tiểu Mộc cô nương, ta gặp cô ấy trên đường trông có vẻ cực khổ nên liền đưa cô ta về đây. Rồi thì....cho cô ấy thấy đồ của nô tì nhà ta rồi trang điểm đủ kiểu thôi.
- Vẫn là Đường chủ tài giới. Vậy Đường chủ muốn định để cô ta ở đâu?
- Thì ngươi cứ dọn sẵn một phòng hạng sang cho cô ấy. Chuẩn bị thêm phục trang, mĩ phẩm cho cô ấy nữa, giày dép đểu phải đủ cả. Thông báo với đám nữ nhân kia đây là khách của ta, đừng có mà có mưu mô gì.
- Tuân lệnh, thưa Đường chủ, tại hạ xin phép lùi xuống. - Lão quản gia từ từ lui xuống.
Tới lúc này, cả hai mới thong thả mà đi được.
Đang đi thì cậu liền hỏi.
- Ông ấy là quản gia à?
- Ừ. Ông ta là quản gia và là người giúp ta thu xếp dăm ba mấy cái chuyện tính tiền hay giao tiếp đó.
- Ò ò ò.... - Cậu gật đầu trông hiểu biết thấy rõ.
Đợi cậu gật đầu xong thì cũng đã tới được phòng của cậu.
Cô mở toang cửa ra, toàn bộ đều là những vật có gam màu sáng và đều thật sang trọng và lộng lẫy.
Cậu ngỡ ngàng trước căn phòng mà cậu đang đứng.
Đang loay quá loay lại thì Băng Cẩn ở phía sau liền nói lớn.
- Được phục vụ huynh là vinh hạnh của Ngân Bàn Tuyết chúng ta.