Sủng Ái Quân Sư

Chương 51




- Thiên Long! Tiểu Ngôn!

Bọn Nhan Tịch tựa lúc nào mà đã tìm thấy được bóng dáng của hai người kia. Vừa thấy họ, cậu đã gọi thật lớn.

Nghe thấy tiếng gọi, hắn liền quay đầu lại, chạy ngay về phía cả hai.

Tiểu Ngôn cũng thấy mà chạy theo sau hắn. Vẻ mặt có phần lo lắng và mừng rỡ.

Vừa tới nơi, hắn đã liền nổi giận hỏi cậu.

- Đệ với muội ấy đi đâu mà lâu vậy!!!? Có biết nãy giờ ta với Ngôn lo lắm không?

- Không sao, không sao. Bọn đệ đi mua kẹo hồ lô nhưng đi mãi mà chẳng có quán nào bán, đi mãi thì đột nhiên bị lạc nên bây giới mới tìm thấy bọn huynh nè. - Cậu cười cười, quơ quơ tay tỏ ý không sao cả để hắn không cần phải lo nữa.

Nhưng cậu làm vậy thì càng làm hắn nổi khùng hơn, hân lại một lần nữa gặng hỏi.

- Vậy khi nãy sao không chờ cả bọn cùng đi chung? Sao lần nào đệ đi tới đây cũng thành ra là bị lạc hết thế? Đệ mà còn dám rời khỏi ta nửa bước nữa xem, ta trói đệ lại luôn đấy.

- Sao mà huynh lại nổi khùng nữa vậy? Đệ có đi thì là quyền của đệ, liên quan gì tới huynh chứ. - Cậu không bằng lòng vì những điều hắn dọa nên liền vươn người lên cãi lại.

Nhưng cậu còn chưa cãi lại được ba câu thì đã bị hắn lấy tay bóp hai bên má lại hăm dọa, nói giọng lạnh lùng.

- Đệ muốn bị trói?

Nhan Tịch lúc này từ hổ hoá cún con. Liền nhìn hắn, ngoan ngoãn, cười cười nói từ tốn.

- Không muốn.

- Có dám đi lung tung nữa không?

- Không.

- Ta có nên tin không?

- Có

- Ta không tin.

Hắn nói xong rồi liền lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng.

Hắn bắt đầu trói cả hai tay cậu lại vừa phải, trước khi thắt chặt lại còn hỏi.

- Có đau không?

- Vừa. - Cậu bình thản nhìn xuống sợi dây nói.

- Đệ không sợ nhục à?

- Dù sao thì huynh cũng trói với ta, mắc gì ta phải sợ.

- Ai bảo ta trói với đệ?

- Hả?

Cậu ngây ngốc hỏi lại, thì thấy hắn buộc hai sợi dây đầu bên kia lại rồi cầm lấy dắt cậu đi.

- Này! Huynh dắt ta như dắt cho thế!

- Chó mà được thông minh như đệ cũng bán được nhiều tiền lắm đấy.

- Này!!!!!

Băng Cẩn ở phía sau, đứng cười cả hai trong vui vẻ, thì thấy Tiểu Ngôn vẫn đang đứng kế bên mình.

Cậu chẳng nói chẳng rằng, mà chỉ tiến lại rồi chìa ra cho cô một cái lắc chân có đính mấy bông hoa Anh đào trông rất hợp với cô rồi bảo.

- Lão ông ban nãy bảo huynh chọn cho muội cái này đấy. Muội xem có thích không, không thích thì huynh đem trả.

- Muội thích! - Chưa kịp cho Tiểu Ngôn lấy lại thì cô đã liền nói thật lớn rồi giật lại cái lắc chân.

Cậu chẳng biết làm gì ngoài đứng đó gãi đầu rồi cứ nhìn chằm chằm cô đang mân mê chiếc lắc chân trong tay.

- Muội không bảo tại sao ta lại không mua một sợi dây ngọc bội mới mà lại mua lắc chân à?

- Không cần thiết. - Cô vẫn mân mê chiếc lắc chân, nói.

- Không muốn biết thật?

- Ừ. Dù cho là chúng có hình thù khác nhau đi chăng nữa thì vẫn là đồ huynh mua cho muội, vẫn là bùa hộ thân của muội.

Cô ngước mắt lên nhìn cậu rồi cười một cách ấm áp.

Đúng lúc đó, Nhan Tịch liền lo lắng mà quay về phía sau để xem cô như thế nào vì vô tình bỏ quên cô ở lại một mình với Tiểu Ngôn.

Vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cậu liền nhếch mép mỉm cười, cảm thấy có một chút ấm áp đang nhe nhói trong lòng.

Trông cô có vẻ đã ổn hơn, không biết có phải do cậu suy nghĩ nhiều quá hay không, nhưng...cậu đã có thể chắc chắn được một sự thật sau khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tiểu Ngôn dành cho cô, không phải ánh mắt nhân từ của một ngôi anh mà lại là một ánh mắt ấm áp hơn hẳn.

Cậu gọi nó là " Tình yêu ".

Đang chú tâm quan sát hai đứa ở phía sau thì cậu liền quên mất cái con người đang ở phía trước.

Đột nhiên chiếc dây trói hai bàn tay cậu lại liền bị kéo giật mạnh lên.

- Này, huynh kéo mạnh làm đệ mém ngã rồi nè!

- Đáng đời đệ.

Hắn hằng hộc như một đứa trẻ, ngó nghiêng xung quanh như đang muốn tìm một thứ gì đó.

Thấy vậy, Nhan Tịch liền tinh ý hỏi ngay.

- Huynh tìm cái gì vậy?

- Kẹo hồ lô. Không biết bán ở đâu nữa?

- Mua làm gì? - Cậu thắc mắc hỏi lại.

Đang đi ngon lành thì đột nhiên hắn dừng lại làm cậu đụng đầu vào người hắn.

- Huynh không đi tiếp à?

Không nói không rằng, hắn liền quay người lại, kéo sợi dây trói hai tay cậu lại gần mình, làm cậu cũng vì vậy mà bị kéo gần về phía hắn.

- Không phải khi nãy đệ bảo đi mua kẹo hồ lô với Cẩn Nhi à?

Tới lúc này cậu mới kịp nhận ra cái sai lầm không thể tưởng tượng nổi của mình.

Cậu cố giữ lại bình tĩnh, nuốt nước bọt rồi vờ mỉm cười vui vẻ, bảo.

- Đúng là khi nãy có đi tìm thật. Nhưng bây giờ bọn đệ không muốn ăn nữa.

- Vậy à?

Hắn gật gật đầu tỏ ý hiểu biết, rồi liền kéo mạnh sợi dây một lần nữa về phía mình rồi bảo.

- Đệ nghĩ ta là con nít à?

- Thì...thì...đúng là vậy mà. Đệ với Cẩn Nhi không thích nữa nên huynh không cần tìm nữa. - Cậu líc này hoang mang tột độ, chẳng hiểu là mình đã để lộ sơ hở gì nữa.

Hân đột nhiên bật cười rồi thả lỏng sợi dây trong tay rồi bảo.

- Đây gọi là lòi đuôi cáo à?

- Hả?

- Thì ta đã nói gì đâu mà đệ hoang mang vậy?

Cậu đến lúc này mới biết là mình bị lừa một cú đau.

Liền lấy hai bàn tay bị trói đan vào nhau thật chặt rồi đấm thật mạnh vào người hắn mấy cái.

- Đường! Thiên! Long! Huynh lừa ta!