Sủng Ái Quân Sư

Chương 47




- Thật á!!!!?

Băng Cẩn đột nhiên hét ầm lên.

- Thôi mà Ngôn. Đừng có kể nữa!

Nhan Tịch thành khẩn xin Tiểu Ngôn đừng kể tiếp cho cô nghe, cố gắng lấy tay bịt miệng cậu lại nhưng chẳng thành công một chút nào.

Tiểu Ngôn cố đẩy hai tay cậu ra rồi cười gian, kể tiếp cho Băng Cẩn nghe.

- Thiệt đó. Tịch mặc đồ nữ cực được luôn đấy. Nếu mà được vào thành thì muội lấy Tịch đi bưng nước rót trà cho quán rượu của muội cũng được, cá là tiền vào như nước...!

- Ghê...Không ngờ huynh cũng có năng khiếu ngụy trang luôn đó...

Băng Cẩn ngồi nghe kể mà tấm tắt khen.

- Thì cũng đâu phải muội chưa từng giả nam đâu mà lại ngạc nhiên với chuyện huynh giả gái chứ!

Nhan Tịch không thèm ngăn Tiểu Ngôn lại nữa mà ngồi ngay ngắn thẳng thóm lại rồi so đo với cô.

- Mà Tịch nè, hình như ngươi giả cũng được hai lần rồi mà hả?

- Ngươi...! Dám nhắc lại không này, dám không này?

Nhan Tịch vừa nghe Tiểu Ngôn nói thì liền giận dữ, quay sang chọt lét cậu.

- Ha....ha....ha....Khoan! Tịch! Tha mạng tha mạng! Ta không dám nữa mà!

Lúc này cậu mới chịu dừng mang tra tấn Tiểu Ngôn.

Băng Cẩn nãy giờ chỉ biết ngồi ôm bụng cười vì quá buồn cười.

Đang ngồi cười thì đột nhiên cô nghĩ ra một ý tưởng, cô liền nói lớn lên về ý tưởng đó.

- A! Hay là nhân dịp này chúng ta dẫn Tịch vào thành đi! Tiện thể cho huynh ấy đi theo dõi xung quanh thành với gặp Châu Khương luôn!

Cả Tiểu Ngôn và Nhan Tịch đều đột nhiên im lặng, không nói một lời nào.

Một lát sau Tiểu Ngôn mới ủ rũ lên tiếng.

- Muội có bị sao không vậy? Sao lại nghĩ ra cái ý thức dại dột vậy hả? Có tin huynh cho muội một trận không? Nhỡ đâu Tịch gặp chuyện thì sao?

Cậu nói một lèo những câu trách móc với cậu hỏi dành cho cô.

Đúng thật nếu với tình hình này mà cả bọn đột nhiên bỏ nhà bỏ cửa lại rồi vào thành, nhỡ có bị bắt thì toi thật.

Vả lại, chắc gì tên thối tha kia lại mạo hiểm cho phép cậu đi vào thành chứ.

Cứ cho như là kĩ thuật cải trang của Băng Cẩn rất giỏi đi, nhưng vẫn chắc gì sẽ không có người phát hiện chứ

- Nhưng nếu Tịch được tận mắt quan sát xung quanh thành thì chiến sách sẽ rõ ràng trong đầu huynh ấy hơn sao?

- Vậy nếu Tịch xảy ra chuyện thật thì muội tính lấy gì đổi với hoàng huynh? Huynh ấy không chỉ cạo đầu muội đâu. Có khi sẽ từ muội luôn đấy. Muội muốn thế à...?

Tiểu Ngôn ra sức nói về những hậu quả có thể xảy sau này.

- Cho huynh ấy ở lại quán rượu của muội là được. Để xem ai dám vào quán rượu của muội gây sự!

- Muội nghĩ tên Đường Thiên Mạt kia không dám à!!?

- Được rồi mà! Đừng có cãi nhau nữa!

Nhan Tịch lúc này không còn chịu nổi nữa mà đột nhiên hét toáng lên để ngăn hai con người này lại.

- Hai người bị gì vậy hả? Sao mà đột nhiên lại cãi nhau vậy? Ta biết cả hai người đều muốn tốt cho ta nhưng sao lại cãi nhau kịch liệt vậy?

Cả hai đều ngoan ngoãn nghe lời không cãi nhau nữa.

Nhưng chẳng hiểu sao chỉ có Băng Cẩn là lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Cô đùng đùng tức giận bỏ đi làm rơi luôn cả dây ngọc bội trên người.

Tiểu Ngôn thấy vậy liền nhặt lên, dây ngọc bội trong rất đáng yêu.

Trên sợi dây màu đỏ là một viện ngọc hình con thỏ gắn một đoá anh đào ngay tai trông đáng yêu vô cùng.

- Đáng yêu vậy. Không ngờ con người chẳng khác nam tử hán chút nào như muội ấy mà cũng xài đồ đúng chuẩn nữ nhi phết nhỉ.

Nhan Tịch tò mò giật lấy dây ngọc bội trên tay Tiểu Ngôn rồi cười cười nói.

Tiểu Ngôn liền giật lại món đồ của cô tiểu muội muội.

Nhan Tịch thấy vậy liền cười gian hỏi cậu bạn.

- Sao vây? Sợ ta cướp đồ của muội ấy à?

- Không. Ta sợ muội ấy không tìm thấy lại khóc ầm ĩ lên ấy mà.

Tiểu Ngôn điềm đạm nói.

- Khóc? Cái này bộ quan trọng với muội ấy lắm sao? Nhìn cũng cũ với rẻ tiền thôi mà. Đâu phải đồ mới hay đắt tiền gì.

- Cái này...Là ta để dành tiền mua cho muội ấy năm muội ấy lên 10 đấy. Không ngờ muội ấy lại còn giữ kĩ như vậy.

- Năm lên 10 á!!!? Vậy là cũng 7 năm rồi chứ chẳng ít đâu! Woa...Cái này chắc cũng được xem là đồ cổ chứ nhỉ?

Tiểu Ngôn vừa nghe thì liền bật cười, đánh huỵch một cái vào người cậu bạn rồi bảo.

- Đồ cổ gì mà đồ cổ. Cái này ta mua chỉ có tốn 3 đồng bạc thôi. Còn chẳng đáng một chiếc dép muội ấy mang đấy chứ.

Cậu cười trừ vì món quà chẳng đáng tiền mà mình đã hết sức tặng muội muội mình.

Nhưng chẳng hiểu sao lúc này Nhan Tịch lại đang nhìn thấy một Tiểu Ngôn khác.

Một Tiểu Ngôn không còn trưng bộ mặt cam chịu hay đau khổ khi nghĩ đến Kiều Diễu Minh.

Mà là một Tiểu Ngôn có một chút hạnh phúc và vui vẻ, một Tiểu Ngôn thoải mái và như mới vừa được giải thoát vậy, đang nâng niu chiếc ngọc bội trong tay.

Chẳng biết kiểu gì mà bây giờ Nhan Tịch đang bắt đầu suy luận đủ kiểu.

Rốt cuộc mọi chuyện đang diễn ra cái quái gì vậy?

Đang thắc mắc tới hàng ngàn câu hỏi thì đột nhiên Tiểu Ngôn đứng phắt dậy, tươi cười bảo.

- Ta đi dỗ muội ấy đây! Nhỡ lát quay về, mặt muội ấy sẽ sưng thành đầu heo mất.

Tiểu Ngôn rời đi trong vui vẻ.

Trông cậu lúc này như bao người con trai mới lớn khác.

Nói đúng hơn là trông cậu đã không còn quá áp lực nữa.

Mà giống như đã quên hết mọi thứ mà tiến tới một con đường mới.

Nhan Tịch lúc này cũng chẳng biết điều cậu đang nghĩ tới có là đúng không nữa.

Cậu chỉ biết lắc đầu cười trừ cho đôi huynh muội đáng yêu này.

Liệu có đúng như những gì cậu nghĩ.

Nếu là như vậy thật....

Thì tốt quá rồi...