Sủng Ái Quân Sư

Chương 39




- Sao nàng lại cuống lên dữ vậy. Ta có ăn thịt nàng đâu mà nàng sợ. - Hắn bật cười vui vẻ khi thấy cậu đột nhiên cuống cả lên.

- Ai..ai bảo ta sợ chứ. Ta đâu có điên mà.... lại đi sợ cái gì vào giờ này.

Đang cố đáp trả lại một cách khốc liệt thì đột nhiên đâu đó toả ra một thứ mùi cuốn hút cậu.

Cậu quay ngang quay dọc để tìm xem thứ mùi đó là gì thì thấy sau lưng là một quầy bán Thạch Mộc Tê.

Từ trước tới giờ Thạch Mộc Tê luôn là món đồ ngọt mà cậu rất thích nên chỉ cần chút xíu mùi hương của loại thạch này phát ra thôi thì cậu sẽ nhận ra ngay lập tức.

Chẳng thèm quan tâm chuyện gì đang xảy ra nữa, cậu quay cả người lại rồi nhìn đắm đuối cái quầy bán thạch đó.

Thấy cậu có vẻ là đang rất muốn nếm thử cái món ăn đó, hắn liền hỏi nhỏ vào tai cậu một cách trêu ghẹo.

- Nàng muốn ăn Thạch Mộc Tê đúng không?

- Ừm ừm ừm. - Vừa nghe hỏi, cậu liền gật lấy gật để như một đứa trẻ háu ăn.

Bỗng nhiên, trong lòng hắn thầm rung động bởi cái dáng vẻ quá ư đáng yêu này, hắn xoa đầu cậu, cười nhẹ rồi nhẹ nhàng nói.

- Vậy nàng chờ ta ở đây. Ta đi mua cho nàng, nhớ là phải chờ ta ở đây, không được đi đâu hết nhé. Ta sợ sẽ lạc nàng.

Nghe xong, cậu liền ngước đầu lên nhìn hắn, cái loại thạch mà cậu vô cùng thích đó có lẽ đã không thể hấp dẫn cậu bằng câu nói này của hắn.

Chẳng hiểu sao mà cả mặt mày cậu bắt đầu đỏ bừng lên.

Hắn không nói thêm gì nữa, mà rời khỏi cậu, đi đến cái quầy bán Thạch Mộc Tê để mua cho cậu vài viên.

Vẫn chưa kịp hoàng hồn lại thì đột nhiên từ phía trước cậu xuất hiện một người quen thuộc, đó là Triệu Ngôn.

Nhìn cậu vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

Còn cậu, vừa thấy thằng bạn của mình thì liền tái xanh mặt mày, không còn là gương mặt đang ngại ngùng nâng quơ mà lại thành gương mặt e ngại và khó chịu.

Tiểu Ngôn chẳng nói chẳng rằng, liền đi ngang qua cậu, trước khi đi quá cậu liền quay lại nói nhỏ vừa cho cả hai đủ nghe.

- Huynh ấy đang đợi ngươi ở nhà, nhớ về sớm. Ta...sẽ không nói gì lại với huynh ấy đâu.

- Vậy...huynh ấy đành nhờ ngươi. - Nhan Tịch cũng quay đầu đáp lại Tiểu Ngôn.

Tiểu Ngôn vừa đi khuất thì từ đằng trước tiến tới, Dương Mạt đang cầm một bọc Thạch Mộc Tê tới.

Mặt hắn trông có vê đang rất vui vì đã có thể mua cho cậu đồ cậu thích, một phần có lẽ là hắn rất vui khi thấy cậu vẫn còn đứng đó đợi hắn.

Đang vui mừng trong niềm hạnh phúc tự cho là của riêng thì đột nhiên hắn đứng bất động nhìn về phía sau cậu.

Thì vô tình thấy hình bóng của Tiểu Ngôn. Hắn không dám chắc là nhìn đúng người hay không, nhưng lại bất giác hỏi.

- Triệu Ngôn?

- ' Triệu ' gì cơ?

- À không, không có gì. Chắc là nhầm người rồi. Vừa đi vừa ăn nhé.

- Ừ. - Cậu lịch sự đáp lại.

Cả hai cùng đi qua những con phố đông người, cuộc nói chuyện lần này của họ có lẽ đã sôi nổi hơn lần trước khá nhiều.

Phần lớn là họ nói về hoa và về đồ ngọt, một tên ngốc thích hoa và một tên thích Thạch Mộc Tê.

- Ta kể cho nàng nghe tâm sự của ta nhé.

- Chuyện vừa nãy á? Không cần không cần, nếu ngươi thấy khó chịu thì không cần nói. Ta không ép đâu mà. - Nhan Tịch lắc đầu từ chối vì sợ là việc này có hơi quá đáng với hắn.

- Không sao đâu. Ta tự nguyện mà. Không tự nguyện thì ta cũng phải tự nói cho nàng biết thôi.

Hắn vừa nói vừa cười làm cậu cảm thấy khó xử vô cùng, trong lòng cứ thắc mắc là không biết cậu có quá đáng với hắn quá không.

- Tịch Nhi. Có lẽ...lần này là lần cuối ta có thể gặp nàng.

- Sao cơ. Nhà ngươi có chuyện gì à? - Nhan Tịch hốt hoảng hỏi.

- Không hẳn. Chỉ là công việc của ta phải đi giao lưu nhiều nơi, khó có thể lại tới gặp lại nàng.

- Ta hiểu mà. Không sao đâu. Dù sao ngươi với ta cũng là bạn, nếu gặp lại thì giúp đỡ nhau coi như niệm tình bạn cũ.

Cậu vỗ vai hắn an ủi, mạnh miệng nói một cách vô tư.

- Vậy ta chờ nàng ăn xong rồi tiễn nàng về.

- Không cần không cần, nếu ngươi có việc đi trước thì cứ đi, cũng gần đến đầu chợ rồi, ta tự đi được. - Cậu cầm miếng thạch trong tay mà cứ quơ quơ khắp nơi tỏ ý không cần phải phiền hắn.

- Vậy tạm biệt nàng. Ta mong lời tạm biệt này không phải là hẹn không gặp lại, mà...là hẹn có ngày gặp lại.

- Ngươi đừng lo. Sẽ lại gặp nhau mà. - Cậu chắp cả hai tay hắn lại, hẹn hắn ngày gặp lại rồi cũng quay đầu đi một mình về nhà.

Dáng đi vô tư vừa cầm bọc thạch ưa thích vừa đi của cậu làm hắn động lòng lần cuối.

Chờ cậu đi khuất thì hắn cũng quay đầu đi. Trong lòng có một chút nhói đau lạ thường.

- " Tịch Nhi. Nàng là người đầu tiên thật lòng với ta, ta chắc sẽ luôn nhớ lấy cái tên này, Lộ Tịch của ta."