Sủng Ái Quân Sư

Chương 37




- Tịch nè, ngươi định đi mà không báo cho huynh ấy thật à? - Tiểu Ngôn vừa níu vừa kéo tay áo của Nhan Tịch để ngăn cậu đi.

- Sao mà ta phải báo với huynh ấy chứ? Đây là nhà ta mà. - Nhan Tịch thở dài, cố kéo tay áo ra khỏi tay Tiểu Ngôn.

Cậu đang cố hết sức đẩy Tiểu Ngôn ra để chuẩn bị đến cái tiệm bán đồ dành cho phụ nữ lúc trước để tìm một bộ đồ mặc vào trước khi đến chỗ hẹn của cái tên Dương Mạt điên khùng kia.

- Nhưng Thiên Long, huynh ấy sẽ lo cho ngươi chết mất. Ngươi đừng có đi vô tình vậy mà.....

- Huynh ấy mà lo cho ta á? Lần trước còn đòi cãi lộn với ta cơ mà. Thay lòng đổi dạ rồi à? - Vừa nói hết câu, cậu liền giật mạnh tay ra rồi giận dữ trách Tiểu Ngôn.

- Dù cho ngươi có giải thích giúp hắn thì ta cũng phải đi. Ngôn, ngươi đừng có bao che cho hắn nữa, ta sẽ không là người xin lỗi trước đâu!

Rồi cậu liền chân bỏ đi xuống núi.

Tiểu Ngôn vì lo lắng nên khi đã thấy cậu đi khuất thì liền chạy đến phòng riêng của tên hoàng huynh chuyên gây rối của mình để cầu cứu.

.....

- Huynh! Huynh! Sao huynh còn có thể bình thản mà ngồi uống rượu ăn đồ nhắm vậy hả? - Tiểu Ngôn đột nhiên từ đâu ra mà chạy thẳng vào phòng hắn, quát lớn.

Thấy hắn đang ngồi nhăm nhi bữa ăn của mình thì liền đùng đùng nổi giận.

Hắn đang ăn thì tự nhiên bị mắng, chẳng hiểu gì nên liền hỏi một cách ngây thơ:

- Đệ bị gì vậy? Làm như bị địch đuổi tới nhà rồi vậy... - Rồi hắn ngồi cười lên vì cảm thấy thú vị với câu nói hài hước của mình.

Tiểu Ngôn lúc này chẳng thể chịu nổi nữa nên liền bùng nổ cơn thịnh nộ của mình.

- Bây giờ mà huynh còn không chịu đứng dậy cho đệ thì mai sau có hối hận thì đừng gặp đệ nữa! Coi như huynh đệ nhà ta tuyệt giao!

- Chuyện gì mà lại khiến đệ nghĩ tới chuyện tuyệt giao vậy hả, Ngôn. Từ từ...đệ bình tĩnh rồi nói cho ta nghe chuyện gì nào.

- Tịch đi rồi. - Tiểu Ngôn có phần kiềm chế cơn giận lại, nói một cách ngắn gọn.

- Hả? - Lúc này, hắn mới có thể nhận ra tầm quan trọng của vấn đề mà hỏi lại nhẹ tênh.

- Tịch tự ý đi lấy đồ rồi. Bảo là không thích báo lại với huynh, cứng đầu cảnh báo là sẽ không bao giờ là người xin lỗi trước...

Chưa kịp nghe hết thì hắn đã nhanh chân nhanh tay mà lấy nào là mũ rồi áo khoác rồi tới cả mặt nạ để không ai nhận ra mình, chạy thẳng ra ngoài.

Tiểu Ngôn ở lại một mình trong phòng cũng chỉ biết thở dài mà chầm chậm chạy theo sau tên hoàng huynh của mình. Trước khi đi, cậu còn nói một câu bất lực vô cùng.

- Huynh à. Mốt mất thì đừng có than khóc than khổ với đệ. Mệt quá rồi....

.....

- Tịch! Nhan Tịch! Huynh mà tìm thấy đệ là đệ chết chắc!

- Tịch! Trời ơi, sao mà hôm nay chợ đông dữ vậy?

Thiên Long và Tiểu Ngôn chẳng cần biết chuyện gì xảy ra ở xung quanh mà cứ cố gào lớn lên để tìm cậu.

Mà ngay cái ngày này, chợ Bắc Sơn lại đột nhiên đông nghịt người, chắc là sắp vào thư nên mọi người mới bôn ba ngoài chợ đông như này.

- Đệ tìm thấy Tịch chưa? - Thiên Long lo lắng hỏi gấp.

- Đông quá. Có tìm được cũng là kì tích đó.... - Tiểu Ngôn thở không ra hơi, mệt mỏi trả lời.

Hắn lúc này hoàn toàn rối rắm vì lo cho cậu, cái đầu thông minh lạ thường của hắn đến lúc này cũng chẳng có nổi một cái ý tưởng nào hay ho.

Thì đột nhiên, hắn liền đưa ra một cái kế sách ngu ngốc nhất trần gian, ngặt nỗi Tiểu Ngôn cũng không phải là quá thông minh nên cũng đành đồng ý với hắn.

- Bây giờ đệ thử đi về phía trung tâm của chợ, huynh đi về lại cổng, có khi đệ ấy lại về sớm.

- Cũng hay, vậy lát hẹn ở chỗ bán trang sức hôm nọ.

Vừa dứt câu, cả hai liền hai phía mà chạy một mạch đi.

Nhưng có đi thì cũng đã đi mất rồi, họ đâu có biết là cả hai đều không hề biết rõ được chợ của núi Bắc Sơn đâu chứ.

Một tên thì mới vào chợ được một lần, một tên thì cũng mới vào được một lần.

Vậy chẳng phải gộp lại thành hai tên mù đường à?

.....

Từ trong tiệm bán đồ lần trước ghé thăm ra, trên người cậu không còn là bộ phục trang đàn ông nữa, mà đã được hoá thành một bộ y phục nữ nhân màu xanh bạc hà trông không quá nổi bật như độ đồ mà hắn chọn cho lần trước.

- " Chẳng biết là hắn có nhận ra là mình vắng nhà hay chưa. Mà thôi, kệ hắn. Quan tâm làm gì chứ? Đi gặp cái tên phiền phức kia nhanh nhanh rồi còn về nữa."

Cậu vừa đi vừa nghĩ quẩn quơ đi đâu, gần tới chỗ hẹn thì đột nhiên từ phía trước cậu phát ra một giọng nói quen thuộc.

- Tịch! Ngươi ở đâu!

Nhón chân về trước thì đột nhiên thấy một người đàn ông đang đeo chiếc mặt nạ hình Thiên Cẩu gào thét tên cậu.

Dù cho là có đang đeo mặt nạ thì cậu cũng có thể nhận ra người đó không ai khác chính là hắn, còn cái mặt nạ thì cũng chỉ cần liếc ngang qua cũng biết ngay là cái mặt nạ hình Thiên Cẩu lần trước hôm lễ hội.

Ngặt nỗi bây giờ cậu lại chẳng lấy đâu ra một cái mặt nạ. Cậu chỉ hơi khác với bình thường là mặc đồ nữ với để xoã tóc ra như phụ nữ vậy.

Đang cố suy nghĩ tìm cách để trốn hắn thì đã không kịp nữa rồi, hắn đang ở ngay phía trước cậu đây.

Vừa thấy cậu, hắn đã liền chạy ngay về phía cậu, với tay lên hét to giữa đám đông:

- Nhan Tịch! Đêm hôm mà đệ ăn mặc kiểu đó để đi gặp thằng nào hả?

Không cho hắn cơ hội đuổi kịp, cậu liền quay đầu chạy đi ngược với chỗ hẹn.

Cậu cố chạy hết cả hơi nhưng vẫn không thoát được hắn.

Đang chạy thục mạng thì từ đâu ra, cậu bị ai đó kéo vào một con hẻm nhỏ.

Cậu bị người đó lấy thân che lại để người đằng ngoài không nhìn thấy.

Cậu đứng sau tấm vai của người đàn ông đó, không ai khác chính là cậu công tử mà cậu hẹn gặp, Dương Mạt.

Chưa được một lúc sau thì cậu đã liền thấy hắn đeo mặt nạ hình Thiên Cẩu chạy ngang qua.

Vừa thấy hắn chạy ngang qua thì Dương Mạt sát gần cậu quay đầu lại phía sau nói một cách nghĩ hoặc:

- Thiên Cẩu? Hiếm gặp thật.