Sủng Ái Quân Sư

Chương 33




- Nè, huynh ấy say thật rồi à? - Băng Cẩn ngây ngô hỏi.

- Huynh không biết mà cũng không ngờ là Tịch yếu đến mức này. - Tiểu Ngôn nhìn chằm chằm cậu rồi trả lời cô.

- Các người làm gì mà bu ta như ruồi bu vậy? - Đột nhiên cậu đang nằm ngả nghiêng dưới sàn thì bất ngờ ngồi dậy, nhăn nhó nhìn qua nhìn lại, mặt thì đỏ hết cả lên.

Hai tiểu huynh muội kia thì sợ quá mà nhảy bật sang một góc phòng. Cậu thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là đầu óc cứ mơ màng làm sao ấy. Thấy trên bàn còn có một chén rượu lớn nên cậu liền chạy đến cầm chén rượu trên tay rồi tròn mắt quan sát, cười cười. Đang chuẩn bị uống thì từ phía sau cậu có một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Nhan Tịch, không được uống.

Cậu quay người lại phía phát ra giọng nói thì thấy hắn đang ngồi một đống ở đó nhìn cậu. Vừa thấy hắn thì cậu đã liền vui vẻ cười hớn hở rồi đột ngột lết xác đến chỗ hắn rồi chỉ thẳng mặt hắn, nói một cách hùng hồn:

- Đường Thiên Long! Thái tử điện hạ cái đầu ngươi....

- Tịch à! Đừng nói nữa đừng nói nữa... - Tiểu Ngôn vừa nghe cậu nói thế thì liền chạy tới lấy tay bịt miệng cậu lại. Nhưng sức cậu thì làm sao bằng sức của một người đang say xỉn chứ, cậu liền bị Nhan Tịch cắn đến đau điếng, liền thả tay ra, nhìn lại tay mình thì đã toàn là dấu răng, mếu máo nhìn Băng Cẩn đang ngồi cười phá lên, nói:

- Muội cười cho rách miệng luôn đi. Nhan Tịch! Ngươi tuổi chó à? Mới uống có một hai chén mà thành chó rồi à?

- Đệ ấy đúng là tuổi chó mà. Mà chính đệ cũng tuổi chó đấy Ngôn. - Thiên Long ngồi cười thầm rồi nhìn Tiểu Ngôn, nói giọng chế nhạo cậu.

Cả ba người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên nhận ra Nhan Tịch đã không còn ở trong thư phòng nữa rồi. Băng Cẩn lúc này mới hốt hoảng mà nói lớn sau khi nhìn lại chỗ rượu mà mình mang tới:

- Hai huynh mau đi tìm Tịch đi! Hình như huynh ấy.....lây mất hai chai ruồi cỡ khủng của muội rồi...

Vừa nghe tới đây thì như đã được sắp đặt từ trước, cả ba đều theo thần kinh vận động của mình mà chạy ra khỏi phòng, chạy tứ tung khắp nơi để tìm cậu.

- Nhan Tịch! Ngươi ở đâu!

Thiên Long kêu lớn để tìm cậu, kêu như gào lên. Ở một góc sông Hạ Tinh, cậu đang ngồi uống rượu một cách say mê thì liền nghe thấy, bỏ hết rượu chè mà mình cướp được rồi lẽo đẽo đi theo tiếng nói hắn phát ra. Nào là từ cái chỗ hắn đã từng giặt đồ rồi tới cái chỗ mà hắn đã từng nằm gối đầu lên người cậu khi say gần đó rồi tới cổng khu nhà, từng nơi từng nơi theo ý thức mà cậu đi tới. Rồi tự nhiên cậu chẳng hiểu sao mà mình lại đi được tới phòng của mình. Nhưng không ngờ là lần này cậu lại tới đúng chỗ, chắc có lẽ là vì cái gì đó mà cậu đã biết được hắn sẽ tới đây, vừa thấy hắn thì cậu đã liền mỉm cười chạy tới ôm lấy hắn.

- Huynh đang làm cái gì ở đây thế? Đang chờ ta về à? - Cậu nói giọng say xỉn rồi ngước lên nhìn hắn, nhìn cậu lúc này chẳng khác gì lưu manh, uống say rồi ôm ấp người khác.

- Nhan Tịch. Ngươi đang giở trò lưu manh à?

- Thái tử nhà ngươi mới lưu manh! Lần trước tự nhiên ngươi cắn tai ta đau quá trời mà còn chưa xin lỗi ta nữa chứ....

Hắn đột nhiên cười cười vì cái vẻ nũng nịu của cậu, không ngờ là một ông cụ non như cậu mà lại có ngày uống say không tự kiềm chế mà tình nguyện hiến dâng cho hắn. Hắn vui quá nên mới liền ôm chặt cậu rồi bảo nhẹ nhàng trong thích thú:

- Tịch à, ngươi sao lại đáng yêu tới mức này vậy hả? Yêu ngươi chết đi được!

- Ôi con mắt của tôi. Có là mắt thần cũng không ăn hết cả rổ cẩu lương này.

Thấy ai đó đang nói, hân liền quay lại nhìn thì thấy hai đứa đệ muội của mình đang đứng đó vừa cười vừa che lấy mắt. Còn Tịch trong vòng tay thì đã ngủ mất từ lúc nào không hay. Hai cô cậu thấy vậy nên liền chạy tới đỡ lấy cậu từ tay hắn rồi cùng bảo:

- Huynh cứ về ngủ đi. Phải giữ gìn long thể chứ.

- Đúng rồi đó, huynh về ngủ đi. Lát tụi này về sau, phải chăm sóc cho Tịch cái đã.

Rồi cả hai cùng đưa cậu vào phòng, để hắn một mình cô đơn ở bên ngoài. Gió thì thổi qua thổi lại, làm cho bầu không khí chỉ dành cho riêng hắn càng thêm cô đơn và lạnh lẽo. Nhưng cho là không khí xung quanh có buốt giá như thế nào thì trong lòng hắn càng ấm nóng bấy nhiêu lần bên ngoài, hắn tự mình thưởng thức thứ gọi là niềm vui của tình yêu của riêng hắn. Vừa bước đi về phòng, vừa cười cười như một tên điên, hắn vui như thế có lẽ là do hôm nay đã phát hiện ra một biểu hiện khác của người hắn thương, một biểu cảm vô cùng đáng yêu, đúng như những gì mà hai tiểu đệ muội của hắn nói: ' Nếu bình thường không làm được thì cứ lấy rượu ra là được, chắc chắn không lỗ mà còn lãi.'