Sủng Ái Quân Sư

Chương 17




Cậu trợn mắt nhìn hắn như nhìn phải một thứ kì lạ vậy. Hắn tiến lại gần và bảo:

- Sao ngươi lại trợn tròn mắt như thế? Gặp phải ma quỷ phương nào à.

Hắn nói dịu dàng, cười cười nhìn cậu. Tiểu Ngôn đứng giữa, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên liền ho một tiếng để cắt đi bầu không khí khó hiểu này, cậu nói:

- Được rồi. Mặc dù chẳng hiểu hai người có chuyện gì nhưng mà đừng có cái ý nghĩ sẽ tách riêng ta ra chứ.

Nghe cậu nói vậy, Nhan Tịch liền ấm a ấp úng mà ặm ừ vài tiếng.

Trong lúc ba người họ đang ngồi trò chuyện cùng nhau thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên đằng sau:

- Thái tử điện hạ! Tiểu Ngôn và cả Tiểu Tịch nữa!

Thì ra đó là ông lão được giao quản lý kho lương thực. Ông mặc dù không còn trẻ nhưng lại rất khỏe. Ông chạy thật nhanh đến chỗ ba bọn họ và hốt hoảng gọi:

- Nguy rồi nguy rồi ba vị đại nhân của tôi ơi! Kho lương thực dường như đã cạn kiệt rồi, làm sao bây giờ?

- Ông đừng hốt hoảng lên như vậy. Ngồi xuống bình tĩnh trước đã rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bọn ta nghe, tại sao kho lương thực lại cạn kiệt đến mức mà ông phải hốt hoảng như vậy?

Tiểu Ngôn khuyên ông ngồi xuống rồi lấy cho ông một chén trà để ông bình tĩnh lại. Sau khi đã có thể thoải máo đầu óc hơn thì ông liền nói:

- Đầu đuôi câu chuyện gì ở đây nữa hả Ngôn ơi! Cháu cũng phải hiểu là theo thời gian thì thức ăn cũng hết chứ!

Tới lúc này thì Tiểu Ngôn mới chợt nhận ra là câu hỏi của mình thật ngu ngốc làm sao, cậu liền tủm tỉm cười xấu hổ. Ông lão liền nói tiếp:

- Hai hôm trước ta bị ốm nên không có đến kho lương thực để quản lý. Ai dè, sau hai ngày đếm đi đếm lại cũng chỉ còn vài cọng hành. Không ngờ chỉ vớ hai hôm mà mọi người đã ăn sạch hết rồi, đúng là ông già này không quản nổi tới hơn 500 cái dạ dày mà.

Nhan Tịch từ đây mới hiểu ra rằng tại sao hai hôm nay thức ăn lại nhiều hơn mọi hôm tới kì lạ. Thì ra là do ông lão bị ốm nên không có ai quản lý, thế là mọi người cứ tự do mà lấy thức ăn. Cậu thấy ông lão cứ buồn rầu, ngồi đó cứ dằn vặt bản thân vì tự cho mình là người không có trách nhiệm, cầm lấy tay ông lão rồi liền nói:

- Ông đừng cứ trách bản thân mình như vậy. Thân là chủ nhà như cháu mà còn không hề biết chuyện ông ốm mà giúp ông quản lý thì mới là đáng trách đây này. Để hôm nay bọn cháu đi chợ rồi đem thức ăn về, ông không cần phải lo nghĩ nhiều đâu.

Ông lão thấy thế liền mừng ra mặt. Quay về phòng để lấy giấy viết đơn hàng cần mua. Nuôi hơn 500 cái bụng đúng là không hề dễ dàng mà còn tốn kém rất nhiều nhưng may mà một phần thì gia vị và rau củ có thể kiếm trong rừng, còn phần kia thì phải đi mua thôi. Mà cũng phải dựa vào khối tài sản khổng lồ mà theo như tên thái tử kia mang theo chỉ coi như mấy món đồ trang trí trên người và hành lý nên mới sống sót qua ngày. Hắn thấy cậu và Tiểu Ngôn đang bàn luận về những vui thú trong chợ thì liền tiến tới đòi hỏi:

- Cho ta đi chung với được không. Cứ ở quanh nhà mãi thì cũng không tốt cho sức khỏe nên cho ta đi chung với.

Hắn cố tình nhìn chằm chằm vào cậu để trêu cậu. Hắn cứ nhìn như thế mãi thì cũng kì nên liền gật gật đầu tỏ ý được thôi thì ông lão ban nãy cũng đã quay trở lại.

Ông đưa cho bọn họ rồi lại trở về kho để kiểm tra ngân sách. Tên thái tử đó sai chục tên người hầu khỏe mạnh đi theo cùng để khuân vác đồ. Bọn họ vượt qua vài khu rừng, đi xuống vách núi rồi đi tới gần khu chợ. Cái tấm bảng 'Chợ Bắc Sơn' liền hiện ra ngay trước mắt họ. Bọn họ đi vào rồi đi mua nào là gạo, thịt, cá, trứng,...Mà đâu chỉ phải mua một hai cái, muốn nuôi mấy trăm con người thì phải gọi là nhiều mà tới mức chóng mặt.Bọn họ mua xong thì liền sai mấy tên người hầu đem về.

Nhan Tịch là người có ý định về đầu tiên vì dường như cả cái chợ đông đúc và tấp nập này chẳng có gì thú vị cả. Thì cậu đã bị Tiểu Ngôn và Thiên Long bắt lấy và bị đưa vào sâu tuốt bên trong chợ. Nào là quầy thịt xiên, quầy trái cây, ngay cả mấy cái chỗ bói toán mà họ cũng cố nán lại xem thì không còn gì để nói.

Nhan Tịch bị lôi từ chỗ này qua chỗ khác nên hoa cả mắt. Nhưng cái thú vị nhất đối với hai người kia trong cả cái chợ này thì chính là quầy đồ trang sức.

Bọn họ đứng lại một lúc, thì Tiểu Ngôn liền vơ tay lấy một cây trâm có đính một vài bông hoa Tử Đằng màu tím thơ mộng trên đó. Cậu hỏi giá rồi lấy từ trong người ra một ít tiền để trả. Trông cậu có vẻ đang suy tư về một điều gì đó và cái điều đó thì chính Nhan Tịch cũng hiểu rõ nên chỉ biết âm thầm quan sát cậu, xót xa vì cái thứ tình cảm của cậu bằng hữu. Thay vì cậu đang quan sát cái hành động bất chợt của Tiểu Ngôn thì hắn lại chú tâm quan sát mấy cái thứ trang sức ấy. Nhìn tới nhìn lui thì hắn cũng chọn được một thứ, đó là một cái vòng được đan bằng chỉ đỏ và trên chiếc vòng còn được gắn một cái ngọc bội màu xanh ngọc nữa. Cậu thấy chiếc vòng đó liền hưng phấn, vui vẻ nói:

- Cái vòng này nhìn được thật, ngươi định mua à?

- Thích không? - Hắn hỏi cậu.

- Tất nhiên là cực thích luôn rồi, cái vòng này đẹp như thế cơ mà. Ai nhìn mà chẳng thấy thích chứ.

- Ngươi càng thích thì càng không cho ngươi.

Hắn giật lại chiếc vòng từ tay Nhan Tịch rồi thanh toán. Cậu nỗi giận rồi hỏi:

- Ngươi không cho thì thôi, ai thèm lấy của ngươi mà giật lại chứ. Ngươi đi mà tặng cho tiểu cô nương nào đó đi, ta cần chắc.

- Vậy à...Vậy ta nên tặng cho tiểu cô nương nào đây....Mà ta nên tặng cho cô nào bây giờ hả Tịch.

Thấy hắn nói mà cứ như sẽ làm thật nên cậu cáu lên, nói vào mặt hắn:

- Ngươi tặng cho ai thì cũng chẳng liên quan đến ta.

Hắn cười cười nhìn cậu, tiến lại gần cậu hơn khi nãy rồi bảo:

- Vậy ta hỏi ngươi. Ngươi có nỡ để ta tặng cho người khác không?