Sủng Ái Quân Sư

Chương 100




Vũ Gia líu la líu lắc ôm bọc màn thầu đi bên cạnh A Trần, mặc dù đã 10 năm trôi qua nhưng dáng vẻ đi mua màn thầu bên cạnh A Trần của cô vẫn chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ thay đổi một cái là ngày càng xinh đẹp hơn thôi.

- A Trần, lát Kiều Như tỷ tỷ có đến chơi không ạ? - Cô ngước đầu lên hỏi anh.

- Tiểu Như phải ở nhà luyện thư pháp rồi. Người ta là trưởng nữ Kiều gia chứ không phải cô tiểu thư nào đó suốt ngày cứ ăn uống tập võ như muội. - Anh choàng tay qua cổ cô, làm cô đi đứng loạng choạng.

- Huynh còn đùa nữa là không được ăn màn thầu đâu đấy nhé! - Vũ Gia lấy màn thầu ra dọa anh. Truyện Đông Phương

- Rồi rồi mà. Mà Vũ Gia này, hai hôm nữa là sinh thần Y Na nhỉ?

- Ừm! Hai hôm nữa là tỷ tỷ tròn 20 rồi đấy! Muội cứ bảo tỷ ấy mau mau gả cho người ta đi mà tỷ ấy chẳng chịu, cứ bảo là còn nhiều việc phải làm, chẳng biết nghĩ cho hạnh phúc của bản thân gì cả. - Cô ôm chặt lấy bọc màn thầu, bực bội tỷ tỷ nhà cô.

- Cũng phải thôi, nếu muội ấy cứ khăng khăng muốn giữ lấy Châu phủ thì còn nhiều việc phải làm hơn nữa kìa. Từ khi Châu tướng quân và Châu phu nhân hi sinh trên tiền tuyến thì muội ấy liền đột nhiên trưởng thành hơn nhỉ.

- Vì muốn giữ lấy Châu phủ..... - Vũ Gia căn răng, bậm môi, khó chịu trong lòng.

Đúng rồi nhỉ, mới đây mà đã 10 năm rồi. Cũng tròn đúng 10 năm Hàn La chiếm được toà thành phía Bắc của Viễn Sơn. Đôi vợ chồng Châu gia vì thế mà hi sinh trên tiền tuyến, hai đứa con gái luôn mong mỏi cha mẹ từ tiền tuyến trở về liền nhận được tin tang không lâu sau đó. Châu Y Na từ một cô bé luôn mỉm cười hiền dịu đột nhiên trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn, bằng mọi cách phải giữ lại được Châu phủ. Châu Vũ Gia không trưởng thành như tỷ tỷ mình vì lúc đó cô còn nhỏ quá, chỉ biết khóc rồi lại khóc, tháng ngày trôi qua luôn làm cô nhớ đến cha mẹ nhưng cũng chỉ biết ngậm ngùi khóc một mình, để đỡ gánh nặng cho tỷ tỷ.

- Mà sao muội mua đến những 5 cái màn thầu thế? Tiểu Như đâu có đến. - A Trần chỉ vào bọc màn thầu, hỏi cô.

- Lát nữa cho huynh biết, Y Na tỷ tỷ với muội mới kết được một ca ca. Huynh ấy kì lạ lắm. - Vũ Gia tỏ vẻ huyền bí trước mặt anh.

- Ca ca? Lớn hơn chúng ta à?

- Không, chập chừng.....Y Na tỷ tỷ với Phong ca thôi.

- Tên?

- Nhan Kiệt! Huynh ấy hiền lắm, nhưng Y Na tỷ tỷ cứ cảm thấy khó chịu với huynh ấy, vì Y Na tỷ tỷ khó chịu với huynh ấy nên Phong ca cũng ghét huynh ấy nốt. - Vũ Gia bĩu môi tràn trề thất vọng.

- Đẹp trai không? - Anh đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì đến câu chuyện của cô.

- Đẹp chứ. Sáng sủa, tuấn tú lắm....

Chưa cho cô kịp trả lời thì đã liền bị anh bóp lấy má thật mạnh.

- Này thì mê trai!

- Huynh hỏi muội rồi còn trách muội à!? Tính tình kì cục thế! Không cho huynh ăn màn thầu đâu!

............................................

- Y Na tỷ tỷ!!! Muội mua màn thầu về rồi nè!!!

Vừa bước vào Châu phủ, Vũ Gia liền la làng cho cả phủ cùng nghe. Cả hai cùng đi gần đến thư phòng của Y Na thì đã nghe tiếng cãi cọ.

- Ai da, ai da, bọn họ lại cãi nhau nữa à???

Vũ Gia nhăn mặt, chạy vào trong trước. A Trần theo sau, vừa vào đến thì liền thấy cả một tổ nháo nhào lộn xộn.

- Ta bảo là Y Na thích ăn màn thầu hơn mà sao ngươi cứ cãi thế hả!? - Tạ Phong bực bội nói.

Từ trên cây xuất hiện một cậu trai tóc tai có hơi bù xù, không được nho nhã như Tạ Phong, liền cãi lại.

- Y Na thích kẹo hồ lô hơn nhiều. Ngày hôm qua đi chơi hội với Vũ Gia, muội ấy bảo Y Na tỷ tỷ của muội ấy thích ăn kẹo hồ lô lắm nên mới mua về, ai dè cô ta thích thật.

- Bọn ta ở chơi cùng nhau tròn 10 năm, ngươi nghĩ ngươi hiểu cô ta hơn ta à!?

- Tạ Phong! Đủ rồi! Hai ngươi định cãi đến khi nào nữa hả! - Y Na bất lực, ngồi ngay bậc thềm gào lên.

- 10 năm chưa chắc hiểu hết được lòng người mà. Nói chi con gái lại thích ăn đồ ngọt. - Nhan Kiệt cãi tiếp.

- Nhan Kiệt! - Y Na lại hét lên.

- Hai người định cãi đến lúc nào nữa hả! Màn thầu về rồi mà còn cãi nữa à! - Vũ Gia chạy lại hét lên.

Nhan Kiệt từ trên cây nghe màn thầu về liền nhảy xuống.

- Đúng là chỉ có Vũ Gia là ngoan nhất nhỉ?

Cậu xoa đầu Vũ Gia, cô thích nhất là được khen và xoa đầu nên liền cười. Đột nhiên từ phía sau, A Trần gỡ tay Nhan Kiệt ra khỏi đầu Vũ Gia, mặt trông có vẻ hầm hầm.

- Cậu là Nhan Kiệt?

Không hẳn là chào hỏi, mà nhìn giống như đang đe dọa cậu vậy. Nhan Kiệt lo lắng, bậm môi.

- Vâng, vậy còn huynh là.....

- A Trần? Huynh về rồi à? - Y Na từ đằng sau cùng với Tạ Phong tươi cười chạy lại.

- Lâu rồi không gặp mấy đứa. Lớn như thế này rồi à? Y Na càng ngày càng xinh đẹp nha. Có tìm được công tử nhà nào chưa?

- Huynh bớt nói nhảm vài câu không ai chết đâu. - Tạ Phong lạnh lùng nói.

Cái cậu Tạ Phong này, vẫn giữ mãi cái phong thái không coi ai ra gì đó. A Trần cũng đành lắc đầu, bản tính con người khó dời từ xưa rồi, đó là không nói đến anh cũng biết Tạ thiếu nhà anh từ nhỏ đã để ý con gái nhà người ta.

- Vậy làm sao mà cậu đến đây? Nhà cậu ở đâu? - Anh hỏi Nhan Kiệt.

- Huynh ấy bảo là không nhớ. Chỉ nhớ mỗi tên và biết mình là người gốc Hàn La thôi. Lúc đến đây thì toàn thân đều là máu với máu và máu rồi, tỷ tỷ phải tốn nhiều thảo dược lắm mới cứu được huynh ấy đấy, thế là từ đó đến nay huynh ấy ở đây làm chân sai vặt cho tỷ tỷ với muội luôn. - Vũ Gia vừa chuyên tâm ăn màn thầu vừa nói. - Ừm....màn thầu hôm nay ngon lắm nè A Kiệt, huynh mau ăn đi cho nóng.

- A Kiệt? - A Trần khó chịu nhìn cô đưa màn thầu cho Nhan Kiệt, khó chịu vì cô lại gọi tên người con trai khác ngoài anh và Tạ Phong mà thân thiết như vậy. - E hèm.... muội bảo Y Na khó chịu với cậu ta cũng phải thôi.

- Mắc mớ gì chứ? - Vũ Gia miệng tràn ngập là bánh, hỏi.

- Cậu ta là người gốc Hàn La.

- Nhưng ở Viễn Sơn thiếu gì người gốc Hàn La chứ?

- Một phần nữa là cậu ta dám chọn Châu phủ ta để mà nằm gục xuống. - Y Na bực bội, cầm màn thầu ăn.

- Thì sao? - Vũ Gia lại chẳng hiểu cốc khô gì.

- Xui xẻo. - Tạ Phong nói dùm.

- Nhưng không phải Y Na vẫn thu nhân ta sao? - Nhan Kiệt ngây ngốc hỏi.

Thì đúng là cô thu nhân cậu đấy, nhưng mà không phải là khiến cậu cảm thấy cảm kích mà ở đây luôn như vậy. Y Na mệt mỏi đi vào thư phòng làm việc tiếp, Tạ Phong cũng vì Nhan Kiệt cứ bám theo Y Na mà ghét cậu, cùng Y Na vào giúp cô làm việc.

- Tên Tạ Phong đó. Cứ bám theo Y Na thế nhỉ? - Nhan Kiệt nhăn mày khó chịu.

- Phong ca có thể sẽ trở thành phu thê với Y Na tỷ tỷ đấy ạ. - Vũ Gia nói.

- Mắc mớ gì? - Cậu hỏi.

- Châu gia mang nợ Tạ gia vì đã nuôi dưỡng hai tỷ muội bọn ta, nên có thể tỷ ấy sẽ vì điều này mà đính hôn với Phong ca, cũng tốt thôi mà. Muội cũng muốn Phong ca làm anh rể......

- Sao đến cả muội cũng thế vậy hả!

Nhan Kiệt bực bội, đi khỏi. Vũ Gia chẳng hiểu chuyện gì, ngây ngốc nhìn A Trần đứng bên cạnh.

- A Kiệt thích Y Na tỷ tỷ phải không ạ?

Thấy cô hỏi cái câu này, A Trần chỉ biết cười trừ, anh lấy ngón tay vuốt sóng mũi của cô cho cô nhột chơi.

- Nhột đấy!

- Nhan Kiệt đúng là thích tỷ tỷ của muội đấy. Có thể nhận ra nhanh như thế sao mà chả nhận ra tấm lòng của ta chứ.

- Huynh làm sao cơ? - Cô lại chẳng hiểu gì.

- Vũ Gia là đồ ngốc. Đầu heo Gia Gia.

Vũ Gia đành thở dài, ôi thì chuyện người lớn, cô ngay từ đầu đã biết sẽ không theo kịp mà sao mọi người lại cứ thích nói ẩn ý thế nhỉ? A Trần biết ngay là cô đang bị rối nên liền xoa đầu cô.

- " Nhan Kiệt.....Vũ Gia và Y Na có thể chơi với hắn nhưng có lẽ cần điều tra một chút mới được,....họ Nhan à?"