Sủng Ái: Độc Nhất Vô Nhị

Chương 24: 24: Mâu Thuẫn Rạn Nứt




"Phải rồi! Tôi có thứ này cho anh."

Câu nói của Tình Phong làm Trình Ảnh Quân tò mò, anh vẫn tập trung lái xe, nhưng thi thoảng lại liếc mắt nhìn xem cô định làm gì. Loay hoay với cái ba lô của mình, cô lấy trong ngăn kéo ra một cái túi nhựa nhỏ màu trắng, đựng đủ thứ mấy viên thuốc xanh đỏ bên trong rồi nhét vào tay anh. Nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn cô, anh cau mày hỏi.

"Gì vậy?"

Mặc dù đêm đó giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng anh cứ ho mãi như thế khiến cô cũng thấy không yên tâm. Thế là cô đành phải làm người tốt một lần, lúc nghỉ giải lao trong lớp liền ra ngoài cổng trường, đi sang tiệm thuốc kế bên để mua. Nếu nhớ không lầm, thì từ trước đến nay ngoài mẹ mình ra thì Trình Ảnh Quân là người thứ hai được cô quan tâm đặc biệt. Anh nhìn cô, trong đôi mắt tối màu thường thấy ấy hiện lên những tia sáng mãnh liệt, nhưng vài giây sau lại ném nó vào tay cô.

"Tôi không thích uống thuốc."

Tình Phong nhìn anh, thấy mình đúng là đang làm ơn mắc oán, có công đi mua thuốc vậy mà bây giờ anh còn tỏ thái độ đó với mình. Nhưng thứ mà cô đã cho đi, chắc chắn cô sẽ không hề nhận lại, mặc cho anh có không lấy thì cô cũng sẽ không đòi. Ấy vậy mà sau khi xuống xe, túi đựng thuốc kia không biết chui vào túi áo vest của ai rồi mất hút. Vừa bước vào nhà, Trình Ảnh Quân bị đứng hình vì cảnh tượng ở phòng khách. Không biết A Tài đã bày ra trò gì, mà căn phòng khách này phút chốc lại bề bộn kinh khủng như vậy, quần áo quăng ném tứ tung, còn có cả đồ lót phụ nữ. Tình Phong đi theo sau, chứng kiến cảnh này thì hai mắt tròn xoe, nhìn A Tài đang từ trên lầu đi xuống, sau lưng còn có một cô gái ăn mặc thiếu vải, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.

Trình Ảnh Quân thở ra một hơi nặng nề, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh ta, chỉ tay vào đống quần áo lộn xộn.

"Cái gì đây?"

Tình Phong nhìn thấy bộ dạng của cô gái kia, trố mắt cả ra. Không ngờ A Tài này cũng phong lưu không kém gì đại ca của mình, quen được cô đào trắng trẻo nõn nà như thế. Anh nhìn sang, thấy cô đang nhìn không chớp mắt thì liền đưa tay ra che mắt cô lại.

"Còn con nít, nhìn cái gì?"

Cô bất bình hết sức, ai kia bảo mình con nít không được nhìn mấy chuyện nam nam nữ nữ, vậy mà lại dán con mắt vào cô gái thiếu vải kia không rời. Cô đẩy tay anh ra, giơ tay mình lên che ngược lại mắt của anh.

"Đồ háo sắc! Anh mới là người không được nhìn đấy!"

Quần áo được A Tài thu xếp gọn gàng trở lại, dù không còn sức lực cũng phải làm thật nhanh vì Trình Ảnh Quân không có kiên nhẫn. Cô gái kia, sau khi xong việc còn chưa được nhận tiền thưởng thì đã bị anh đuổi thẳng ra ngoài. Anh bảo cô mang tập sách lên lầu, còn mình ở phòng khách nói chuyện cùng A Tài một lúc. Gật đầu làm theo, nhưng cô thừa biết rằng anh sắp làm một con rồng phun lửa thiêu cháy anh ta rồi. Quả nhiên, sau khi vừa dọn dẹp lại sách vở một chút, vừa mở cửa thò đầu ra ngoài, Tình Phong đã nghe thấy giọng của Trình Ảnh Quân. Hình như anh vừa ném ly xuống đất, tiếng sứ vỡ làm người ta nghe thật chói tai.

"Mẹ nó. Tôi bảo anh bao nhiêu lần, không được dắt phụ nữ về nhà làm mấy chuyện dơ bẩn đó trong nhà tôi. Anh điếc thật hay giả điếc vậy?"

A Tài ngồi yên như tượng tạc, bất mãn cách mấy cũng không dám vùng lên mà cãi lại. Tuy không rõ anh và A Tài thân nhau mức độ nào, anh ta có gia thế ra sao, nhưng nếu đã là người dưới cơ của anh thì chắc chắn phải biết nhẫn nhịn. Con người của Trình Ảnh Quân rất khó đoán, lúc lạnh lúc nóng, vui buồn thất thường. Chỉ cần một chuyện gì đó làm anh không vui, thì cả ngày anh liền tỏ ra khó chịu với mọi thứ. Bầu không khí căng thẳng trở nên im lặng vì không ai lên tiếng, mãi một lúc sau A Tài mới nói.

"Tôi thì sao? Còn cậu thì sao? Đưa một con nhỏ không rõ lai lịch về nhà để chuốc thêm phiền phức à?"

Tình Phong ngơ ngẩn, còn chưa kịp hoàng hồn vì câu nói của anh ta thì cảnh tượng tiếp theo làm cô không thể đứng yên được. Trình Ảnh Quân quay người đi, thao tác nhanh đến mức cô còn không nhìn rõ anh lấy đâu ra một khẩu súng rồi chỉa thẳng về phía A Tài.

"Câm mồm. Đó là chuyện của tôi."

Tình anh em của hai người bỗng chốc vì một cô gái mà xuất hiện vết rạn nứt. A Tài lớn hơn Trình Ảnh Quân một tuổi, nhưng mãi mãi vẫn không thể thoát khỏi thân phận là đàn em của anh. Dù là vậy, anh ta chưa từng thấy mình chịu thiệt thòi, vì anh xem anh ta như người một nhà, đối đãi rất tốt. Đa phần trong các chuyến hàng quan trọng, đều không thể thiếu sự có mặt của A Tài. Từ khi cùng nhau đi trên một con thuyền, đây là lần đầu tiên anh ta bàng hoàng vì anh có hành động như vậy.

Tình Phong không thể đứng yên ở đó mà nghe nữa, cô bất chấp mà chạy ra đứng dang hai tay chắn trước mặt A Tài, đối đầu với họng súng của anh.

"Dừng lại đi! Anh giận quá hoá rồ rồi phải không?"

Trình Ảnh Quân siết chặt bán súng, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía trước, không rõ là nhìn cô hay đang nhìn người đàn ông ở sau lưng. Thái độ này của anh rất kiên quyết, hầu như không ai có thể lay động được.

"Tránh ra."

Anh lạnh lùng nói. Từ trước đến nay, có lẽ cô là người đầu tiên dám đứng ra đối đầu với anh, hơn nữa còn không biết sống chết là gì. Cô biết, anh là người trong giới ngầm, khẩu súng trên tay anh cầm chắc chắn không phải đồ chơi, chỉ cần bóp còi thì sẽ chết ngay lập tức. Nhưng bây giờ khi đứng đối diện anh, cô cũng đã nhận ra được vài chuyện, quả thực mình đang xen vào cuộc sống riêng tư của anh, xen vào mối quan hệ anh em tốt của anh và A Tài. Nếu như ngay từ lần đầu ở quán cà phê, người đi đến bàn để phục vụ họ không phải là cô, thì mọi chuyện chắc hẳn đã khác. Cô vẫn là cô, anh vẫn là anh, hai người sẽ mãi đi trên một đường thẳng không hề giao nhau.

Tình Phong nuốt nước bọt, cô không lên tiếng, nhưng cũng nhất quyết không tránh ra. Trình Ảnh Quân nhìn cô, nét mặt lạnh lùng ấy vẫn không hề thay đổi.

"Đây là chuyện riêng của tôi và A Tài, không liên quan em. Lên phòng."

...