Cô cười rồi gật gật đầu chạy đến chỗ anh. Trình Ảnh Quân để cô đứng phía trước mình, choàng tay qua rồi nắm lấy tay cô. Tình Phong bất giác ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt cô và anh cách nhau chỉ tầm vài xăng ti mét. Anh không nhìn vào mắt cô, mà chỉ tập trung vào tay cô khi chỉ cô cách thọc bida. Cô rất phối hợp, đứng trong vòng tay anh rồi từ từ hạ mình xuống.
"Cầm như này, hiểu không?"
Lúc anh nghiêng đầu nhìn sang, cũng là lúc cô nhìn anh. Hai ánh mắt giao nhau, gần đến mức có thể nhìn rõ nhau trong con ngươi của đối phương. Tình Phong ngại ngùng, quay vội đi chỗ khác để né tránh ánh nhìn mê hoặc ấy. Trong khoảnh khắc, nơi đáy mắt cô in rõ hình bóng của anh, khuôn mặt của anh, giọng nói của anh, tất cả mọi thứ đều rõ mồn một. Có thể anh không phải loại người mà cô từng nghĩ đến, nhưng anh chính là người đã thay đổi những suy nghĩ ấy của cô.
Sáng hôm sau.
Hai người tiếp tục lên đường tìm theo địa chỉ trên giấy để đến được nơi mà cha mẹ cô từng sinh sống ngày xưa. Nơi đây bây giờ đã là một khu đất trống, kế bên có một căn nhà khá xập xệ giữa khu thành phố xô bồ. Tình Phong đi đến hỏi thăm, thì thấy một gã đàn ông say xỉn ở trước cửa. Vừa nghe giọng cô, ông ta đã biết cô là người từ Trung Quốc sang, ánh nhìn không mấy thiện cảm.
"Chú cho cháu hỏi, nơi này trước đây có một đôi vợ chồng sinh sống. Chồng thì là người Trung, còn vợ là người Việt..."
Tình Phong còn chưa hỏi rõ ngọn ngành, ông ta đã ném chai rượu bằng sành về phía chân cô, làm cô suýt nữa bị mảnh vỡ ghim trúng.
"Hỏi cái gì? Cút đi!"
Cô bị ông ta doạ một phen thất kinh hồn vía. Trình Ảnh Quân bước đến giữ lấy vai cô, nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống. Sợ ở đây lâu lại xảy ra chuyện, cô chỉ đành kéo tay dắt anh đi khỏi chỗ đó, bỏ lỡ chuyện quan trọng. Địa chỉ thì đã đúng, chỉ là gặp phải người không nên gặp, có hỏi cũng vô ích. Tình Phong nén nỗi thất vọng trong lòng mình mà bước đi, nhìn bãi đất trống chỉ toàn cỏ như vậy, nếu thật sự hài cốt cha cô nằm dưới đó chắc cũng không còn nguyên vẹn.
Trình Ảnh Quân đi bên cạnh cô, thấy cô như thế cũng không biết nên bắt chuyện thế nào. Đi được một đoạn, Tình Phong dừng lại rồi nhìn anh.
"Xin lỗi! Hại anh phải đi cùng tôi rồi."
Anh nhìn cô, muốn xem tiếp theo đây cô sẽ nói thêm những gì. Cô thở dài, cụp mắt để lộ hàng mi cong vút.
"Chi bằng chúng ta về đi! Sẽ không có kết quả gì đâu."
"Thì ra con người em là như thế à?"
Giọng của anh vang lên trên đỉnh đầu, khiến cô chú ý mà ngước mắt nhìn lên. Cô không hiểu anh đang muốn nói gì, nhưng nhìn anh có vẻ rất lạnh lùng và nghiêm túc. Anh lại lấy ra trong túi bao thuốc rồi đưa một điếu lên miệng ngậm, cầm bật lửa đưa cho Tình Phong. Cô nhìn xuống tay anh rồi lại nhìn anh, nhớ đến chuyện mình đã nói lần trước, rằng anh không nên hút quá nhiều thuốc. Nhưng lần này, anh không có ý muốn thuận theo cô, còn cau mày có vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô không còn cách nào khác, chỉ đành cầm bật lửa rồi châm thuốc cho anh.
Rít một hơi cho đã cơn thèm, Trình Ảnh Quân cầm điếu thuốc đang cháy trên tay rồi phà khói vào mặt Tình Phong. Cô bị mùi khói xộc vào mũi, cay nồng, ho đến mức mặt mũi tím tái.
"Lẽ ra, em phải cứng rắn hơn tôi nghĩ. Vậy mà bây giờ, có tí việc là lại muốn bỏ cuộc."
Anh nói rồi bước đi trước, dưới hàng cây xanh ngắt che đi cái nắng của mùa thu thành phố. Tình Phong chạy theo sau, muốn hỏi cho ra lẽ những gì anh vừa nói.
"Anh nói vậy là ý gì?"
"Trong mắt của tôi, em rất kiên cường và cứng đầu, không phải kiểu tiêu cực như bây giờ."
Trình Ảnh Quân nói cho cô biết về quá khứ cơ cực của mình trong suốt khoảng thời gian lăn lộn ngoài xã hội. Để có được những thứ như bây giờ, anh đã đánh đổi rất nhiều thứ, có mồ hôi, có nước mắt, và có cả máu của chính mình. Gia đình anh trước đây còn cơ cực hơn Tình Phong bây giờ rất nhiều, cả nhà phải nuôi sống nhau bằng nghề nhặt ve chai để bán. Năm anh tròn 5 tuổi đã phải ra đời kiếm tiền cùng với cha mẹ, không có tuổi thơ hạnh phúc hay vui vẻ như bao người bạn cùng trang lứa. Anh làm đủ mọi nghề nghiệp, cầm được số tiền do chính tay mình tạo ra khiến anh biết nó quý giá đến nhường nào. Cha mẹ mất vì tai nạn giao thông đường sắt, Trình Ảnh Quân trở thành đứa trẻ mồ côi, bị bạn bè xem thường, mọi người khinh bỉ, bảo anh dơ bẩn.
Mặc cho bọn họ cười nhạo, anh vẫn cứ đi lên, đi lên bằng chính đôi chân này dù biết đoạn đường phía trước đầy gai nhọn. Đến khi anh gặp một ông chú ở Việt Nam, ông ta làm nghề dệt vải để bán cho các cơ sở sản xuất tư nhân may mặc. Ông ấy đã cưu mang anh, cho anh chỗ ở và việc làm, còn cho anh biết thế nào là một gia đình thật sự. Cho đến khi, anh mang về được số vốn mà mình đã dành dụm trong gần 5 năm cùng ông ấy dệt vải, mới phát hiện ra ông ta lại là tên lừa đảo. Ông ta lợi dụng sức lao động của anh để tạo ra đồng tiền, là một tên buôn lậu vải. Trình Ảnh Quân một lần nữa rơi vào hố sâu, bị người mình tin tưởng nhất phản bội, không có gì hụt hẫng và đau đớn bằng.
Anh rời bỏ ông ta, mang theo số tiền ấy bỏ trốn về Trung Quốc, đến Thượng Hải làm ăn. Nơi đây đông đúc lại náo nhiệt, muốn có chỗ đứng vững vàng không phải chuyện đơn giản. Nhưng dựa vào sự thông minh và mưu trí của mình, Trình Ảnh Quân dần dần có chỗ đứng và địa vị, được mọi người kính nể và tin tưởng.
"Em nên nhớ rằng, cả thế giới này có thể chối bỏ em. Nhưng tuyệt đối, em không được chối bỏ chính bản thân em."
...