Tiếp khách xong xuôi, anh xin phép ba mẹ hai bên để đưa cô về căn biệt thự riêng của hai người. Trên xe, Tuệ An khó chịu vô cùng, cô cứ gục mặt tựa vào người anh, anh thì không ngừng lo lắng cho cô. Ban đầu biết ngay là cô sẽ say như thế này mà. Anh đặt tay lên đầu cô rồi đẩy cô vào ngực mình. Chiếc xe cứ lăn bánh trên đường nhưng suốt dọc đường lại chẳng ai nói với ai bất kỳ điều gì.
Sau hơn 20 phút di chuyển, xe cũng đã đưa hai người về tới biệt thự riêng, anh bế Tuệ An vào nhà rồi bước lên tầng. Căn biệt thự này anh đã chuẩn bị từ rất lâu, dự định sau này cưới vợ thì sẽ về đây sống. Căn biệt thự được trang trí theo phong cách hiện đại, đơn giản nhưng vô cùng sang trọng với hai màu trắng xám làm chủ đạo. Anh bế cô đặt trên giường rồi trở về phòng của mình lấy quần áo đi tắm. Sau cùng, anh lau người qua cho cô, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi trở về giường của mình.
Sáng hôm sau, Tuệ An thức dậy với cái đầu đau nhức, cô biết hôm qua cô uống khá nhiều, vì cô sợ mình sẽ không biết đối diện như thế nào cho đêm tân hôn với anh, cô sợ và chưa thật sự chuẩn bị tâm lý để sống cùng với một người xa lạ như anh. Cô trở mình thức dậy, không thấy anh đâu, cô vội vàng dậy làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ thoải mái rồi xuống lầu, hôm qua cô ăn rất ít, lại uống nhiều rượu báo hại bụng cô bây giờ thật sự rất khó chịu. Cô xuống nhà thì thấy anh đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Cô không nghĩ người như anh lại có thể xuống bếp nấu ăn. Cô nhìn ngắn anh chăm chú, ngẩn ngơ đến nỗi anh quay lại nhìn cô nhưng cô không hề hay biết.
- Đẹp trai không?
- Đẹp.
Cô giật mình, vô thức trả lời anh rồi lại trừng mắt anh.
- Anh quá đáng.
Anh cong môi cười, nhẹ nhàng đáp:
- Em đói chưa? Ngồi vào đi, tôi đi lấy đồ ăn cho em.
- Uh.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, anh hỏi cô:
- Ngon không?
- Uh.
- Em muốn đi tuần trăng mật ở đâu. Tôi sẽ sắp xếp công việc rồi đưa em đi.
- Hiện tại thì không cần đâu. Công việc của tôi còn rất bận rộn. Với lại…
Anh hiểu cô đang nghĩ gì. Anh với cô cần thời gian để thích ứng với sự tồn tại của đối phương. Anh không muốn ép buộc cô bất cứ điều gì.
- Vậy khi nào em muốn thì cứ bảo với tôi là được.
- Được. Cảm ơn anh.
Ăn sáng xong xuôi, hai người thay đồ chuẩn bị để đến công ty làm việc. Cô đang trực tiếp quản lý một dự án đầu tư sắp tới, sau những ngày bận rộn với hôn lễ, giờ đây cô phải vùi đầu vào với công việc. 5h30 chiều, cô tắt máy tính, cầm túi xách trở về nhà. Thấy cô trở về, ông bà Vương tròn mắt ngạc nhiên:
- Sao con lại về đây? Không về nhà với Cẩn Nam sao?
Nghe ba mẹ hỏi cô mới sực tỉnh rằng mình thật sự đã kết hôn với Hoàng Cẩn Nam rồi. Nhưng cô thật sự sợ khi phải về đó, một mình đối diện với anh, mặc dù anh rất ý tứ và cũng có phần nuông chiều cô. Thấy ba mẹ cứ ngớ người, cô vội vàng đáp:
- Thì con về đây ăn cơm với ba mẹ cũng được mà. Không lẽ ba mẹ không chào đón con nữa sao.
- Con về đây đã nói với chồng con chưa? Không khéo lại làm thằng bé lo lắng.
Ngay cả số điện thoại của anh cô còn không có, cô tan làm lại vô thức chạy một mạch về đây thì kêu cô phải báo cho anh kiểu gì đây. Cô bất giác chỉ biết cười trừ.