- Vợ...em đừng dùng thuốc nữa\, chúng ta sinh cục cưng có được không?
Tuệ An nghe anh nói vậy giật cả mình, miệng lắp bắp hỏi lại.
- Hửm? Anh...nói gì cơ.
Hoàng Cẩn Nam nũng nịu, dụi đầu vào hõm cô cô mà nói.
- Sinh cho anh một tiểu bảo bối.
Nói rồi, anh như một con sói đói lao vào con mồi. Anh hôn cô, nụ hôn của anh khiến cô mất hết lý trí, cô chỉ biết nằm im cho anh làm càng. Anh từ từ đưa chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng, anh cuồng nhiệt như muốn hút hết mật ngọt từ miệng cô.
Cô mím môi, trầm giọng nói.
- Không cho anh hôn nữa...
- Vậy bây giờ anh liền hôn một lần cho đủ.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng có cuồng dã có. Bàn tay len lỏi luồng vào trong cổ áo, từng thớ thịt trong cô như bốc cháy mỗi khi tay anh chạm vào.
“Ưm...ưm...”
Cô bấu vào cánh tay anh, môi nhỏ thốt ra những thanh âm gợi cảm nhưng đã nhanh chóng bị cô giấu đi. Bàn tay hờ hững của Hoàng Cẩn Nam lướt nhẹ từ vai xuống chiếc eo thon gọn của cô. Vạt áo nhanh chóng bị đẩy lên cao, để lộ đôi gò bồng ẩn hiện sau lớp áo lót.
Tay anh nhanh chóng cởi chiếc áo lót của cô ra, anh lập tức dùng tay của mình để nhào nặn đôi gò bồng của cô. Yết hầu anh đang trượt xuống, thanh âm cũng nghe đến rõ ràng, mang theo vài phần trầm khấp, khàn khàn lên tiếng.
- Bảo bối\, cởi đồ giúp anh.
Anh tàn ác đem tay cô chạm tới lưng quần của mình, ý bảo cô cởi cho anh. Tuệ An không còn suy nghĩ được gì nữa, cô đưa tay cởi ra cho anh.
Hoàng Cẩn Nam không thể chờ thêm được nữa, môi lưỡi lại một lần nữa quấn lấy nhau. Không còn dịu dàng nữa mà lần này anh hôn rất mạnh bạo, như một con thú dữ muốn ăn thịt cô. Anh thở dốc, khuôn miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị, trêu chọc cô.
- Cục cưng\, gọi tên anh.
Rất nhanh Tuệ An bị anh khơi lên dục vọng trong người, khuôn mặt đã nhuốm màu dục vọng, cô bị kích thích đến cả người mềm nhũn, cô khó khăn rên rỉ gọi tên anh.
- Cẩn...Nam...ưm...
Anh tách hai chân của cô ra, cửa động nhỏ bé hiện ra ngay trước mắt anh, vật to lớn tiếp xúc thân mật bên ngoài làm tăng thêm cảm giác rạo rực. Anh đưa vào bên trong cô, liên tục di chuyển ra vào bên trong một cách đều đặn.
Cơ thể cả hai không ngừng va chạm mạnh, âm thanh cơ thể va chạm ngày một đều đặn và to hơn, tiếng kêu nhỏ vụn của Tuệ An cũng dần bị lấn át.
Hoàng Cẩn Nam nhanh chóng lật người cô lại, anh không do dự mà đâm thẳng vài bên trong cô một lần nữa.
- “Ưm..sâu quá...”
Tư thế này đưa cậu bé của anh đi sâu vào trong cô, cảm giác khó chịu, căng trướng ở bên dưới, Tuệ An gần như chẳng còn chút sức lực nào. Anh không ngừng luân động, mỗi lần di chuyển đều đi đến nơi sâu nhất khiến cô thoải mái.
Cả buổi tối hôm đó không biết cả hai đã làm bao nhiêu lần, Hoàng Cẩn Nam cuối cùng cũng đã thỏa mãn mà phóng thích mầm mống vào bên trong cô. Hoàng Cẩn Nam bắn vào bên trong cô, cả hai cùng thở dốc vì một màn kích tình. Anh nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nhỏ của cô. Nụ hôn dịu dàng của anh làm đầu óc cô trở nên mơ hồ, nụ hôn cứ kéo dài triền miên.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng trên ô cửa sổ lớn, chiếu vào bên trong căn phòng, bầu không khí ấm áp buổi sớm mai bao phủ trọn phòng ngủ.
Tuệ An tỉnh dậy trong vòng tay anh, cô ngước mặt lên nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh mỉm cười hạnh phúc. Cô tinh nghịch đưa tay vuốt nhẹ lên sóng mũi cao, thẳng tắp của anh. Ngón tay Tuệ An chuyển dần xuống yết hầu của anh, cô khẽ chạm vào.
- Em sờ đủ chưa?
Hoàng Cẩn Nam tỉnh giấc khẽ nhếch môi cười, Tuệ An như làm việc xấu bị phát hiện, cô giả vờ hỏi.
- Anh dậy rồi?
- Ừm. Trước em một lúc.
- Thế còn giả vờ ngủ làm gì chứ?
- Nếu không làm sao anh biết được em có ý đồ xấu với anh.
- Ý đồ xấu cái gì chứ\, dù sao em cũng chỉ chạm có một xíu.
- Bảo bối\, em có biết việc làm này có thể khiến em liệt giường không hả? Em nên có trách nhiệm với việc mình đã làm.
- Trách nhiệm cái gì chứ. Anh đừng có nói nhảm.
- Mới sáng sớm em đã quyến rũ anh\, anh làm sao chịu nổi hả vợ.
Tuệ An gương mặt đỏ bừng, cô ném chiếc gối về phía anh, giận dỗi lên tiếng.
- Anh còn nói bậy em treo giò anh để coi anh còn dám ăn nói lung tung nữa không.