Cô loay hoay với công việc một hồi trời cũng đã xế chiều. Cô lấy điện thoại gọi cho anh. Điện thoại rung lên làm mọi người giật mình. Anh liếc qua màn hình thấy Tuệ An gọi thì giơ tay ra dấu hiệu tạm dừng cuộc họp, nhấc máy nghe điện thoại từ cô.
- Anh đây. Sao thế em?
- Anh xong việc chưa? Mẹ gọi bảo chúng ta về dùng cơm cùng ba mẹ và ông nội.
- Anh họp xong anh đến đón em nhé?
- Anh còn đang họp hả? Vậy em đến công ty chờ anh rồi chúng ta về nhà ba mẹ luôn.
- Được. Em đi cẩn thận.
- Tạm biệt.
Anh trở lại tiếp tục với cuộc họp của mình. Mọi người trong phòng họp không ai dám thở mạnh, thấy gương mặt anh trở nên hòa hoãn hơn thì cũng mừng thầm trong lòng, thở phào nhẹ nhõm tiếp tục bài báo cáo của mình.
Cô cũng nhanh chóng kết thúc công việc, dọn dẹp lại đống tài liệu trên bàn một cách ngay ngắn rồi bước về phía cửa bắt xe đến tập đoàn MH. Tập đoàn MH nằm chễnh chệ giữa trung tâm thành phố M, chiếm một mảnh đất rộng, từ xa đều có thể nhìn thấy sự hùng vĩ và sa hoa của nó. Kiến trúc của tòa nhà được thiết kế theo kiểu Tây Âu vừa đơn giản vừa sang trọng.
Khi cô bước tới cổng chính, bảo vệ không ngăn cản cô nhưng muốn vào thang máy để đi lên phòng làm việc của anh thì cần có thẻ nhân viên. Nhưng cô làm gì có chứ...Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô quyết định lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh. Biết anh đang họp nên cô lựa chọn nhắn tin để không làm gián đoạn công việc của mọi người.
Nhận được tin nhắn của cô, anh lập tức bảo trợ lý xuống đưa cô lên phòng làm việc của anh. Phòng làm việc của anh nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Cô nhìn ngắn mọi thứ xung quanh rồi ngồi ở sofa đợi anh xong việc. Cảm thấy hơi buồn chán nên cô lấy điện thoại ra lướt tin tức, đọc một số tin tức tài chính.
Anh kết thúc cuộc họp thì cũng là lúc đồng hồ điểm 18h30. Anh nhanh chóng trở lại phòng làm việc tìm cô. Vừa thấy anh bước vào cô đã nhanh chóng bỏ điện thoại xuống ôm chầm lấy anh, hít lấy mùi hương từ cơ thể nam tính của anh.
- Thơm quá.
- Em đợi anh có lâu không?
- Không lâu lắm. Chúng ta về thôi kẻo ba mẹ đợi.
- Được.
Cả hai bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho anh. Cô trong trang phục công sở nền nã sánh đôi cùng anh trông rất đẹp đôi, thật sự kích thích mắt người nhìn. Các nhân viên ở đây cũng đang say sưa ngắm nhìn vẻ đẹp của cả hai, trong lòng thầm khen ngợi sự đẹp của họ. Đám cưới của anh với cô chỉ mời bạn bè thân thiết nên bây giờ bọn họ mới có chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô. Họ rất ngưỡng mộ cách chủ tịch của mình ân cần, dịu dàng với cô, điều mà trước nay chưa từng thấy anh làm với bất kỳ cô gái nào.
Về đến nhà họ Vương thì đã thấy ba mẹ cùng ông nội đã đợi ở cửa.
- Xin lỗi ba mẹ\, tụi con tới trễ. Tụi con chào ông nội.
- Không sao\, hai đứa vào nhà đi.
- Dạ.
Mẹ Ánh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho anh với cô. Bà gắp đồ ăn cho cả hai rồi nhẹ nhàng dặn dò:
- Hai đứa ăn nhiều vào\, có sức mới làm việc được.
- Dạ.
- Công việc của hai đứa dạo này thế nào rồi?
- Dạ ổn thưa ba.
- Hai đứa cũng nên dành thời gian cho nhau nhiều hơn biết không. Định khi nào thì hưởng tuần trăng mật?
- Dạ tụi con cũng đang sắp xếp. Ba mẹ yên tâm ạ.
- Ba mẹ cũng chỉ mong tụi con có thể hòa hợp\, sống hạnh phúc bên nhau là ba mẹ mãn nguyện rồi.
Cả hai ngồi dùng cơm xong ngồi lại nói chuyện với ba mẹ cô một lúc thì cũng trở về biệt thự của cả hai để nghỉ ngơi.