Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 809: Ra tay




Bốp!

Trong giây phút mở cửa, Thư Duyệt biến sắc.

Người đứng bên ngoài không phải là Lâm Ẩn mà là một vài gã đàn ông có thân hình vạm vỡ, khuôn mặt kẻ cầm đầu loang lổ sẹo dài, trông có vẻ đáng sợ cực kỳ.

Hai gã đàn ông sau lưng gã trông cũng rất ghê gớm, đôi mắt đen như mực lạnh lùng như ngọn dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng Thư Duyệt.

“Á!”.

Nhìn thấy người đến không phải là Lâm Ẩn, Thư Duyệt ré lên, cô ta vội vàng đóng cửa lại.

Tiếc là vẫn chậm một bước, bàn tay vạm vỡ chặn cửa lại, gã đàn ông mặt sẹo chậm rãi đẩy cửa phòng Thư Duyệt ra rồi bước vào trong.

Gã mặt sẹo nhìn Thư Duyệt, gã nói từ tốn:

“Cô Thư, đi một chuyến với chúng tôi đi, cậu chủ của chúng tôi muốn gặp cô đấy”.

“Tôi không đi, anh cút đi cho tôi!”.

Thư Duyệt đứng trong phòng, ánh mắt trở nên sắc sảo, cô ta lạnh lùng nhìn mặt sẹo. Vốn xuất thân từ gia tộc giàu có, Thư Duyệt cũng từng bị bắt cóc vài lần, hơn nữa bản thân cô ta cũng luyện tập võ nghệ, dăm ba kẻ bình thường không thể đến gần cô ta được.

“Cô Thư, tôi khuyên cô chớ có rượu mời không uống mà đi uống rượu phạt, nếu như thật sự động tay động chân, làm bị thương đến gương mặt xinh xắn của cô thì chúng tôi sẽ khó lòng ăn nói với cậu chủ!”.

Gã mặt sẹo phì cười, kéo theo những vết sẹo trên gương mặt, trông càng có vẻ hung tợn hơn nữa.

“Cút!”.

Thư Duyệt lạnh lùng thốt ra một câu, cô ta nhấc đôi chân dài thon thả lên, đá về phía một gã đàn ông vạm vỡ gần mình nhất.

Tốc độ cũng không chậm, vừa nhìn đã biết ngay là người luyện võ.

Hả?

Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông vạm vỡ giật mình, vội vàng lùi về sau.

“Vô dụng!”.

Gã mặt sẹo nhìn thế, gã nhíu mày lại, tóm chặt lấy cổ tay Thư Duyệt rồi kéo về phía mình.

Rồi gã nhấc đầu gối lên, nhắm vào bụng Thư Duyệt.

Trong lúc Thư Duyệt sắp sửa bị đánh ngất rồi mang đi.

Bốp bốp!

Trương Vũ xuất hiện ngay trước cửa phòng, thấy Thư Duyệt gặp chuyện không hay, Trương Vũ tung ra cú đấm vào thái dương của gã mặt sẹo, trông hắn ta giống hệt như con sư tử đang lên cơn thịnh nộ.

Trương Vũ là người tập võ, sức mạnh tinh thần đã luyện tập lên đến đỉnh cao, bây giờ hắn ta ra tay giống hệt như con mãnh thú xổng khỏi lồng, khiến cho người khác có cảm giác như áp lưc lớn đè xuống đầu mình.

Gã mặt sẹo khẽ nhíu mày, gã dồn sức vào tay hất Thư Duyệt đi rồi quay người lại ngay lúc ấy, giơ chân nhắm thẳng vào nắm tay của Trương Vũ.

“Bốp!”.

Cú va chạm với gã mặt sẹo khiến Trương Vũ lùi về sau năm bước, còn gã mặt sẹo vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Hả?

Vốn dĩ Trương Vũ có khí thế dồi dào, bây giờ hắn ta lại biến sắc, vốn cứ nghĩa rằng chúng chỉ là bọn cướp vặt, không ngờ gã mặt sẹo cầm đầu lại là một tay cao thủ.

“Người anh em ở đâu đấy? Chúng tôi là người nhà họ Thư, mong người anh em giơ cao đánh hẽ, nhà họ Thư chúng tôi ắt sẽ hậu tạ!”.

Gương mặt Trương Vũ trở nên nặng nề, bây giờ cho dù có gọi điện về gia tộc để xin cứu viện cũng không còn kịp nữa.

Nếu như danh tiếng của nhà họ Thư cũng không hù dọa được gã mặt sẹo thì hôm nay nguy rồi.

Gã mặt sẹo nở nụ cười tàn nhẫn, gã tỏ vẻ khinh thường: “Nhà họ Thư là cái thá gì?”.

“Khi nãy nể mặt mà không chịu, bây giờ chỉ có thể cho các người chịu chút khổ rồi lại mang đi gặp cậu chủ thôi!”.

Gã mặt sẹo vừa mới nói dứt lời, gương mặt gã đã thay đổi.

Thư Duyệt chỉ nhìn thấy ở giữa căn phòng, bóng người vừa chạm vào đã tách ra, Trương Vũ bay ra ngoài, đập thẳng lên trên cánh cửa, trước ngực vẫn còn in lại nắm đấm lõm vào trong, người hắn ta dán sát vào cửa, mềm nhũn như một vũng bùn.

Thư Duyệt cảm thấy hơi không dám tin tưởng vào mắt mình, Trương Vũ là một người tập võ, không ngờ lại không đỡ nổi một đòn tùy tiện của gã mặt sẹo, lẽ nào gã mặt sẹo có thực lực lên đến bảng Nhân sao?

Mặc dù nhà họ Thư không được xem như là người trong giới lánh đời hẳn hoi, nhưng bố của cô ta lại có thực lực lên đến bảng Địa, những gia tộc bình thường trong giới lánh đời cũng phải nể mặt gia đình cô ta vài phần.

“Các người đến từ nhà nào? Cậu chủ là ai?”.

Thư Duyệt ráng làm ra vẻ bình tĩnh rồi cất tiếng hỏi.

“Cô Thư đi theo chúng tôi một chuyến đi, sau khi gặp nhau thì cô sẽ biết ngay cậu chủ của chúng tôi là ai thôi!”, giọng nói của gã mặt sẹo lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Sau khi chần chừ trong giây lát, Thư Duyệt mới cất tiếng nói: “Có thể để cho tôi gọi điện thoại trước không, đưa anh ấy vào bệnh viện?”.

Thư Duyệt biết mình khó thoát khỏi ải khó này, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Trương Vũ gục trên mặt đất mà làm lơ, không quan tâm đến hắn ta được.

Cô ta chỉ có chút tu vi võ học mà thôi, đến Trương Vũ cũng không bằng, còn có chút sức uy hiếp với những người bình thường, nhưng với gã mặt sẹo có thể đánh bại Trương Vũ trong một chiêu thì chút tu vi của cô ta không là gì cả.

“Ha!”.

Gã mặt sẹo nở nụ cười khinh thường.

“Cô Thư nghĩ rằng ồn ào như thế mà khách sạn lại không biết gì à? Chỉ cần cô đi theo tôi, sẽ có người đến đưa đồ vô dụng ấy vào bệnh viện nhanh thôi”.

Vào lúc này, Trương Vũ chậm rãi tỉnh dậy, hắn ta thều thào:

“Cô chủ, mau chạy đi!”.

Trương Vũ không đoái hoài đến sống chết của mình nữa, thấy Thư Duyệt đang gặp nguy hiểm, hắn ta bèn lên tiếng.

Hắn ta cũng biết, hắn ta còn chẳng đủ đủ thực lực để đối đầu với gã mặt sẹo trong một hiệp, cho dù có chạy ra khỏi căn phòng này thì có thể chạy đi đâu được chứ.

Đột nhiên Thư Duyệt chạy vụt đến bên bức tường như điên rồ, cô ta đập mạnh lên bức tường trong phòng.

“Này, ở trong đó sao? Mau đến cứu tôi với!”.

Cô ta chợt nhớ ra có một anh đẹp trai ở phòng cách vách mà mình không biết là ai, Thư Duyệt lập tức trở nên sốt ruột, trong lúc đập cửa, giọng nói cũng thay đổi.

Cô ta luôn cảm thấy khí chất của Lâm Ẩn không bình thường, sự bình tĩnh không màng đời ấy như thể có ma lực vậy.

Hơn nữa thái độ của Lâm Ẩn trong thang máy cũng khiến cho Thư Duyệt nghĩ rằng Lâm Ẩn là cao thủ.

Bây giờ, Thư Duyệt chỉ có thể gửi gắm một hy vọng lên người Lâm Ẩn.

“Cô chủ!”.

Trương Vũ nằm trên mặt đất, hắn ta biến sắc, không ngờ vào giây phút nguy cấp mà Thư Duyệt lại ký thác hy vọng lên người ngoài.

Đến bây giờ hắn ta mới nhớ ra lời cảnh cáo của Lâm Ẩn.

Nói không chừng những người này đều do Lâm Ẩn tìm đến, hòng trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.

Bụng dạ người đàn ông ấy thâm hiểm quá đi mất, chắc chắn cô chủ không thể chơi lại hắn ta được.

“Ha ha, cô Thư, cô nghĩ rằng phòng cách vách có ông trời à? Còn có thể hạ phàm cứu cô nữa?”.

Gã mặt sẹo nở nụ cười khinh thường, gã cũng không ngăn Thư Duyệt gõ cửa phòng, gã cho rằng Thư Duyệt chỉ đang giãy chết mà thôi.

“Cô Thư, đừng giãy giụa nữa, đi theo tôi đi!”.

Rốt cuộc gã mặt sẹo đã mất hết kiên nhẫn, gã nháy mắt ra hiệu cho hai tên vạm vỡ bên cạnh mình.

Bọn chúng lập tức hiểu ý ngay, chúng bước lên, ép sát hai bên trái phải của Thư Duyệt.

“Các người không biết tôi là ai hay sao? Tôi là Thư Duyệt, đến đây để tham dự tiệc mừng thọ lão Dược vương đấy!”

Thấy hai người bọn chúng đến gần mình, Thư Duyệt hét lên.

Bây giờ cô ta chỉ có thể sử dụng danh nghia của nhà họ Sở Điền Nam, đúng là nhà bọn họ có vài hạng mục hợp tác với nhà họ Sở, nhưng nhà họ Thư chẳng là gì trong mắt nhà họ Sở cả, bọn họ cũng sẽ không ra tay giúp cô ta.

Người đàn ông suýt nữa đã bị Thư Duyệt đá trúng ban nãy bước đến gần cô ta, hắn vung tay muốn tát vào mặt Thư Duyệt.

Thư Duyệt sợ đến nỗi kêu la thất thanh, cô ta nhắm nghiền mắt lại.

Vào lúc này, tiếng mở cửa căn phòng cách vách vang lên, Lâm Ẩn đứng trước cửa phòng, lạnh lùng nhìn bốn người ở trong phòng rồi lạnh giọng mà nói:

“Không muốn chết thì cút đi ngay!”.