Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 513: Nhà hàng Quang Huy




Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh ung dung ngồi xuống ghế sô pha, cầm bình trà lên rót ra hai tách rồi nâng tay ra hiệu cho Diệp Hắc ngồi xuống.

“Diệp Hắc, ngồi xuống nói chuyện”, Lâm Ẩn hờ hững nói với hắn.

Diệp Hắc nhận lấy tách trà từ tay Lâm Ẩn, hắn ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sô pha.

“Trước lúc anh đến đây, tình thế ở Cảng Thành như thế nào rồi?”, Lâm Ẩn nhìn Diệp Hắc, anh nhấp một ngụm trà rồi hỏi hắn.

Diệp Hắc đáp: “Thưa phủ quân, Cảng Thành không đó động tĩnh gì cả, Hắc Long Vệ cứ như biến mất hết rồi vậy, không thấy chúng đến báo thù”.

“Sản nghiệp của ngài ở Cảng Thành được Chris toàn tâm toàn lực kinh doanh, ngày nào ông ta cũng tiếp những người trong giới thượng lưu Cảng Thành trong khắp mọi lĩnh vực”, Diệp Hắc nghiêm mặt lại.

Lâm Ẩn gật đầu, Diệp Hắc làm việc khiến anh rất yên tâm.

Ở Cảng Thành có Chris xử lý công việc trong tập đoàn Lâm thị, lại có Diệp Hắc âm thầm theo dõi mọi thứ, mình có thể yên tâm.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hắc Long Vương cũng sẽ không ra mặt. Ngoại trừ hắn ta ra, ở Cảng Thành cũng chẳng còn ai có thể đụng đến đế quốc thương nghiệp khổng lồ của Lâm thị.

“Chỉ có điều, thưa phủ quân, Cromir Anna, cành vàng lá ngọc của gia tộc Cromir đã nhiều lần đến tòa nhà Thủy Tinh để thăm dò tung tích của ngài”, Diệp Hắc nghiêm mặt mà nói: “Cho dù Chris nói ngài đã về thủ đô, ngày nào cô ta cũng đến tòa nhà Thủy Tinh hết”.

“Thậm chí người phụ nữ ấy còn nói với Chris, đợi đến khi công việc của cô ta trong Cảng Thành trở nên ổn định, cô ta sẽ bay đến thủ đô tìm ngài”.

“Cromir Anna?”, Lâm Ẩn thong thả uống trà: “Người phụ nữ ấy có thế lực trong thế giới ngầm bên phương Tây, đừng dính líu đến cô ta nhiều quá”.

Lâm Ẩn nhớ lại ấn tượng về Anna, cô gái tóc vàng ấy không phải là người bình thường, chắc chắn không ngây thơ đáng yêu như ngoài bề mặt.

Diệp Hắc nghiêm mặt mà nói: “Thưa phủ quân, ngài nói đúng. Tôi từng âm thầm theo dõi Cromir Anna, phát hiện ra có cao nhân âm thầm đi theo bảo vệ cô ta. Mặc dù tôi chưa từng giao đấu với ông ta lần nào, nhưng có thể đoán được thực lực của ông ta cao hơn tôi”.

“Thuộc hạ cho rằng cao thủ mạnh mẽ như ẩn mình trong Cảng Thành là một mối hậu họa tương đối lớn”.

“Tôi đã từng gặp cao thủ đi theo cô ta”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Tôi cũng đã cảnh cáo ông ta rồi. Nếu như tôi đoán không sai thì người ấy là cao thủ nhận lệnh bảo vệ cho Anna thôi. Tạm thời cũng chỉ hợp tác với gia tộc Cromir. Bởi thế, nước sông không phạm nước giếng, ông ta sẽ không dám manh động đâu”.

Cao thủ mà Diệp Hắc nhắc đến có lẽ là người âm thầm bảo vệ Cromir Anna, đúng là ông ta có thực lực không tầm thường thật.

Có điều mình đã mở một con đường cho gia tộc Cromir trong thủ đô, bọn họ vẫn đang hợp tác với nhau, không cần phải lo lắng làm gì.

“Thuộc hạ đã hiểu rồi”, Diệp Hắc cung kính gật đầu.

“Diệp Hắc, lần này gọi anh đến thủ đô là có chuyện lớn muốn giao cho anh làm”, Lâm Ẩn nhìn Diệp Hắc rồi nói một cách nghiêm túc.

“Anh đi điều tra cho rõ ràng về thế lực đen tối của Đảo Quốc Phù Tang, xem xem thế lực nào có phân đà ở thủ đô Long Quốc, gần đây có hành động gì hay không”, Lâm Ẩn nói chậm rãi: “Ngoài ra, anh mai phục trong thủ đô, điều tra tất cả người Phù Tang có hành tung khả nghi trong thủ đô”.

“Nhất định phải tìm ra một người Phù Tang có biệt danh là Cung Cửu trong thời gian ngắn nhất”.

“Phù Tang?”, Diệp Hắc ngạc nhiên, hắn nói: “Phủ quân, thuộc hạ từng đến Phù Tang một lần, theo như những gì tôi biết, thế lực thần bí trong Phù Tang có ba gia tộc lớn, truyền lại hàng trăm năm rồi, lần lượt là đạo Thiên Cơ, hội Bát Xà, điện Thái Dương, thực lực đều tương đối hùng mạnh”.

“Ồ? Anh đã từng đến Phù Tang rồi à?”, Lâm Ẩn cảm thấy hứng thú: “Thế thì tốt, Diệp Hắc, mau chóng giải quyết cho xong chuyện này, bắt buộc phải tìm ra người Phù Tang có tên là Cung Cửu ấy. Anh có thể lần theo dấu vết từ người nhà họ Từ có tiếp xúc với ông ta. Chiếc hộp này chứa manh mối tình báo có liên quan, anh giữ lấy đi”.

“Vâng thưa phủ quân! Thuộc hạ nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa việc ngài căn dặn”, Diệp Hắc gật đầu một cách cung kính, hắn trịnh trọng lấy chiếc hộp đen nhỏ ở trên bàn gỗ.

Lâm Ẩn hờ hững gật đầu: “Đi đi”.

Rồi sau đó, Diệp Hắc biến mất khỏi căn phòng như làn gió thoảng.

Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sâu thẳm, anh nhấp một ngụm trà rồi nhìn đồng hồ treo trên tường.

Sau đó, anh gọi một cuộc điện thoại.

Vu Tắc Thành nhanh chóng đi vào trong phòng, Long Dương cũng dẫn theo đội ngũ thanh niên có vóc dáng vạm vỡ đến trước cửa, dặn dò đàn em của mình đợi ở bên ngoài.

“Vu Tắc Thành, Long Dương, hai người đã từng gặp nhau ở Cảng Thành rồi”, Lâm Ẩn nhìn hai người vừa mới vào phòng mình, anh nói từ tốn: “Tôi cũng không cần phải giới thiệu nhiều hơn nữa. Đêm nay, hai người xuất phát đến khu Hoa Dương, đưa Đường Hôi về đây”.

Vu Tắc Thành và Long Dương đưa mắt nhìn nhau, hai người họ trịnh trọng gật đầu.

“Xin nghe theo lời dặn của anh Ẩn!”.

Hai người bọn họ đồng thanh trả lời.

Long Dương đã rời khỏi Dương Môn, làm việc độc lập, công khai trở thành cốt cán, là tay đấm hàng đầu của Lâm Ẩn ở Cảng Thành.

Bởi thế sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Ẩn, hắn ta dứt khoát dẫn theo đàn em của mình đến thủ đô.

“Ngồi xuống uống trà đi”, Lâm Ẩn hờ hững nói với bọn họ, anh cầm ấm trà lên, rót ra ba tách hồng trà.

“Tổng giám đốc Vu, sau này hai người chúng ta phải hợp tác làm việc với nhau ở thủ đô rồi”, Long Dương lịch sự kính Vu Tắc Thành một tách trà trước, trong lòng hắn ta hiểu rõ một điều, Vu Tắc Thành đi theo Lâm Ẩn từ lâu, chắc chắn được xem là tâm phúc của anh.

Sao hắn ta lại không thấy sau khi bắt cóc Vu Tắc Thành, Quý Trọng Sơn đã có kết cục thê thảm đến mức nào.

“Chú em Long nói đùa rồi”, Vu Tắc Thành mỉm cười, hắn khiêm tốn: “Có rất nhiều chuyện phải nhờ vả vào người của chú”.

Hai người khách sáo chuyện trò với nhau một lúc, rồi lại kính Lâm Ẩn một tách trà.

Sau khi nghe Lâm Ẩn dặn dò xong, Long Dương và Vu Tắc Thành lần lượt đi ra ngoài, bọn họ xuống lầu tập trung đủ số người, chuẩn bị đi về phía khu Hoa Dương làm nhiệm vụ.

Tích tích.

Vào lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn báo có tin nhắn.

Anh thích thú nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Sở Sở, con gái của Sở Hùng Sơn, bọn họ đã mở buổi tiệc khách sạn Đại Quang Huy, hỏi mình có thời gian rảnh hay không.

Nhà họ Sở vẫn rất khách sáo, Lâm Ẩn trả lời lại, rồi dặn dò Hades đi lấy xe.

Lần trước buổi tiệc tẩy trần chẳng vui vẻ gì, Lâm Ẩn cũng định mời người nhà họ Sở một lần nữa để đón tiếp chu đáo, vừa khéo lần này có thể sang đó một chuyến.

Hai mươi phút sau.

Khu Trung Thiên, khách sạn quốc tế Đại Quang Huy.

Đây là một khách quốc tế theo phong cách phương Tây, ngập tràn không khí thương mại, người qua kẻ lại đều là dân thượng lưu trong giới kinh doanh ở thủ đô.

Phòng ăn mang phong cách phương Tây ở tầng tám sáng trưng đèn đuốc, được trang trí tinh tế, mặt đất được trải thảm đỏ, nam nữ đi thành đôi thành cặp.

Lâm Ẩn dẫn Hades vào phòng ăn, lông mày anh khẽ nhíu lại, không ngờ nhà họ Sở lại lựa chọn nơi này để ăn uống, trông có vẻ giống phòng ăn dành cho các đôi tình nhân.

Lâm Ẩn căn dặn Hades tìm một nơi ăn cơm, anh đi về phía Sở Sở đang ngồi.

“Bố và bác cả của cô đâu?”, Lâm Ẩn ung dung ngồi xuống, anh nhìn Sở Sở rồi nghiêm mặt mà hỏi.

Hôm nay Sở Sở mặt một bộ lễ phục vừa người màu đen, có cảm giác rất tao nhã và thời thượng, trông cô ấy dịu dàng vô cùng.

“Anh Lâm, anh đến rồi”, Sở Sở nhìn Lâm Ẩn ngồi ở ghế đối với vẻ bất ngờ và vui vẻ: “Ồ, bố tôi và bác cả đã về Điền Nam rồi”.

“Về rồi?”, Lâm Ẩn nhíu mày, anh ngạc nhiên: “Thế này là sao? Để cô ở lại thủ đô một mình ư?”.