Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 47: Minh Bảo Hiên




Lâm Ẩn cười lạnh, hờ hững nói: “Tôi nên nói gì, hình như không đến lượt bà dạy bảo.”

“Thái độ cậu là sao đấy? Đây là thái độ cậu nói chuyện với người lớn sao?” Trương Hồng Ngọc tức giận khiển trách, không ngờ tên vô dụng Lâm Ẩn này cũng dám bất kính với bà ta như vậy.

“Kỳ Mạt, cháu xem tên vô dụng này dám nói chuyện với bác như thế, đúng là thứ không biết trên dưới.” Trương Hồng Ngọc cực kỳ bất mãn nói: “Cô hai lần này muốn giúp cháu một tay, cháu để tên vô dụng không biết tốt xấu này bên cạnh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị mất hết mặt mũi thôi!”

“Kỳ Mạt cần bà phải dạy bảo sao?” Lâm Ẩn hờ hững nói: “Bà luôn miệng nói muốn giúp nhà Kỳ Mạt một tay, vậy trước đó nhà Kỳ Mạt bị người khác chèn ép trong tập đoàn Trương thị đến mức bị cướp lấy địa vị, lúc đó bà đang ở đâu?”

Trương Hồng Ngọc thở gấp, tức giận đáp: “Cậu là cái thá gì mà dám hỗn láo trước mặt tôi?”

Bà ta thực sự không hiểu, tên vô dụng Lâm Ẩn núp váy đàn bà này, dựa vào đâu mà dám chất vấn mình, đúng là không biết tốt xấu!

“Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ đến việc núp váy Kỳ Mạt nữa, lần này tôi muốn làm mai cho Kỳ Mạt, đối phương chắc chắn tốt hơn cậu gấp trăm lần!” Trương Hồng Ngọc dùng tư thái cao cao tại thượng nói: “Cậu ngoan ngoãn nghe lời, hoàn thành tốt bổn phận trợ lý của mình, tôi còn có thể cho cậu một đường sống. Nếu không, sau này cậu bị đuổi ra khỏi cửa rồi, tôi đảm bảo cậu sẽ không tìm được một công việc tại bất kỳ ngành nghề nào ở thành phố Thanh Vân này.”

Lâm Ẩn lắc lắc đầu, cười mà không nói.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt có chút khó coi, lên tiếng: “Lâm Ẩn, thôi đi, anh đừng tranh cãi với bác hai nữa.”

“Nể mặt Kỳ Mạt, tôi không thèm truy cứu cậu.” Trương Hồng Ngọc lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn nói, vô cùng bất mãn với anh: “Nhưng tôi cảnh cáo cậu, trong Minh Bảo Hiên đều là những nhân vật có máu mặt, thân phận không bình thường, vào trong đó nếu như dám ngạo mạn như thế này, không ai giúp nổi cậu đâu.”

“Dù sao với thân phận thấp hèn của cậu, cả đời này cũng không có tư cách đi vào nơi đẳng cấp như này.” Trương Hồng Ngọc tự phụ nói.

Bà ta lại quay sang Kỳ Mạt nói tiếp: “Kỳ Mạt, Minh Bảo Hiên không đơn giản chút nào, người có thể bước chân đến đây đều xuất thân từ thế gia cả, bác hai dẫn cháu vào trong đây là cho cháu một cơ hội tốt để mở rộng quan hệ, cháu phải cố gắng nắm bắt.”

“Bác hai, cháu biết rồi.” Trương Kỳ Mạt đáp.

Trương Hồng Ngọc lạnh lùng liếc Lâm Ẩn, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường, sau đó dẫn đầu tiến vào Minh Bảo Hiên.

Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt chậm rãi bước lên lầu.

Minh Bảo Hiên có ba tầng, đã có không ít người qua lại.

Đại sảnh trên tầng ba chiếm diện tích rộng lớn, tương xứng với kiểu trang trí xa hoa, đèn chùm kiểu Tây phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, thảm đỏ trải khắp sàn nhà, hai bên hành lang treo đầy những những bức tranh sơn dầu trừu tượng nổi tiếng quý giá.

Ngay cả chất liệu vách tường cũng được làm từ ngọc đắt tiền có giá trị lớn, đồng thời còn điều khắc những hoa văn phức tạp, tràn đầy hơi thở của nghệ thuật.

Mà một bên khác đối diện đại sảnh lại được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc cổ xưa, bàn trà trụ đỏ, treo tranh chữ núi sông, có cảm giác giống như một trạch viện thời cổ xưa.

Cách trang trí này hoàn toàn thể hiện rõ sự dụng tâm cùng nội hàm của người chủ Minh Bảo Hiên.

Ngay khi bước vào cửa, Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt đã có thể cảm nhận được hơi thở cao quý ập đến.

Hai người Lâm Ẩn đi trên thảm đỏ, bước về phía ghế sofa.

Lâm Ẩn để ý thấy những người ghé đến Minh Bảo Hiên, cho dù là nam hay nữ, mỗi người đều ăn mặc cùng trang điểm rất ra dáng, áo, váy, thắt lưng, giày, túi không có cái nào không phải là của thương hiệu xa xỉ.

Không ít cô gái có khí chất tao nhã xách chiếc túi giá trăm mấy ngàn, khi đi ngang qua, trên người còn thoáng qua hương nước hoa dịu nhẹ.

Thậm chí bên phái nam cũng có không ít người xịt trên mình các loại nước hoa nổi tiếng quý giá.

Givenchy, Fendi, Saint Laurent, Celine, Gucci, Burberry... đủ các thương hiệu, nhìn tới hoa mắt.

Có thể nói, nhóm người này một thân từ trên xuống dưới, đều là mấy trăm ngàn và thậm chí là lên đến tiền triệu.

“Hừ, Lâm Ẩn, nếu cậu có một chút kiến thức, chắc hẳn có thể nhìn ra đúng không? Khoảng cách giữa cậu với những người ở đây lớn như thế nào?” Trương Hồng Ngọc cười lạnh lên tiếng: “Cậu tự nhìn lại cách ăn mặc của bản thân mình, tầng lớp thấp hèn như cậu đến những nơi như thế này, căn bản là tự rước lấy nhục.”

Lâm Ẩn không đáp lại, so với những người này, bản thân tùy ý khoác trên người một chiếc quần bò cùng áo phông trắng, một thân từ trên xuống dưới không vượt quá năm trăm tệ, thực sự cứ như hạc giữa đàn gà, có hơi thu hút ánh mắt của người khác.

Chẳng qua, anh không để ý đến những thứ này lắm, thân là truyền nhân Long phủ, cái anh theo đuổi chính là võ thuật, là tu luyện tới đỉnh cao, anh sẽ không chạy theo những thứ xa hoa kia.

“Minh Bảo Hiên này mang đến cảm giác vô cùng có ý nghĩa, phong cách trang trí thật đẹp.” Trương Hồng Ngọc nhìn bốn phía, cảm thán nói, cũng bị cách bài trí hoa lệ của Minh Ngọc Hiên hấp dẫn.

Trương Hồng Ngọc bật cười: “ Kỳ Mạt à, nếu cháu thích, lúc về bác hai cho cháu một thẻ khách VIP của Minh Ngọc Hiên. Phải biết rằng, nơi như thế này không phải loại người nào cũng có thể đến. Ở đây thường xuyên tổ chức những bữa tiệc rượu vang đỏ, tiệc giao lưu đồ sưu tầm, còn có tiệc giao lưu siêu xe mà người trẻ tuổi thích, tất nhiên cũng tiệc giao lưu đá quý, chính là sở trường của cháu đó, có thể cho cháu mở rộng kiến thức hơn!”

“Có thể bước chân vào đây đều là người của giới thượng lưu, là con cháu thế gia có năng lực lớn mạnh ở thành phố Thanh Vân, cháu nên qua lại nhiều vào, làm quen với vài người bạn, sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của cháu.” Trương Hồng Ngọc nói, trên mặt lộ ra nét kiêu ngạo: “Mà ông chủ đứng sau Minh Bảo Hiên này chính là người nhà họ Vương! Bác của cháu cũng có phần trong đó.”

“Thì ra là vậy.” Trương Kỳ Mạt gật đầu.

Lâm Ẩn cũng đại khái đã hiểu ra, bản chất của Minh Bảo Hiên chính là câu lạc bộ nhà giàu cao cấp của thành phố Thanh Vân.

Đi tiếp, ba người đến một chỗ ngồi trang trí theo phong cách phương Tây, ở đây bốn mặt được vây quanh bởi sofa, ở giữa bày một chiếc bàn thủy tinh lớn, đã có vài nam nữ thanh niên ăn mặc lộng lẫy ngồi trên đó.

“Ôi! Bác gái, bác đến rồi, cô gái xinh đẹp bên cạnh bác là ai thế? Là người trước đây cô nhắc tới, Trương Kỳ Mạt đó sao?”

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest màu đỏ đậm đang ngồi trên sofa bỗng đứng lên, khuôn mặt mang theo nét cười nhẹ nhàng.

“Ừm, bên cạnh bác là Kỳ Mạt trước đó có nhắc đến với cháu.” Trương Hồng Ngọc mỉm cười đáp, liếc mắt nhìn Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt, đây là Vương Tử Văn, cháu trai của bác cháu, cũng là nhân tài kiệt xuất của nhà họ Vương thế hệ này, trình độ cao, có năng lực, còn từng du học ở Pháp, các cháu làm quen một chút đi.”

“Thiên kim nhà họ Trương Trương Kỳ Mạt, nghe danh đã lâu, hai năm trước đã nghe qua rồi, cô ấy là người đẹp nổi tiếng của thành phố Thanh Vân!” Một người đàn ông thân hình hơi mập mạp cười nói.

“Hiện tại Kỳ Mạt là chuyên gia đá quý nổi tiếng nhất của thành phố Thanh Vân chúng ta, ngay đến người làm tài chính như tôi cũng nghe qua, sản phẩm Vua Thế Giới cô ấy thiết kế đã được bán với mức giá trên trời, một trăm triệu đấy.” Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp quyến rũ nói tiếp.

Mấy người đang có mặt tại đây, dường như đều rất nể mặt Trương Hồng Ngọc, trong lời nói đều mang ý lấy lòng Trương Kỳ Mạt.