Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 351: Cũng may em đến giải cứu




Màn này đã dọa cho Từ Đàn Chu sợ chết khiếp, ánh mắt mang chút sợ hãi nhìn Lâm Ẩn.

Hơn hai mươi người ở đây, tất cả đều là những lính đánh thuê đi ra từ chiến tranh khốc liệt ở vùng Trung Đông, là tinh anh của tinh anh, còn là một đội lính đánh thuê có tổ chức, phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

Vậy mà lại bị Lâm Ẩn hết lần này đến lần khác đánh bại? Tên nhóc này quả là không hề đơn giản.

“Mẹ nó, quả thật cũng có chút bản lĩnh”, Mặc Phi lớn giọng mắng, căm ghét nhìn Lâm Ẩn, búng tay một cái: “Mày còn dám đánh trả, tao phải đánh cho mày tàn phế!”.

Lời vừa nói ra, hai hàng bảo vệ mặc đồ đen, rút từ trong túi ra khẩu súng Desert Eagle, tất cả đều nhắm chuẩn vào Lâm Ẩn.

“Hừ, tao công nhận thằng nhóc mày có chút bản lĩnh, không tồi, không tồi”, Từ Đàn Chu nhìn Lâm Ẩn, mặt ra vẻ trêu đùa, nói: “Nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ? Mày có thể lên trời được sao? Mày biết tao dẫn bao nhiêu người? Bao nhiêu khẩu súng đến đây không?”.

Từ Đàn Chu tỏ vẻ đã nắm chắc được cục diện, nói chầm chậm, đưa ra hai ngón tay.

“Năm mươi cái xe, hai trăm người! Tất cả đều là lính đánh thuê tuyển chọn, bao vây Đế Giang Lâu đến mức con kiến cũng không lọt ra ngoài được, những con đường gần đây đều bị quét sạch cả rồi”..

“Tên họ Lâm kia, mày còn muốn phản kháng cái gì?”, Từ Đàn Chu chậm chạp nói: “Mau quỳ xuống, xin lỗi thái tử Park trước rồi có chuyện gì thì nói sau”.

Mặc Phi cũng cười đắc ý, nói: “Chung quanh con phố này đều là địa bàn của tao, mày nói xem thằng nhóc như mày còn có thể làm được gì? Tao đến đếm ba, mau quỳ xuống, sau ba giây, đạn sẽ xuyên qua chân mày”.

Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh nhạt, dường như không phải đang đối mặt với hàng trăm tay súng tinh anh, mà chỉ là một đám kiến lộn xộn.

“Chó hùa theo đàn”, Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, giọng điệu bình tĩnh nói, trong mắt tràn ngập tức giận và sát khí.

Người của Từ Đàn Chu dám nổ súng, anh không để tâm, để màn kịch đẫm máu của nhà họ Ninh, diễn lại thêm một lần nữa vậy.

“To gan! Còn không biết sợ?”, Từ Đàn Chu đùa cợt nói: “Tao chỉ đếm đến ba!”.

“Một!”.

“Hai!”.

Từ Đàn Chu lạnh lùng đếm, bảo vệ bên cạnh hắn ta đã cầm chắc cò súng, biểu cảm lạnh lùng, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Tên Lâm Ẩn rác rưởi kia, lần này mày chết chắc rồi!”, mặt Park Soo Jun lộ vẻ đắc ý, ánh mắt lạnh lẽo nói.

Điều mà hắn ta hằng mong mỏi được nhìn thấy là Lâm Ẩn bị đánh đến mức hai chân nhuốm máu, quỳ dưới đất.

“Ba! Nổ súng...”.

“Từ Đàn Chu, mau bảo người của ông bỏ súng xuống! Còn dám cầm súng tôi sẽ bắn chết ông trước!”.

Đột nhiên, một giọng nói vô cùng nóng nảy của con gái truyền đến, dọa cho Từ Đàn Chu sợ chết khiếp, không giám chỉ đạo cho đàn em nổ súng nữa.

Từ Đàn Chu sợ hãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô gái mặc đồ tím, dung mạo tuyệt thế, tư thế oai hùng, cùng với hai nữ vệ sĩ xông vào.

Mà hai nữ vệ sĩ đều cầm trong tay một khẩu súng bắn tỉa, nòng súng đã nhắm chuẩn vào hắn.

“Cái này!”

Tia hồng ngoại đã quét qua trán Từ Đàn Chu, dọa cho sắc mặt Từ Đàn Chu chuyển màu trắng bệch, lập tức giơ hai tay lên.

“Đừng, đừng, đừng! Đừng nổ súng!”, Từ Đàn Chu nói liên tục, bị dọa cho sợ hãi vô cùng.

“Cô Triệu, đừng làm bừa mà!”, Mặc Phi sợ hãi nói, ông ta cũng bị súng bắn tỉa nhắm vào rồi, nhanh chóng giơ hai tay lên.

Hai người Từ Đàn Chu nhận ra cô gái vừa xông vào này, thiên kim nức tiếng nhà họ Triệu ở thủ đô, Triệu Linh Nhi.

Trong phút chốc đầu óc hai người trở nên mông lung, sao nhà họ Triệu lại nhúng tay vào chuyện này chứ? Lại còn để cô cả ngọc ngà mà cụ Triệu hết mực yêu thương ra mặt nữa chứ?

“Từ Đàn Chu, bảo người của ông bỏ hết súng xuống”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng, thưa cô Triệu, nhưng cô chú ý một chút, sợ rằng sẽ nổ súng đó”, Từ Đàn Chu lo lắng nói, tức giận với đàn em của mình: “Còn không mau bỏ súng xuống?”.

Soạt soạt soạt, một đám vệ sĩ áo đen đều đồng loạt thu súng lại.

Nếu đổi thành một người khác khoa trương răn đe Từ Đàn Chu hắn ta như vậy, hắn ta thật sự sẽ không nhịn xuống được.

Nhưng Triệu Linh Nhi, thật sự không thể đụng vào được, nếu cô ả này mà ra lệnh cho vệ sĩ nổ súng bắn chết mình thật, vậy thì cụ nhà mình cũng không có chỗ nào để đi nói lý.

Nhà họ Triệu ở thủ đô, Triêu Linh Nhi được cụ Triệu nâng như ngọc quý, yêu thương hết mực. Hơn nữa, bố của Triệu Linh Nhi nắm hết quyền hành trong nhà họ Triệu, thế lực vô cùng to lớn. Đến anh trai ruột của Triệu Linh Nhi cũng là nhân vật trí kiệt xuất trẻ tuổi nức tiếng ở thủ đô.

Có thể nói, cả nhà Triệu Linh Nhi, không ai là người mà Từ Đàn Chu hắn ta có thể đụng đến được.

“Cô Triệu, sao cô lại đến đây vậy? Tôi và Mặc Phi, hình như cùng chưa từng đắc tội với cô, vừa đến đã cầm súng bắn tỉa nhắm vào chúng tôi, như vậy không được hay cho lắm nhỉ?”, sau khi Từ Đàn Chu bình tĩnh lại, mặt nở nụ cười hỏi.

Trong đầu Từ Đàn Chu vô cùng mù mịt, không hiểu tại sao, tại sao Triệu Linh Nhi lại đến đây, hắn ta nghĩ đi nghĩ lại, trước giờ chưa từng đắc tội người nhà họ Triệu mà.

Triệu Linh Nhi không thèm để ý đến Từ Đàn Chu, kiêu ngạo nhìn về phía Lâm Ẩn, chầm chậm bước đến, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Kỳ Mạt, vẻ mặt đắc ý.

“Đến một câu cảm ơn cũng không biết nói sao? Nếu không phải vệ sĩ của em kịp thời báo tin cho, em lại vội vàng đưa người đến đây. Hôm nay anh đã gặp nạn rồi”, Triệu Linh Nhi nói nhỏ vào tai Lâm Ẩn.

Triệu Linh Nhi vẫn luôn cho người bám theo Lâm Ẩn, nhưng không sao bám đuôi được ở khu Trung Thiên.

Nhưng hôm nay Lâm Ẩn rời khỏi khu Trung Thiên, đến khu Đế Giang ăn cơm, cuối cùng cũng bám theo được.

Nhưng không ngờ, đàn em đến báo tin, nói Lâm Ẩn bị lão tứ nhà họ Từ bắt đi bao vây ở Đế Giang Lâu, cô ả vừa nhận được tin, ngay lập tức cho người qua đây.

Tuy Lâm Ẩn nhiều lần từ chối Triệu Linh Nhi, cô ả cũng gọi anh trai về thủ đô để cho Lâm Ẩn biết tay.

Nhưng dù thế nào, Lâm Ẩn là người đàn ông duy nhất mà cô ả chọn.

Người đàn ông của Triệu Linh Nhi đây, cũng chỉ có thể để mình bắt nạt, không được để người ngoài bắt nạt!

“Cô thấy bọn họ có thể làm gì tôi?”, Lâm Ẩn mặt không biểu cảm nói.

“Hừ”, Triệu Linh Nhi mỉm cười: “Em biết, lão tứ nhà họ Từ không làm gì được anh, Lâm Ẩn anh đúng là có bản lĩnh quá, nhà họ Văn nói diệt là diệt, ở thủ đô ai mà không biết đến anh?”

“Nhưng anh cũng không nghĩ xem, anh và người nhà họ Từ đã cắt đứt mối thâm thù nợ máu. Lần này, anh còn không cẩn thận ở địa bàn nhà họ Từ, để bị người ta bắt đi. Dù anh có tiếng tăm thế nào, liệu ngươi nhà họ Từ có chịu bỏ qua cho anh không? Nói không chừng còn tiện tay giết anh luôn!”, Triệu Linh Nhi thấp giọng nói: “Cũng may em đến giải cứu, nếu không liệu anh có lo liệu được vụ này không? Để lão tứ nhà họ Từ biết anh là Tề Ẩn, không chừng hắn ta sẽ gọi hết người nhà họ Từ ra, xử lý anh một lần là xong!”.