Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 296: Ám vệ nhà họ Ninh




Ninh Hiên cũng không biết vì sao, chỉ gọi qua điện thoại nhưng giọng nói của Lâm Ẩn vẫn có thể khiến anh ta cảm thấy áp lực nặng nề như thế.

“Anh, anh?”, Ninh Hiên sững sờ một lúc rồi chợt nổi giận lôi đình, muốn mắng chửi Lâm Ẩn nhưng lại cảm thấy mình không đủ tự tin.

Một tiếng tít vang lên, điện thoại bị ngắt máy.

Gương mặt Ninh Hiên sa sầm, anh ta không ngờ rằng một cuộc điện thoại của Lâm Ẩn đem lại kết quả như vậy.

Anh ta tự thấy mình đã cư xử lịch sự với Lâm Ẩn lắm rồi, nhưng rốt cuộc Lâm Ẩn vẫn xem thường cậu ấm nhà họ Ninh như anh ta, vừa mới mở miệng là đã ăn nói lạnh lùng như vậy, rồi còn cúp máy ngay.

Chuyện này khiến cho Ninh Hiên cảm thấy vô cùng ấm ức, không tìm được nơi trút ngọn lửa giận trong lòng ra.

Lần này, trong lòng của anh ta trống rỗng, thường cảm thấy chột dạ.

Ninh Hiên không biết Lâm Ẩn sẽ đến tập đoàn số ba của Ninh thị với thái độ ra sao, cảm giác sợ hãi ấy khiến cho anh ta cảm giác áp lực vô hình đè nặng lên trong lòng anh ta.

“Chúng mày xem chừng Ninh Khuyết đi.” Ninh Hiên dặn dò đàn em, gương mặt anh ta sa sầm.

Vừa mới nói dứt lời, Ninh Hiên bước chân ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Một đội mặc áo đen, gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào đến trước cửa phòng, bọn họ đều hằm hằm sát khí khiến cho người khác không rét mà run.

“Cậu cả.”

Thủ lĩnh của những gã mặc áo đen, một người đàn ông trung niên với gương mặt không chút cảm xúc cúi đầu, cất tiếng chào hỏi Ninh Hiên.

Ninh Hiên gật đầu, sắc mặt anh ta có vẻ ôn hòa hơn đôi chút, bóng ma tâm lý sau khi nghe Lâm Ẩn cảnh cáo cũng tan đi nhiều.

Đây là đội ám vệ mà anh ta đã dẫn đến.

Rất nhiều năm trước, nhà họ Ninh đã xây dựng một căn cứ đặc biệt trên một hòn đảo bí ẩn bên nước ngoài, đầu tư hơn một tỷ, để các nhóm đặc công hàng đầu, bác sĩ dinh dưỡng, võ sĩ quyền anh, chiến sĩ, cao thủ vũ khí lạnh, cao thủ súng ống và sát thủ nổi tiếng bậc nhất tiến hành huấn luyện có hệ thống.

Ám vệ trong nhà họ Ninh đều là người được lựa chọn từ nhỏ để bắt đầu dạy dỗ, tiến hành cuộc huấn luyện địa ngục tàn khốc ở bên nước ngoài. Mỗi một gã ám vệ trong nhà họ Ninh đều tuyệt đối trung thành, ai nấy đều có cơ thể mạnh khỏe, tinh thông súng ống và các loại chiến thuật.

Đây cũng là thế lực mạnh nhất của nhà họ Ninh ở thế giới ngầm, có tố chất về mọi mặt và thực lực không hề thua kém cục Điều tra Tình hình Quân sự ở các quốc gia lớn.

Đội ám vệ được gọi qua đây đã đem lại niềm tin cho Ninh Hiên, để anh ta có dũng khí lên mặt khiêu khích Lâm Ẩn.

Ninh Hiên cũng đã nghe nói Lâm Ẩn biết võ công, chỉ có điều, điều đó sẽ không thể trở thành nhân tố cản bước anh ta được.

Ninh Hiên nghĩ ngợi một lúc rồi nói với thủ lĩnh của đội ám vệ…

Ở phía bên kia.

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Ninh Khuyết, anh lập tức rời khỏi khách sạn Trung Thiên ngay. Hades lái xe đến tòa nhà thứ ba của Ninh thị trong khu Thần Nông.

Kỳ Mạt lại đi khảo sát và tuần tra khu Trung Tinh Thiên, cho cô không gian tự do xây dựng tập đoàn, ngoài ra anh còn dặn Đồ Sơn và Đường Hôi dẫn đàn em theo bảo vệ cô bất cứ lúc nào.

Ở hàng ghế sau, Lâm Ẩn trầm ngâm suy nghĩ về chuyện nhà họ Ninh, ánh mắt của anh rất lạnh lùng.

Từ sau khi đến thủ đô, anh đã định đến nhà họ Ninh một chuyến.

Dù gì thoạt đầu Ninh Thái Cực, cụ nhà họ Ninh dặn Ninh Khuyết chuyển lời cho mình, nói là có việc quan trọng gì đấy cần giúp đỡ.

Nhưng bây giờ Ninh Khuyết lại gặp phiền toái to.

Hơn nữa, anh nghe Vu Tắc Thành báo lại với mình rằng gần đây không còn nhận được bất kỳ thông tin nào về cụ Ninh nữa, đã lâu lắm rồi lão ấy không xuất hiện trước mặt mọi người.

Không biết bên trong có gì kỳ quặc không.

Nhất là từ già trẻ lớn bé trong nhà họ Ninh, thế hệ lớn tuổi thì có Ninh Tông Bảo, thanh niên thì có Ninh Hiên, ai cũng hết sức lạ lùng.

Lâm Ẩn thầm suy đoán chuyện nhà họ Ninh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, bởi vì anh có thể nhận ra hình như Ninh Thái Cực, cụ Ninh đã mất đi “tiếng nói” ở nhà họ Ninh.

Kết hợp với chuyện Ninh Thái Cực tìm mình trong vài tháng trước, nói là có chuyện lớn muốn nhờ.

Liên kết mọi chuyện với nhau, chắc chắn nhà họ Ninh phải có gì đó khuất tất.

Lâm Ẩn đan chéo hai tay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mu bàn tay.

Dường như gần đây những gia tộc quyền quý bậc nhất trong Long Quốc đều xảy ra chuyện.

Một khoảng thời gian trước, cụ Công Tôn bị người khác âm thầm hạ độc, đến bây giờ mọi chuyện vẫn chưa được làm rõ.

Đối với Lâm Ẩn, nhà họ Ninh và nhà họ Công Tôn không giống nhau.

Lâm Ẩn không cần phải nhúng tay vào chuyện riêng của nhà họ Công Tôn, anh cũng lười chẳng muốn quan tâm.

Nhưng Lâm Ẩn là đại trưởng lão của nhà họ Ninh, thân phận của anh được ghi ở lời dạy dỗ của tổ tông trong gia phả, đến người đứng đầu trong nhà họ Ninh cũng phải tỏ ra cung kính với anh.

Huống hồ chi, năm ấy thầy mình và Ninh Thái Cực lại thân thiết với nhau.

Xét trên một loại ý nghĩa nào đó, Ninh thị quyền quý ở thủ đô cũng là thế lực phía ngoài thuộc về Long phủ.

Lúc Lâm Ẩn khép mắt suy nghĩ, Hades đã lái xe vào khu Thần Nông, đậu trước cửa tòa nhà số ba của Ninh thị.

Lâm Ẩn xuống xe, dẫn theo Hades đi về phía thang máy ở sảnh, một đội ngũ những gã mặc áo đen đang đứng canh chừng ở đấy.

“Có phải là sếp Lâm không? Xin mời!”

Hai đội ngũ mặc áo đen đứng gác trước cửa thang máy lần lượt nhường đường cho anh, gương mặt chúng không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.

Gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh đi thang máy lên phòng làm việc của tổng giám đốc.

Một phút sau.

Lâm Ẩn đã đến phòng làm việc, những gã mặc áo đen đứng đầy ở khắp mọi nơi, trông có vẻ rất phô trương.

“Sếp Lâm, những gã mặc áo đen này không phải hạng tầm thường, tôi có cảm giác quen thuộc.” Hades nói cho anh biết.

Lâm Ẩn gật đầu, đương nhiên anh cũng nhận ra được điều ấy, bọn chúng không phải là bảo vệ bình thường, trông bọn chúng có khí chất đặc thù của những kẻ từng dính máu.

Lâm Ẩn đảo mắt nhìn quanh một vòng, anh nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi đỏ, ánh mắt lạnh lùng, ra dáng vênh váo kiêu căng đang ngồi trên ghế.

Ninh Hiên ngồi ở ghế giám đốc, anh ta chăm chăm nhìn Lâm Ẩn, đôi mắt híp lại.

Còn Ninh Khuyết lại bị hai gã áo đen đè cứng trên chiếc bàn gỗ, họng súng dí vào trán, ông ấy thấy Lâm Ẩn đến, vẻ căng thẳng trên gương mặt đã giảm bớt.

Thấy Ninh Khuyết bị đối xử như vậy, ánh mắt Lâm Ẩn trở nên lạnh lùng, anh nhìn thẳng vào mắt Ninh Hiên.

Vầng trán Ninh Hiên túa mồ hôi, anh ta lập tức cúi đầu xuống, trốn tránh ánh mắt của anh.

Cũng không biết vì sao, dường như đôi mắt của Lâm Ẩn có uy lực cướp đoạt hồn phách, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi để rồi lại muốn trốn tránh trong vô thức.

“Cậu là Ninh Hiên à?”, giọng nói của Lâm Ẩn rất bình tĩnh, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm ngút trời.

Dù là bất kỳ ai cũng không khỏi run lẩy bẩy khi nghe thấy giọng nói lạnh căm của anh.

“Tôi là Ninh Hiên, anh là Lâm Ẩn, đại trưởng lão Lâm đúng không? Đã nghe danh anh từ lâu.” Ninh Hiên nói năng lịch sự.

Bốp!

Lâm Ẩn đã sớm nhanh chóng xông lên nhấc chân đá Ninh Hiên văng ra xa mười mấy mét, anh ta đập mạnh vào góc tường, ôm miệng ho ra máu tươi.

Mồm miệng Ninh Hiên bê bết máu, anh ta nhìn Lâm Ẩn trân trân với vẻ tức giận, rồi đanh giọng lại: “Anh! Anh dám! Khụ khụ!”

Sau khi nói dứt lời, Ninh Hiên lại ho ra hai bụm máu, gương mặt anh ta có vẻ đau đớn lạ lùng, ánh mắt bừng bừng căm giận.

Anh ta không ngờ rằng Lâm Ẩn lại không nói hai lời, vừa đến đã mạnh tay đánh mình ngay, cú đá của anh khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh ta muốn vỡ nát. Lâm Ẩn không hề nể mặt anh ta một chút nào cả.

“Anh cũng biết tôi là đại trưởng lão của nhà họ Ninh à?”, giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh: “Tôi thấy anh không biết tôn ti trật tự là gì cả! Người nhà họ Ninh không nói gì với anh hay sao? Anh còn dám đụng vào Ninh Khuyết à?”

“Lâm Ẩn, cho dù cậu là người kế thừa vị trí đại trưởng lão của Ninh thị, nhưng thân phận của cậu vẫn còn chưa được Ninh thị thừa nhận! Chuyện riêng của Ninh thị không đến lượt cậu nhúng tay vào!”, Ninh Hiên gằn giọng quát lên những tiếng đầy giận dữ: “Cậu có biết tôi là cậu cả của Ninh thị hay không? Cậu dám đánh tôi ác thế à?”

“Cậu cả của Ninh thị?” Lâm Ẩn hừ lạnh, anh chắp tay sau lưng: “Nếu xét về địa vị thì anh vẫn chưa có tư cách nói chuyện với tôi đâu.”