Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 204: Quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ tha cho mày một mạng




"Mày nghĩ dùng mấy thủ đoạn này là có thể đánh bại tao?" Lâm Ẩn lắc đầu: "Tao đã nói rồi, tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác mất đi sức mạnh đồng tiền."

"Ha ha ha!" Tiêu Trang cười như điên, như thể đang nghe được chuyện gì mắc cười lắm: "Để tao mất đi sức mạnh đồng tiền? Mày biết tao là ai không? Biết Tiêu thị nước M hùng hậu đến mức nào không? Tao van mày làm luôn đấy được chưa? Đừng bảo vì có Vương Hồng Lăng ở đây nên mày phải bày ra cái vẻ ghê gớm đó nhé? Giờ mày lâm vào tình cảnh gì rồi, mày vẫn chưa biết sao?"

Đúng là buồn cười, Lâm Ẩn còn tưởng rằng lần trước ỷ vào bản thân biết chút võ thuật, đánh anh ta một trận là có bản lĩnh lắm sao? Đầu óc nó hẳn là có vấn đề rồi, giờ mà vẫn chưa rõ được tình hình?

Lâm Ẩn cười khẩy, thật sự không có hứng để ra tay đánh Tiêu Trang một lần nữa, thứ ngu xuẩn kiểu này có đánh cũng không tác dụng gì, phải khiến anh ta mất đi chỗ dựa tư bản luôn ỷ vào, như thế anh ta sẽ tự nhiên trở về hình dạng con chó thôi.

"Mày chờ đấy mà xem."

"Được thôi! Tao đang chờ đây, tao van cầu mày lật đổ được nền kinh tế của tao đấy. Tao cầu xin mày hãy thay đổi cục diện bây giờ đi? Mày có thể cứu được tập đoàn của vợ mày không phải bị đóng cửa không? Mày có thể không bị tao tùy ý đùa giỡn đến tán gia bại sản không? Ha ha ha!" Tiêu Trang cười rất ngang ngược, hoàn toàn không có chút e dè nào.

Cười một trận to xong, Tiêu Trang để lộ vẻ mặt thỏa mãn, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, anh ta muốn Lâm Ẩn phải đau khổ, và cảm thụ được cảm giác bất lực!

"Tiêu Trang, anh quậy phá đủ chưa? Lâm Ẩn là bạn của tôi, anh dùng mấy thủ đoạn này để chèn ép anh ấy cùng người nhà, mặt mũi của tôi để vào đâu cho được?" Vương Hồng Lăng tức giận lên tiếng, cô ta không nhìn nổi vẻ mặt của Tiêu Trang nữa rồi.

"Hồng Lăng, em còn xem thằng rác rưởi này là bạn sao? Nó có tư cách gì chứ, xứng làm bạn với em à?" Tiêu Trang nói với giọng nghi hoặc, không ngờ Vương Hồng Lăng đến lúc này rồi còn nói giúp cho thằng rác rưởi Lâm Ẩn, chất vấn ngược lại mình nữa chứ?

Thật là, mình so với Lâm Ẩn, ai xuất sắc hơn, ai có năng lực hơn, đều phải thấy rõ hết rồi chứ!

Trong mắt Tiêu Trang ngập tràn vẻ đố kị, đúng vậy, anh ta vô cùng đố kị, tên vô dụng như Lâm Ẩn dựa vào đâu lấy được một cô vợ xinh đẹp như Trương Kỳ Mạt, lại còn có thêm Vương Hồng Lăng xem trọng nó đến thế?

"Tôi kết bạn với anh không liên quan gì đến anh cả." Vương Hồng Lăng nói với giọng nặng nề: "Hơn nữa tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi sẽ bảo vệ Lâm Ẩn, tốt nhất bây giờ anh nên rút lui đi!"

Nghe thế, ánh mắt của Tiêu Trang lập tức biến thành lạnh lùng, ngọn lửa đố kị trong lòng càng cháy bừng hơn.

"Hồng Lăng, vì tên rác rưởi này mà em muốn trở mặt đối đầu với anh?" Tiêu Trang thấy hơi giận.

Anh ta không biết Vương Hồng Lăng vì cái gì mà chẳng tiếc trở mặt với mình. Vương Thành Đạo ông nội của Vương Hồng Lăng là bạn của ông nội anh ta, ngay cả Vương Thành Đạo cũng phải khách sáo với anh ta đôi phần!

Chỉ cần Vương Hồng Lăng đồng ý xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mình, cô ta sẽ lấy được của cải lợi ích từ tập đoàn Tiêu thị nhiều đến mức xài mãi không hết. Nhưng cô ta lại giúp đỡ tên rác rưởi Lâm Ẩn này, như thế thì có được ích lợi gì chứ?

Tiêu Trang hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm Ẩn rồi lạnh lùng lên tiếng: "Vốn dĩ hôm nay tao đến biệt thự Tuyết Long là định dẫn mày đi, thuận tiện mời bố mẹ vợ mày ra đây nói chuyện. để bọn họ phủ sạch mọi quan hệ ngay trước mặt mày, rồi lại để vợ mày cầu xin tao mở cho một con đường, thế thì tao sẽ rút tay tha cho cả nhà bọn họ, chỉ muốn để mày nếm trải cảm giác đau khổ của một đống rác bất lực mà thôi."

"Nhưng nếu Hồng Lăng cũng ở đây, còn nói giúp mày nữa thì tao cũng nể mặt em ấy, cho mày một cơ hội." Tiêu Trang ra vẻ từ bi mà nói: "Bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao đi, tao sẽ tha mày một mạng!"

"Tiêu Trang tao nói lời giữ lời, quỳ xuống cầu xin tao, tao đảm bảo sẽ mày sẽ không chết, tập đoàn Trương thị của vợ mày cũng sẽ không đóng cửa." Tiêu Trang ung dung nói, vẻ mặt lộ tia đắc ý nhìn Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn cười mà không nói, nếu người bình thường đắc tội Tiêu Trang, trong vòng một người chắc hẳn sẽ gặp phải sự trả thù khủng bố, có khi còn phải gặp súng đạn, có lẽ vừa thấy Tiêu Trang là chân tay lại nhũn ra.

Đáng tiếc, đối thủ của Tiêu Trang là Lâm Ẩn anh.

"Tiêu Trang! Anh quá đáng lắm rồi đấy!" Vương Hồng Lăng tức giận mà nói, cô ta cảm thấy mình cũng bị sỉ nhục lây.

"Quá đáng? Anh chẳng thấy quá đáng chút nào cả, rác rưởi thì phải quỳ xuống dập đầu với kẻ mạnh, chẳng lẽ không đúng à?" Tiêu Trang nói rất thản nhiên, sau đó ánh mắt lại trở nên lạnh lùng: "Huống chi tên rác rưởi này lần trước dám đạp lên người anh! Anh không đánh nó chết đã là nể mặt Hồng Lăng em lắm rồi!"

Nói xong Tiêu Trang nhìn về phía Lâm Ẩn một cách ngạo nghễ, dọa dẫm: "Nhớ cho kỹ, tao chỉ cho mày một cơ hội lần này thôi, nếu mày không chịu quỳ xuống. Được thôi, tao sẽ đánh mày đến khi mày chịu quỳ! Hơn nữa tao sẽ ngược đãi hành hạ mày như một con chó, để mày sống mà chẳng bằng một con cún, sống mà chẳng bằng chết!"

Lâm Ẩn vẫn chẳng tỏ vẻ gì, trên miệng cong lên thành một nụ cười khẩy.

Vẻ mặt Tiêu Trang sa sầm lại: "Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ra tay cho tôi, dẫn tên rác rưởi này đi, dạy dỗ nó cho tốt!"

Nói xong, hai tên người nước ngoài mặc đồ đen đứng cạnh Tiêu Trang đã đi lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.

Hai tên vệ sĩ áo đen này không thể so với đám vệ sĩ bình thường được, từng tên đều xuất thân từ tình báo quốc gia ở nước M, đây là những cao thủ mạnh mẽ phục vụ cho chính phủ nước M, tố chất cơ thể khó mà tưởng tượng được, là tinh anh Chris điều đến từ tổng bộ tập đoàn Latinh ở nước M!

Lâm Ẩn có biết đánh nhau hơn nữa cũng khó mà đỡ được!

"Hai người các anh dám ra tay với Lâm Ẩn, tôi sẽ ra tay với Tiêu Trang!" Vương Hồng Lăng lạnh giọng nói, giọng điệu vô cùng băng giá.

A Lục cùng A Thất bên cạnh cô ta đã giơ túi câu cá lên, làm mặt lạnh nhắm thẳng ống túi về phía Tiêu Trang.

Hai tên người nước ngoài mặc đồ đen ra vẻ do dự, nhìn về phía Tiêu Trang, mà Tiêu Trang thì đang thấy kinh hoàng, không dám tin mà nhìn Vương Hồng Lăng.

"Này! Hồng Lăng, em làm gì vậy!" Tiêu Trang nghi ngờ hỏi, cảm thấy không tài nào tin được: "Em vì tên rác rưởi này mà sai đàn em chĩa súng vào anh?"

"Tiêu Trang, bây giờ lập tức dẫn người của anh đi ngay khỏi đây!" Vương Hồng Lăng trầm giọng xuống.

"Anh... Anh." Tiêu Trang nghiến răng nghiến lợi, vào lúc này đây, ngọn lửa ghen ghét trong lòng anh ta đã điên cuồng bốc lên hừng hực, Vương Hồng Lăng là một cô gái anh ta vô cùng ưng ý, luôn ham muốn có được, nhưng cô gái này cứ luôn ương ngạnh, cũng có thực lực ở Long Quốc, chỉ có thể từ từ tiếp cận mà thôi.

Nhưng cô gái anh ta ưng ý lại vì một thằng đàn ông khác mà cầm súng chĩa vào mình? Cõi lòng anh ta như vỡ nát, cảm giác ưu việt cùng lòng tự ái đồng thời dị dẫm đạp.

Tại sao mãi mà không nghĩ thông được, rốt cuộc Lâm Ẩn hơn anh ta ở điểm nào?

Tiêu Trang làm vẻ mặt vô cùng căm tức, nhưng lại sợ Vương Hồng Lăng sẽ thật sự làm ra hành động điên cuồng nào.

"Được! Hồng Lăng, em đừng kích động, bây giờ anh đi." Tiêu Trang không cam lòng mà nói, đưa ánh mắt oán hận nhìn về phía Lâm Ẩn: "Mày chờ đấy, tao xem mày sống được bao lâu! Cho dù mày có núp mãi sau lưng đàn bà cũng chẳng có ích gì đâu, chung quy sẽ không thay đổi sự thật mày là một đống rác!"

Nói xong, Tiêu Trang vô cùng không cam lòng, kìm nén lửa giận đầy bụng mà trở về ngồi lên chiếc Bentley, vệ sĩ áo đen lập tức quay đầu xe rời đi.