Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 178: Bệnh ngôi sao?




“Anh Hồ, anh đang nói gì vậy?” Trương Kỳ Mạt nhíu mày lại, điệu bộ vô lễ của anh ta làm cho cô bực mình.

Hồ Kim Vượng vẫn dửng dưng, anh ta cười rồi nói với cô: “Sếp Trương, không phải cô muốn mời tôi làm người đại diện hình ảnh cho tập đoàn của các cô để quay quảng cáo tuyên truyền sao?”

“Cô phải hiểu rằng, với số lượng người hâm mộ hơn một triệu của tôi thì sẽ mang đến hiệu ứng lớn đến cỡ nào chứ?” Hồ Kim Vượng nói với vẻ kiêu ngạo: “Bởi vậy, cô phải tỏ thành ý mới được? Tôi không có tâm trạng bàn chuyện hợp tác với những người ăn mặc quê mùa, ở cái nơi như thế này.”

Sau khi nói dứt lời, Hồ Kim Vượng híp mắt nhìn Trương Kỳ Mạt, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lâm Ẩn quan sát Hồ Kim Vượng, trong lòng thầm lắc đầu, lại là một tên rác rưởi được tư bản đắp nặn hình tượng để lấy tiền dân chúng.

“Kỳ Mạt, cậu ấy là minh tinh lớn đó, con đi đi, đặt phòng riêng thì có gì to tát đâu?” Lư Nhã Huệ khuyên nhủ: “Cậu ấy có thể giúp quảng cáo tuyên truyền của tập đoàn đạt được hiệu quả cao đấy.”

“Anh Hồ, chúng ta thương lượng ở đây đi.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói: “Tôi còn vài vụ kinh doanh phải thương lượng trong buổi tiệc này nữa, không thể vì một mình anh mà làm lỡ việc được.”

“Ồ?” Hồ Kim Hưng khẽ nhíu mày, anh ta lắc lắc đồng hồ trên tay, nhìn giờ rồi nói: “Sếp Trương, thời gian của tôi quý giá lắm đấy, lần sau không còn cơ hội nữa đâu.”

“Sếp Trương, nói thật lòng nhé, với quy mô của tập đoàn đá quý Trương thị như cô thì không xứng để tôi làm đại diện đâu.” Hồ Kim Vượng lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ làm người đại diện cho những tập đoàn có tiếng tăm trên toàn quốc mà thôi, có ai không phải là người nổi tiếng trên bảng xếp hạng đại gia?”

Qua một lớp hình tượng, tuyên truyền, tạo uy thế của công ty giải trí, có thể Hồ Kim Vượng thật sự có một triệu người hâm mộ, đương nhiên không biết số lượng người hâm mộ đó thật giả thế nào, dù sao anh ta cũng rất nổi tiếng.

“Kỳ Mạt, không cần phải thương lượng với anh ta nữa.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói, tỏ thái độ từ chối.

Thỉnh thoảng anh cũng nghe thấy tên của Hồ Kim Vượng, chẳng biết nổi tiếng bằng cách gì, không hề có tác phẩm tiêu biểu nào cả mà lại được một đám báo chí vô lương tâm tâng bốc lên trời.

Để loại người này đại diên cho tập đoàn đá quý chỉ lãng phí tiền bạc mà thôi, bỏ tiền ra để làm xấu danh tiếng của mình.

“Cậu là ai? Tôi đang nói chuyện với sếp Trương, cậu lấy tư cách gì xen vào?” Hồ Kim Vượng chất vấn Lâm Ẩn với giọng tức tối, tính tình của anh ta rất nóng nảy

“Xin lỗi đại minh tinh Hồ, xin lỗi cậu, đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chỉ là trợ lý quèn mà thôi.” Lư Nhã Huệ cười bồi rồi nói, vừa nhìn thấy đại minh tinh nổi giận, bà ta đã vội vàng xin lỗi đôi câu.

“Hừ! Trợ lý quèn cũng dám nói nhiều, tôi thấy đuổi việc là vừa rồi đấy.” Hồ Kim Vượng nói với vẻ mặt khinh thường.

Lư Nhã Huệ đáp: “Cậu Hồ, cậu thấy đó, tập đoàn của chúng tôi cũng vô cùng có thành ý, cậu muốn điều kiện gì thì nói ra là được rồi.”

“Được rồi, nể tình sếp Trương, tôi rộng lượng không chấp nhặt với kẻ thấp kém.” Hồ Kim Vượng nói với giọng khó chịu: “Tôi sẽ từ từ đề ra điều kiện, thực chất cũng đơn giản thôi.”

“Tôi chỉ ở tỉnh Đông Hải bảy ngày, trong thời gian đó, tôi cần một đội ngũ vệ sĩ theo sát tôi 24/24, à, ngoài ra, mỗi khi ra ngoài tôi cũng cần phóng viên theo, phải có chiếc xe trên một triệu đưa đi đón về, ở trong khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Thanh Vân, quần áo đồ ăn đi lại sang trọng nhất thì không cần phải nói nhiều nữa, đó là yêu cầu cơ bản rồi.” Hồ Kim Vượng nói với giọng đầy khí thế: “Ngoài ra, sếp Trương, tôi cần cô ăn chung ba bữa cơm một ngày với tôi.”

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt sa sầm, cảm thấy nghe không lọt tai nữa, coi anh ta giở thói ngôi sao kia kìa.

Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, rồi hỏi: “Anh nghĩ mình là ai? Đại sứ của quốc gia à?”

Buồn cười chết đi mất, muốn làm rầm rang như vậy mỗi lúc ra ngoài, nhưng thực chất chỉ là một gã hề mà thôi.

“Cậu đang nói gì đó? Ở đây đến lượt cậu lên tiếng à?” Hồ Kim Vượng gắt gỏng: “Vừa nhìn đã thấy cậu là người có kiến thức nông cạn rồi? Cách sắp xếp như thế là tiêu chuẩn của tôi, có phải cậu không tài nào tưởng tượng được sự kích thích này, đúng không?”

“Ồ? Cũng đúng, dù gì cậu và tôi cũng không phải là người cùng đẳng cấp. Nghe nói cậu tên Lâm Ẩn, là thằng con rể vô dụng của gia đình sếp Trương hả? Là loại đàn ông rác rưởi chỉ biết ăn bám sếp Trương mà thôi?” Hồ Kim Vượng chế giễu với vẻ khinh bỉ: “Nói chuyện với loại người như cậu khiến cho tôi cảm thấy mình bị rớt giá.”

“Lâm Ẩn, cậu không hiểu gì về chuyện làm ăn, nói năng kiểu gì đấy?” Lư Nhã Huệ bắt đầu dạy dỗ, vẻ mặt có vẻ rất sốt ruột.

Trong mắt của bà ấy, Lâm Ẩn chỉ biết quấy rối mà thôi, ghen tị khi thấy Hồ Kim Vượng người ta còn trẻ tuổi mà đã thành minh tinh.

“Anh Hồ, thật ra điều kiện anh đưa ra nhiều quá, tập đoàn của tôi không thể đáp ứng được, chúng ta không cần phải hợp tác nữa.” Trương Kỳ Mạt nói một cách dứt khoát, không hề do dự chút nào cả.

Sau khi trở thành chủ tịch tập đoàn Trương thị, trên phương diện làm ăn, cô sẽ không thiếu quyết đoán như trong cuộc sống.

“Sếp Trương, cô có ý gì? Xem thường Hồ Kim Vượng tôi sao?” Hồ Kim Vượng thẹn quá thành giận, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi đã nể mặt tập đoàn đá quý Trương thị của các người lắm rồi, chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, còn thách thức tôi nữa à? Nếu không phải thấy cô cũng xinh xắn, sao tôi lại chịu bàn chuyện hợp tác với tập đoàn của cô? Các người xứng à?”

“Quản lý, không cần phải thương lượng với tập đoàn Trương thị của bọn họ nữa, ngoài ra, đăng một bản tin cho tôi, nói là thái độ của tập đoàn bọn họ rất tồi tệ.” Hồ Kim Vượng quay người đi một cách ngạo mạn, sai khiến người quản lý: “Tập đoàn đá quý Trương thị mấy người đừng hòng hợp tác được với bất kỳ công ty giải trí nào nữa, mối làm ăn mà Hồ Kim Vượng tôi không nhận được, người khác cũng đừng hòng lấy.”

“Cái gì? Lâm Ẩn, cậu coi cậu đi, lại phá hỏng chuyện rồi.” Lư Nhã Huệ nói với giọng sốt ruột, không biết vì sao con gái mình lại nghe lời Lâm Ẩn, một mối làm ăn ngon lành lại để mất.

“Đương nhiên rồi, muốn cầu xin tôi cũng không phải là không được, kêu thằng con rể vô dụng này quỳ xuống xin lỗi tôi. Sếp Trương đi ăn cơm với tôi một bữa, xin lỗi tôi, tôi sẽ cho qua.” Hồ Kim Vượng thờ ơ nói.

“Ồ? Xin lỗi anh?” Lâm Ẩn nhìn Hồ Kim Vượng với vẻ hứng thú.

“Tôi nói thật lòng, phường rác rưởi như cậu, được xin lỗi tôi là tôi đã nể mặt cậu lắm rồi.” Hồ Kim Vượng nói với vẻ khinh thường.

“Cậu muốn ai xin lỗi cậu?”

Vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đen nghiêm túc, gương mặt nghiêm túc bước đến, nhìn Hồ Kim Vượng với ánh mắt lạnh lùng.

Hồ Kim Vượng đang ôm một bụng tức, muốn tìm chỗ trút ra, vừa nhìn thấy người đến, anh ta mới cười bồi: “Ôi? Chủ tịch Tưởng ạ, sao chủ tịch Tưởng lại có thời gian rảnh rỗi thế này?”

Tưởng Kỳ đã đến, ông ta nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Lâm Ẩn và sắc mặt sa sầm của Trương Kỳ Mạt, trong lòng hơi hoang mang.

Trong thời gian sếp Lâm không có mặt ở đây, để cho tập đoàn Latinh cướp đi lợi nhuận khổng lồ, vốn dĩ sợ sếp Lâm sẽ trách tội, trong lòng ông ta rất khó chịu, hôm nay chuẩn bị đến báo cáo lại moi chuyện, kết quả lại đụng mặt đồ ngu xuẩn Hồ Kim Vượng không biết sống chết là gì này.

“Chủ tịch Tưởng, không phải tập đoàn của ông muốn tuyên truyền nhà ở thương mại à? Tôi tình nguyện quay quảng cáo tuyên truyền nhà ở thương mại miễn phí cho chủ tịch Tưởng.” Hồ Kim Vượng tỏ vẻ nịnh nọt, muốn lấy lòng người siêu giàu ở Đông Hải này.

“Cậu là cái thá gì? Mà lại dám giở thói ngôi sao ở đây?” Tưởng Kỳ mắng xối xả vào mặt anh ta.