Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 162: Liếm sạch đế giày rồi nói tiếp




“Đại sư Lâm, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!” Công Tôn Phi Hồng vội vàng giải thích, nhưng không muốn chọc giận cọng rơm cứu mạng cụ nhà vào thời khắc mấu chốt.

“Xin lỗi, đại sư Lâm, đây là thiếu sót của tôi, trước kia tôi không dặn dò mấy đứa chúng nó cẩn thận, mới để cho chúng nó đắc tội đại sư.” Công Tôn Phi Hồng nói một cách khách sáo: “Đại sư, cậu xem, cậu muốn xử lý bọn chúng ra làm sao.”

Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn như bình thường, Công Tôn Phi Hồng làm việc đâu đó rõ ràng, dù gì ông ấy cũng là người đứng đầu già đời trong nhà họ Công Tôn.

“Bác! Làm vậy sao mà được!” Công Tôn Thạch sốt sắng nói, gương mặt lộ ra vẻ không cam tâm: “Bác à, nó dám hung hăng thế này trong nhà họ Công Tôn, còn dám đánh cháu nữa, chuyện này phải làm rõ ràng mới được, lẽ nào bác cũng tin rằng y thuật của nó giỏi đến mức trị khỏi cho cụ sao?”

Công Tôn Thạch không thể hiểu nổi chuyện này là thế nào, cô em họ Công Tôn Thu Vũ của anh ta không rành đời, bị cái thằng giang hồ lừa đảo này gạt thì thôi đi, sao đến người thông minh như bác Công Tôn Phi Hồng, cũng tin tưởng mánh khóe của Lâm Ẩn chứ.

Chuyện này không khoa học một chút nào.

“Phải đó, bác Công Tôn, thằng Lâm Ẩn vừa đến đã đối chọi với nhà họ Trịnh, còn chia rẽ quan hệ giữa cháu và Thu Vũ nữa, nó đã đánh rớt hai cái răng của cháu đấy.” Gương mặt Trịnh Nguyên Bảo tỏ vẻ tủi thân, hắn ta cầu xin Công Tôn Phi Hồng, hàm răng cửa không còn, nói chuyện cũng ú ớ không rõ.

Công Tôn Phi Hồng sa sầm mặt xuống, ông đã nghe Công Tôn Thu Vũ kể về chuyện của Trịnh Nguyên Bảo từ lâu rồi, đúng là đồ vô dụng, đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện, gây họa cũng chẳng giải quyết nổi.

Thế thì thôi đi, bị Lâm Ẩn đánh đến ngu mà vẫn không cam tâm, còn kéo Công Tôn Thạch xuống vũng bùn, đi đối chọi với Lâm Ẩn.

Thằng cháu Công Tôn Thạch của mình cũng ngốc thật, làm mà không biết nghĩ, có lẽ nó hống hách quá, cuộc đời xuôi buồm thuận gió chưa từng gặp khó khăn bao giờ, cứ nghĩ rằng có tiền có thế lực thì vô địch thiên hạ, nếu như nó vẫn nghĩ rằng có tiền thì được quyền xem trời bằng vung, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở đó mà thôi, phải dạy dỗ cho nó một chặp mới được.

“Thưa bác, cháu có bị đánh cũng không sao, nhưng đây là biệt thự của nhà họ Công Tôn đấy, thằng Lâm Ẩn đang tát vào mặt của bác, hoàn toàn không xem bác ra gì cả.” Trịnh Nguyên Bảo nói với vẻ khổ sở.

“Trịnh Nguyên Bảo, cậu câm miệng đi, ở đây không đến lượt cậu lên tiếng!” Công Tôn Phi Hồng đanh giọng nói, ông ấy lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Nguyên Bảo, khiến cho hắn ta run lẩy bẩy, bèn vội vàng ngậm miệng, không dám nói năng gì nữa.

Đến Công Tôn Thu Vũ hắn ta cũng không dám đắc tội, chứ đừng nói đến Công Tôn Phi Hồng, trước mặt Công Tôn Phi Hồng, cụ Trịnh có đến cũng phải tỏ ra cung kính.

“Đại sư Lâm, cậu muốn xử lý hai thằng ngu ngốc này như thế nào thì mới chịu chữa bệnh cho cụ nhà.” Công Tôn Phi Hồng nghiêm mặt nói.

Lâm Ẩn đạp chân lên mặt Công Tôn Thạch, làm gương mặt của anh ta vặn vẹo, la oai oái không ngừng.

“Không phải mày xưng là Trấn Hải Thạch ư? Tên nghe kêu lắm, thích liếm đế giày chứ gì? Vậy thì mày thử đi.”

“Mày! Má nó mày muốn chết à, mày nghĩ mày là cái thá gì? Một thằng nhà quê biết chút y thuật thì ghê gớm lắm sao?” Công Tôn Thạch nói, lửa giận bốc lên rừng rực, anh ta bắt đầu cất tiếng chửi mắng.

Đường đường là con cháu của nhà Công Tôn, có phải chịu nhục như vậy bao giờ?

Của cải và thế lực của anh ta lớn đến nhường nào? Đến đám công tử bột ở thủ đô này cũng phải xếp hàng nịnh bợ anh ta. Nhìn Ninh Khuyết là biết ngay, trước khi quen với Lâm Ẩn, có lẽ địa vị của ông ấy trong thủ đô còn không bằng Công Tôn Thạch.

“Công Tôn Thạch, bây giờ cháu im miệng ngay cho bác, lập tức xin lỗi đại sư Lâm ngay!” Công Tôn Phi Hồng lạnh lùng nói, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bệnh của cụ lại phát tác, cái đồ không biết sống chết là gì này còn dám chửi đại sư Lâm à?

Đây là cơ hội duy nhất để cứu mạng cụ nhà, nếu cây cột chống trời là cụ Công Tôn ngã xuống thì thế lực nhà họ Công Tôn có nguy cơ sẽ tụt xuống một bậc ở thủ đô.

“Cháu… Cháu? Bác, bác sao thế? Bác à, cháu đã điều tra lý lịch của thằng Lâm Ẩn này rồi, nó chỉ là đồ lừa đảo thôi, ở thành phố Thanh Vân, nó mang tiếng là đứa con rể vô dụng đó!” Công Tôn Thạch nói vội, gương mặt toát ra vẻ ngờ vực, giống như nghe thấy chuyện gì đáng sợ lắm vậy.

Không ngờ bác lại bắt mình xin lỗi thằng rể vô dụng này? Mắc gì chứ? Nó đạp lên mặt cậu cả nhà họ Công Tôn, còn muốn mình phải xin lỗi nó à? Còn phải quỳ xuống liếm đế giày cho nó nữa?

Tinh thần của Công Tôn Thạch bị đả kích nặng nề.

Từ bao giờ mà có người không nể mặt mũi của nhà họ Công Tôn ở kinh thành đấy, bởi vì nó biết một chút y thuật ư?

“Công Tôn Thạch, bác nói cho cháu biết, bây giờ cụ đang cận kề cái chết, cần phải có đại sư Lâm trị bệnh ngay, nếu như cháu dám kéo dài thời gian, làm bệnh tình của cụ trở nặng, bác sẽ phế cháu ngay!” Công Tôn Phi Hồng lạnh lùng nói.

“Cháu… Cụ nhà phát bệnh rồi ạ?” Nghe thấy lời dọa dẫm của Công Tôn Phi Hồng, gương mặt Công Tôn Thạch lộ ra vẻ sợ hãi, sắc mặt rất tệ hại, anh ta cũng đã hiểu đại khái mọi chuyện.

Anh ta cắn răng, ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn, rồi nói: “Xin lỗi, đại sư Lâm.”

Chỉ đành tạm thời cúi đầu xin lỗi thằng vô dụng này thôi vậy, bệnh tình của cụ nhà không thể dây dưa thêm được nữa, nhất là bây giờ bác đang nổi giận.

Đợi đó đi, sau khi lợi dụng thằng vô dụng này chữa hết bệnh cho cụ nhà, anh ta sẽ sút bay nó ngay, ngược đãi nó như một con chó, phải bắt nó quỳ ba ngày ba đêm ở ngoài đường trên thủ đô mới được!

“Đại sư Lâm, cậu có vừa ý mới cách xử lý này hay không, lần này tôi có thể trả thêm tiền cho cậu, không nói đến chuyện chữa hết, chỉ cần bệnh tình của cụ nhà ổn định thì xem như nhà họ Công Tôn của tôi nợ cậu cái ơn lớn, sau này có gì cần, cậu chỉ cần mở miệng là được!” Công Tôn Phi Hồng nghiêm mặt nói, ông ấy có vẻ rất sốt ruột.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Kêu Trấn Hải Thạch liếm đế giày cho tôi đi rồi nói tiếp.”

Công Tôn Thạch trừng to mắt nhìn Lâm Ẩn, anh ta cắn răng nghiến lợi, bác đã nói năng khách sáo như vậy với nó rồi, mình cũng đã xin lỗi rồi, nó vẫn còn cắn mình không chịu nhả ra à? Còn bắt mình liếm đế giày cho nó nữa?

“Chuyện này...” Sắc mặt Công Tôn Phi Hồng hơi tối đi, ông ấy đã khách sáo và nể mặt anh lắm rồi, nhưng yêu cầu của Lâm Ẩn thật quá đáng.

Làm vậy có khác nào chà đạp lên tôn nghiêm của Công Tôn Thạch không.

“Đại sư Lâm, cậu có thể nể mặt tôi được không, hay là đừng làm thế? Tôi chuẩn bị quà tặng biếu lễ đền bù cho cậu!” Công Tôn Phi Hồng nghiêm mặt nói.

Lâm Ẩn chỉ đạp mạnh lên mặt Công Tôn Thạch, không đoái hoài gì đến ông ấy.

“Ừm, Lâm Ẩn, anh có thể nhân nhượng một chút được không, bệnh tình của cụ nhà không thể kéo dài được nữa đâu.” Công Tôn Thu Vũ bất chấp uy nghiêm của Lâm Ẩn, cô ấy mở miệng cầu xin.

“Đại sư Lâm, hay là cậu nhường một bước vậy, cụ nhà không đợi được nữa rồi.” Công Tôn Phi Hồng sốt sắng nói, cái tên Lâm Ẩn này quá đáng thật, cho dù có quan hệ với cụ Tề, cũng không đừng có hung hăng đến vậy chứ.

“Nhuờng một bước sao?” Lâm Ẩn cười lạnh: “Tôi nói một lần cuối cùng. Nếu như ông không xử lý được, thì bản thân tôi sẽ xử lý bằng cách của mình.”

Nếu như không nể nang vì Công Tôn Thu Vũ đã cầu xin cụ Tề, anh có cần phải quan tâm đến nhà họ Công Tôn không?

Vừa mới đến đã liến thoắng luôn mồm, liên tục kiếm chuyện, chưa đánh chết đã là nể mặt nhà họ Công Tôn lắm rồi.

Công Tôn Phi Hồng sững sờ, không ngờ Lâm Ẩn lại ngang ngược đến như vậy.

Ông ấy cắn răng, hét vào mặt Công Tôn Thạch: “Mau làm theo lời đại sư Lâm! Nếu vì cháu mà bệnh tình cụ trở xấu, bác sẽ tự tay đánh cháu tàn phế, rồi đuổi ra khỏi nhà họ Công Tôn!”

“Sao cơ?” Gương mặt Công Tôn Thạch toát ra vẻ kinh ngạc, cơ thể anh ta run rẩy, anh ta không sợ bị Lâm Ẩn đánh, nhưng lại sợ mất đi địa vị của nhà họ Công Tôn, không có thứ này, cuộc đời anh ta đã tiêu tùng rồi.

Gương mặt Công Tôn Thạch lộ ra vẻ đau khổ, bắt đầu liếm đế giày, anh ta cũng đã đươc trải nghiệm cảm giác làm nhục người khác, bắt họ liếm giày cho mình.

Ầm!

Lâm Ẩn nhấc chân đá Công Tôn Thạch văng lên tường, rồi đi ra ngoài căn biệt thự, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc gì.

“Đưa tôi qua chỗ cụ Công Tôn.”