Lý Mộc An nghe vậy liền hỏi.
- Ma cà rồng sao? Cậu á hả?
- Đúng vậy. Tôi còn là con của vua của người đứng đầu trong cả tộc ma cà rồng.
- Không sao, cho dù cậu là ma cà rồng nhưng vẫn không gây tổn hại gì chúng tôi thì chúng tôi cũng vậy.
- Đương nhiên, tộc tôi rất giữ chữ tín. Cha tôi cũng đã dạy. Họ không hại mình mình không hại họ, họ giúp mình thì mình giúp lại. Hôm nay cảm ơn gia đình cô đã cứu tôi, sau này tôi nhất định sẽ trả lại ơn nghĩa này.
Tinh Đan nghe vậy mới lên tiếng.
- Không sao, thấy hoạn nạn thì ta giúp đỡ lẫn nhau. Huống hồ chi con gái tôi còn muốn cứu cậu, tôi thấy chết trước mắt không cứu thì làm sao nôi gương cho con gái mình được.
Anh nghe vậy cũng biết gia đình cô sẽ không gây tổn hại gì cho cậu. Nên anh tiếp lời.
- Cảm ơn!
Rồi Từ Thiên Kỳ tiến lại phía của Lý Mộc An.
- Cậu! Tên gì?
- Tôi là Lý Mộc An.
- Lý Mộc An? Được! Cảm ơn! Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nói rồi Từ Thiên Kỳ cũng đi mất. Kết quả là khi về nhà tất nhiên đã bị cha anh là cho 1 trận, nhưng vì anh cũng bị thương nên cha anh đã phạt nhẹ hơn 1 tí.
Sau ngày hôm đó thì anh không xuất hiện, mãi đến 6 năm sau.
- Thiếu gia, có chắc chắn là căn này không?
- Chắc chắn!
Từ Thiên Kỳ và tên người hầu hôm nay đã cùng nhau xuống núi để đi gặp lại Lý Mộc An.
Anh sau khi đã thấy căn nhà của cô thì cũng tiến lại quan sát xung quanh. Bỗng phía sau anh phát lên 1 tiếng nói.
- Cho hỏi anh là ai vậy?
Anh quay lại, giờ đây trước mắt anh không còn là 1 cô bé ngày xưa dễ thương nữa. Mà cô giờ đây đã là 1 thiếu nữ 18 tuổi rồi.
- Lý Mộc An!
- Hử? Anh biết tên tôi sao?
- Cô không nhớ? Tôi là Từ Thiên Kỳ.
- A! Anh ma cà rồng!
- Hỗn xược!
Tên người hầu đi cùng khi nghe cô nói như vậy định dùng ma pháp nhưng đã bị anh chặn lại, rồi sau đó tiến đến chỗ cô, anh lên tiếng.
- Lâu rồi không gặp!
- Ừm lâu rồi không gặp.
- Chị Mộc An!
Cô bé chạy theo sau đuôi cô là đứa được mẹ cô nhận về nuôi. Là Linh Lung, mẹ của Linh Lung là người nhưng cha là thuần ma cà rồng. Khi sinh cô ra không may mà mất, còn cô thì bị bỏ giữa đường vì cha Linh Lung muốn giết Linh Lung để làm khế ước, tìm được sức mạnh.
Vì khi lấy máu của chính con mình thì khế ước mới thật sự phát huy tác dụng, là 1 khế ước tàn nhẫn. Nên mẹ Linh Lung khi biết chuyện đó liền ôm bụng bầu mà chạy trốn. Giữa đường thì cô hạ sanh, nhưng là chỉ Ling Lung cứu được.
Anh thấy người lạ đến liền hỏi.
- Ai vậy?
- À là học trò của mẹ, cũng là con thứ 2 mẹ nhận nuôi.
Khi Linh Lung vừa chạy đến thì đã nhận ra Từ Thiên Kỳ không phải là con người. Vì có mang dòng máu của ma cà rồng nên cô là bán ma, không mạnh lắm nhưng vẫn có sức mạnh và độ tuổi gần bằng ma cà rồng bình thường.
- Anh là ma cà rồng?
- Ha! Bán ma sao?
Rồi Linh Lung liếc Từ Thiên Kỳ, sau đó nắm tay Lý Mộc An ra nơi khác.
- Chị Mộc An, tốt nhất không nên dính líu nên chuyện tình cảm của ma cà rồng. Sau khi nghe chuyện của cha và mẹ em, em càng không tin giữa người và ma cà rồng có tình yêu. Bọn chúng chỉ muốn tìm kiếm loại máu phù hợp để kí khế ước thôi.
- Không sao mà Linh Lung, Thiên Kỳ chị đã quen cậu anh hồi 6 năm trước rồi. Em yên tâm!
Rồi Lý Mộc An kéo Linh Lung đi lại, nhưng Linh Lung vẫn không bằng lòng cho lắm. Nên giữa Linh Lung và Thiên Kỳ đã có 1 nút thắt.