Sức Mạnh Định Tình

Chương 16




- Em làm gì ở đây vậy?

Nhiên Hi Hoa còn chưa kịp trả lời thì đã bị Từ Thiên Kỳ cắt ngang.

- Hi Hoa và tôi đang ăn sáng cùng nhau. Hay là cậu Phong Hạo đây cũng muốn gia nhập cùng?

Nghe Từ Thiên Kỳ nói vậy thì Kình Phong Hạo cũng hiểu ý của anh đã nói đến là: Đến chuyện tôi ăn cùng ai còn cần cậu quản?

Kình Phong Hạo biết tên Từ Thiên Kỳ này không tốt lành mấy, muốn quen ai thì quen nhưng tuyệt đối đừng dính vào đứa em gái của Kình Phong Hạo.

- À không có đâu giám đốc, chỉ là tôi có hơi bất ngờ với đứa EM GÁI tôi sao hôm nay lại dám lên đến phòng giám đốc. Vậy thì tôi xin phép nói với Hi Hoa vài lời được chứ?

Kình Phong Hạo nói rồi nhìn Từ Thiên Kỳ với gương mặt lạnh lùng. Từ Thiên Kỳ cũng lười đối phó với Kình Phong Hạo nên gật đầu cho qua.

- Vậy, Hi Hoa. Chiều nay tan làm anh đưa em về, cha em có chuyện cần gặp.

- Hở? Sao cha lại không nhắn cho em?

Nhiên Hi Hoa nói rồi lấy điện thoại từ trong túi ra. Thì chưa kịp xem đã bị Kình Phong Hạo cắt ngang hành động.

- Không cần coi đâu, chú dặn anh như vậy. Về coi thử xem dạo này em tiếp xúc cùng ai mà lại để dây chuyền phát sáng suốt thế kia. Về trừ ma.

- Dạ!

Nhiên Hi Hoa nói với vẻ mặt không mấy vui vẻ lắm rồi lại tiếp tục ăn.

Còn bên phía Kình Phong Hạo sau khi nói xong cũng xin phép rời đi. Kình Phong Hạo cũng biết chuyện dây chuyên của Nhiên Hi Hoa, vì ở nơi đó cha cô chỉ tin tưởng 1 mình Kình Phong Hạo.

- Ăn tiếp đi Hi Hoa, có cần chiều nay tôi đưa về không?

- A không cần đâu, anh Phong Hạo sẽ đưa tôi về.

- Ừm. ngôn tình hoàn

Nói rồi anh vừa ăn vừa suy nghĩ.

- ( Tên Kình Phong Hạo đó cũng biết chuyện về cái dây chuyền phát sáng này sao? Mình phải lựa thời cơ để xem cái dây chuyền này mới được)

- À mà Hi Hoa, sợi dây chuyền này của cô là nó tự phát sáng sao?

- Ừm, đúng vậy!

- Tôi... có thể xem thử nó không? Nhìn thần kì thật đó.

- Ừm cha tôi bảo không được để người lạ xem tuỳ tiện, nên là...

- 1 chút thôi mà... năn nỉ đó. Chỉ xem 1 chút thôi.

- Vậy anh xem xong là không được nói ai đâu đó.

- Ừm được hứa với cô.

Rồi cô lấy dây chuyền ra cho anh xem thử, vừa nhìn vào mắt anh liền bừng sáng hơn.

- Cái...? Cái gì vậy?

Rồi chiếc dây anh đeo nó cũng sáng đỏ cả lên, sợi dây chuyền và chiếc nhẫn nó bắt đầu hút nhau lại. Cô cũng hoảng hồn thụt lùi nhưng vì lực hút qua mạnh anh cô đã va vào anh.

Rồi mọi thứ như xoay chuyển cả chiều không gian, trong đầu anh bây giờ hiện lên vô số hình ảnh.

- ( Cái gì vậy? Những hình ảnh này là gì đây?)

Còn Nhiên Hi Hoa thì...

Cô chie thấy được những hình ảnh này thì liền hoảng hồn.

- ( Mình? Sao mình lại ở đây? Còn người này là ai đây?)

Rồi cả 2 thấy những hình ảnh đó xong thì đột nhiên ánh sáng đó tách cả 2 ra. Từ Thiên Kỳ và cô vì bị lực mạnh nên đã té xuống đất. Từ Thiên Kỳ lúc này mới lên tiếng.

- Hi Hoa? Sợi dây chuyên này của cô là ai đưa cho cô?

- Tôi... cái này cha tôi nói là vật di truyền của mẹ để lại.

Từ Thiên Kỳ nghĩ: ( Vậy? Người đó chính là mẹ của Nhiên Hi Hoa? Người mà mình yêu và đang tìm kiếm chính là mẹ của Nhiên Hi Hoa?)

- Là em ấy sao? Em ấy hiện tại đang ở đâu?

- Mẹ, mẹ tôi mất rồi.

- Mất...? Không... không thể nào.

- Anh quen biết mẹ tôi sao?

- Đúng, đó là người mà tôi đang tìm suốt bao lâu nay. Chiều nay cô về nhà đúng không?

- Đúng vậy... sao thế?

- Tôi về cùng cô, tôi cần gặp 1 người!