Chương 7. Kẻ bị ruồng bỏ
Sau một buổi tối đầy những xúc cảm. Tiệc chia tay lớp kết thúc, đánh dấu bốn năm cấp hai cô độc qua đi.
Tôi tỉnh dậy đọc tin nhắn của mẹ mà tôi đã phớt lờ hôm qua.
[Con lên chơi với bà ngoại vài hôm cho bà đỡ buồn.]
"Haizz."
Mới bớt đi một phiền muộn giờ lại thêm một phiền muộn khác. Nhắc mới nhớ... Cũng lâu rồi không thăm bà ngoại, lần cuối tôi gặp bà là vào đám tang ông ngoại hồi năm lớp bảy.
Tôi vẫn nhớ gương mặt hiền hậu đó, một người chất phác, luôn yêu thương con cháu hết mực. Những kỷ niệm nô đùa cùng đám trẻ hàng xóm, được dắt đi giáo đường lộng lẫy ùa về.
Tôi gọi điện cho Bà để thông báo rằng sẽ lên đó chơi trong vòng một tuần.
"Alo, bà khỏe không? Tuấn đây bà!"
Bà vẫn thế... Giọng nói ấm áp, vui sướng khi được nghe giọng đứa cháu sau bao ngày không gặp.
"Dạ vâng, con đến ngay."
Nói xong tôi tắt máy.
Sau khi xin và được sự cho phép của bố. Tôi liền sắp xếp hành lý với vài bộ quần áo và một số đồ dùng cá nhân, rồi phóng xe máy tới đó, trung tâm nông nghiệp tự động của thành phố.
Ngày xưa, mỗi khi được nghỉ là tôi đến nhà ngoại chơi thường xuyên.
Cho đến cái ngày khiến mối quan hệ của tôi với nhà ngoại rạn nứt.
Vừa đi, tôi vừa nhớ về ngày hôm đó...
"Cút ra khỏi nhà tao!"
Tiếng quát lớn át đi cả tiếng mưa rơi. Một cậu bé đang đứng lặng người trong sân, sững sờ trước những gì xảy ra.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà. Phía dưới là người ông đang đổ hết sự giận dữ lên đầu một thằng bé, bắt nó phải chịu hậu quả cho những gì mà người khác gây ra.
"Mày vẫn còn đến đây được cơ à? Trước những gì mẹ mày làm?!"
"Hể...?"
Dù trong lòng còn nhiều khúc mắc, nhưng cậu không dám nói ra.
Người mẹ được nhắc tới, đã làm gì đó khiến ông đoạn tuyệt quan hệ... Đẩy cậu lâm vào tình cảnh này.
Ông nhìn thằng bé với ánh mắt lạnh lùng, sắt đá.
Cậu chỉ biết cúi đầu xuống đất. Câm nín, không hé miệng nửa lời.
"Thôi nào ông! Thằng bé nó có tội tình gì đâu."
Người bà bên cạnh cố gắng can ngăn.
"Bà câm mồm! Mẹ con nhà này không còn tư cách gì ở đây nữa!"
Ông to tiếng quát mắng. Mặc cho người vợ của mình có cố gắng níu kéo mối quan hệ lại đến bao nhiêu, thì ông lại càng đẩy ra xa bấy nhiêu.
"Cút về nhà nội mày!"
Ông quát to.
Trái tim cậu như vỡ ra, chỉ biết chịu đựng trước thảm cảnh này. Mắt rơm rớm nước mắt nhưng cố gắng không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.
"Mẹ con mày bị cấm cửa khỏi cái nhà này! Bảo với con mẹ mày là từ giờ trở đi đừng bước vào nhà tao!"
Nói rồi ông quay mặt bước vào trong nhà, bỏ mặc thằng bé ngoài sân với cơn mưa không ngớt.
Cậu không hiểu, không biết tại sao bản thân lại phải chịu đựng những thứ này?
Cảm giác uất ức, căm phẫn dồn nén trong lòng.
Đưa trẻ đó nhấc từng bước chân nặng trĩu ra khỏi đây với đôi mắt vô hồn. Những hạt mưa rơi thấm dần vào người cậu, như mực bút thấm vào tờ giấy trắng.
Bốn năm sau, nơi đây vẫn thế...
Tôi đã không đi trên con đường này từ rất lâu rồi, kể từ ngày hôm đó... Lần cuối tôi tới nhà bà ngoại là vào đám tang của ông ngoại.
Với lại tôi rất ít khi ra ngoài, thường ngày chủ yếu loanh quanh ở nhà.
Đi qua những trạm năng lượng, nơi cung cấp nhiên liệu cho xe cộ trên chuyến hành trình dài hơi. Bên ven đường là các các màn hình hiển thị bản đồ, cùng những chiếc trụ cảm ứng được đặt ở quanh đây, cung cấp các tiện ích công nghệ cho người đi đường. Xung quanh nơi đây là những nhà máy nông nghiệp tự động.
Thứ khiến tôi bận tâm nhất là nhân viên của Hiệp Hội Sát Quái Nhân.
Họ thường chỉ xuất hiện để thẩm định những nơi có cánh cổng không gian, nhưng bỗng dưng hôm nay lại có bóng dáng của họ quanh thành phố?
Trong khi đó, không có bất kỳ thông báo nào về việc xuất hiện cánh cổng không gian mới. Liệu nó có liên quan đến thứ hào quang lạ thường hôm qua?
Đi ngang qua nhân viên Hiệp Hội Sát Quái Nhân. Tôi rẽ vào một con ngõ, chứa đựng bao kỷ niệm cùng những nỗi buồn.
Nhìn từ phía xa, thấy bà đang đứng tưới hoa trước sân nhà.
"Cháu chào bà!"
"Tuấn đến rồi đấy à! Vào nhà đi con."
Bà nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, lộ rõ vẻ hạnh phúc ra ngoài, gương mặt tươi cười bừng tỉnh lên.
Tôi dắt xe vào sân nhà được trồng đủ mọi loại hoa, những thứ mà trước kia chưa từng thấy ở đây.
"Bà trồng hoa từ bao giờ đấy?"
"À, mới đây thôi. Bà trồng cho đỡ chán, cả ngày một mình có làm gì đâu."
Nghe đến đây... Lòng tôi đau nhói. Phải rồi, đã hai năm kể từ lúc ông mất tôi vẫn chưa lên thăm bà lần nào.
"Con cứ vào nhà ngồi chơi đi, bà vào ngay bây giờ."
"dạ vâng."
Bước vào ngôi nhà nhỏ, nơi mà bốn năm trước tôi bị đuổi.
Một nơi nghèo nàn lạc hậu.
Trong căn phòng khách chật chội với đồ đạc để lộn xộn, những tấm ảnh, huy chương được treo khắp tường.
Bà là một người theo đạo Thiên chúa giáo, ngay trong phòng khách có một bức hình chúa được treo đối diện cửa ra vào.
Tôi nhìn chằm chằm vào di ảnh của ông ngoại và tự hỏi ông đã nghĩ gì trước khi nhắm mắt xuôi tay? Tại sao? Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy? Nhưng có lẽ mãi mãi không thể có câu trả lời.
Giống với ông nội, cả hai người đều là những cựu sát quái nhân. Khác biệt ở chỗ... Một bên là gã bợm rượu phiền phức, một bên thì là người ông đáng kính của cả gia đình.
Để hành lý sang một bên, tôi ngồi xuống thư giãn đầu óc, trên bộ bàn ghế đinh hiếm có được đặt ở trung tâm phòng.
Thế nhưng... Những ảo giác đó là sao? Thứ hào quang hôm qua là gì? Tại sao người của Hiệp Hội Sát Quái Nhân lại xuất hiện? Những câu hỏi dồn dập trong đầu tôi.
Bà ngoại từ bên ngoài bước vào, ngồi xuống ghế đối diện.
Hai bà cháu ngồi nói chuyện với nhau, đã rất lâu rồi tôi không được nói chuyện với bà ngoại, mặc dù tôi cũng chẳng thích thú gì cho lắm.
Ấn tượng về bà ngoại vẫn không thay đổi. Lảm nhảm về lòng tốt và đạo đức, trong khi bản thân còn lo không xong.
Lòng tốt của bà tỉ lệ thuận với sự ngu dốt.
Bà quá nhẹ dạ cả tin, tin một mực vào những gì được nghe mà không mảy may nghi ngờ.
Thứ khiến tôi khó chịu là bà có một cái nhìn phiến diện. Một khi đã tin vào thứ gì đó thì bà sẽ khăng khăng nghĩ nó đúng mà không chịu đưa mình vào góc nhìn của người khác.
Do bà ngoại rất cố chấp với những quan điểm của mình, nên tôi cũng chẳng dỗi hơi mà cãi nhau với bà.
Nửa sau của cuộc trò chuyện, bà luôn miệng nói về việc muốn tôi ở với bà, nhưng đó là điều không thể. Chưa nói đến sự cho phép của gia đình, thì tôi thực sự muốn ở nhà nội hơn.
Ở nhà nội, tôi được đáp ứng đủ về điều kiện kinh tế, dẫu biết rằng ngày nào cũng bị t·ra t·ấn tinh thần bởi ông nội. Còn ở đây, tôi có được tình yêu thương từ bà ngoại, được chiều chuộng. Nhưng cũng chẳng khác gì việc ở nhà nội là bao...
Ngày nào cũng phải nghe bà giảng đạo, còn phải sống trong căn nhà mà bản thân đã bị cấm cửa.
Thật chẳng dễ chịu gì...
Gạt qua việc đó, có lẽ bà biết về lý do nhân viên Hiệp Hội Sát Quái Nhân bỗng xuất hiện.
"Mà bà ơi, bà biết tại sao người của Hiệp Hội Sát Quái Nhân lại xuất hiện quanh thành phố hôm nay không?"
Tôi nói những gì thắc mắc ra, mong muốn có được lời giải.
"Họ thường chỉ xuất hiện để thẩm định các cánh cổng không gian, nhưng rõ ràng hôm nay không có cánh cổng nào xuất hiện cả?"
"Bà cũng không rõ nữa... Chỉ nghe hàng xóm nói rằng, họ đang tìm hiểu và nghiên cứu về hiện tượng gì đó. Bà cũng chẳng biết đấy là cái gì."
Hiện tượng gì đó... Là ánh hào quang đỏ rực đó sao? Nó rõ ràng đã biến mất vào sáng hôm nay rồi cơ mà?
"Có chuyện gì à?"
"Dạ... Không ạ."
Sự nghi hoặc rộ lên trong tôi. Nó có thể chưa biến mất, chỉ đang bị ánh sáng mặt trời làm mờ đi.
Tiếng xôn xao bàn tán từ ngoài khiến tôi không tài nào tập trung nghĩ nổi.
"Có chuyện gì ngoài kia vậy?"
Tiếng bàn tán ngày càng to, khiến một người già đã lão thính như bà tôi còn phải bận tâm.
"Để cháu chạy ra ngoài xem."
Nói rồi, tôi tức tốc chạy ra sân.
Hàng người tụ tập trước cửa nhà, bàn tán thứ gì đó.
"Tuấn! Lâu không gặp, lên thăm bà à cháu?"
Một bác nam ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây.
"Dạ vâng, chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
...Cổ họng thẹn lại, đứng hình trong chốc lát, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ không nói lên lời.
"Cái... Cái quái gì vậy!"
Khi nhìn lên bầu trời lúc này, đã bị phủ một màu đỏ rực. Một vầng hào quang hiện rõ giữa trung tâm bầu trời.
Chuyện gì đang xảy ra... Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
Bà ngoại chạy từ trong nhà ra hét toáng lên.
Ai ai cũng phải kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Bỗng chốc, một luồng năng lượng đỏ rực từ vầng hào quang chiếu thẳng xuống thành phố.