Chương 27. Kiếm và súng
Sự tĩnh lặng bao trùm khắp mọi nơi, màn đêm đen đặc che khuất mọi vật xung quanh. Từng giây từng phút trôi qua một cách chậm rãi và nặng nề. Mỗi nhịp thở như kéo dài vô tận, sự bồn chồn và lo lắng nhấn chìm tâm trí tôi.
Tôi mang các trang thiết bị cần thiết trên người, để chiếc balo vướng víu ở lại, rồi chuẩn bị chiến đấu với lũ quái vật.
“Phải rồi, cầm lấy này.”
Roger đưa cho tôi một khẩu súng có kích thước nhỏ gọn, hình dạng chữ nhật với cò súng nằm ở vị trí của báng súng.
Có vẻ như là súng trường t·ấn c·ông hoặc tiểu liên.
“Nhóc đã sử dụng khẩu tiểu liên này lúc luyện bắn rồi.”
“Nhưng để làm gì vậy? Cháu đang cầm một khẩu súng trường rồi mà?”
“ATK R9 cơ động hơn STV-531, sử dụng nó trong trường hợp lũ quái tiếp cận nhóc.”
... Bỗng nhiên! Từ phía xa, hình bóng của một vài sinh vật gầy guộc với tứ chi dài bất thường đang tới gần đây.
“Không còn thời gian đâu, nhanh lên! Đảm bảo với ta là nhóc sẽ không mắc phải sai lầm nào trong lần này.”
Tôi sẽ cố... À mà không.
“Vâng, chắc chắn ạ!”
Đeo thêm khẩu ATK R9 sau lưng, tôi nhanh chóng di chuyển khỏi đó, đi theo hướng 45 độ về phía lối ra, tới một vị trí có dốc cao.
Sau khi đến vị trí thích hợp, tôi nằm xuống hướng về phía Roger ngắm bắn.
Giọng nói ông ấy bất chợt vang lên qua dicever.
“Nhớ kỹ, tiêu diệt những con quái đang trên đường tới chỗ của ta, con nào tiếp cận được ta rồi thì không cần bận tâm, tập trung xử lý tuyến phía sau của bọn chúng. Và đừng có chĩa ống ngắm vào nhầm người đấy.”
“Vâng.”
Quan sát Roger bằng chức năng nhìn xa của vision, chỉ thấy ông ấy tắt dicever đi, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm.
Những con Skelien dần bước ra từ màn đêm, tiến tới gần Roger từng chút một...
Nhìn từ đây cũng khiến tôi nổi cả da gà!
Trông ông ấy không có vẻ nao núng, bình tĩnh chĩa khẩu STV-531 vào những con quái vật.
Tiếng súng đanh thép vang lên xé toạc không gian yên tĩnh, với những tia lửa đạn lóe sáng trong đêm tối. Viên đạn đầu tiên bay ra từ nòng súng, găm thẳng vào đầu một con quái vật, khiến nó ngã gục ngay lập tức.
Mồ hôi chảy dài trên má tôi, hồi hộp quan sát Roger chiến đấu trong sự căng thẳng đến tột độ.
Làm ơn, đừng có xảy ra chuyện gì không hay với ông ấy.
Roger liên tục di chuyển, né tránh những cú t·ấn c·ông của lũ quái vật, không ngừng bắn những phát súng chính xác, hạ gục từng con quái một.
Đến khi chỉ còn lại xác c·hết nằm la liệt xung quanh và vũng máu chảy dài dưới chân ông.
Một sự bình tĩnh tuyệt đối, không một chút sai sót nào xảy ra.
Tôi nuốt ực nước bọt trong cổ họng, rồi lau mồ hôi trên trán đi.
“Đây là khả năng của một Thượng cấp Bậc S sao?”
Ông ấy sẽ tiêu diệt được hết chúng thôi, tôi nghĩ mình nên lo cho bản thân đi thì hơn.
Nhưng rồi! Liên tiếp xuất hiện thêm những con Skelien khác xuất hiện t·ấn c·ông Roger.
Phải rồi, tôi phải tiêu diệt những con Skelien “tiếp viện” ở tuyến sau!
Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra nhiệm vụ được giao, liền hướng ánh nhìn của mình về phía đàn quái đang trên đường tới chỗ ông ấy.
Đưa tâm bắn hướng vào lũ quái vật, tôi nheo mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, điều hòa nhịp thở của mình.
Tôi nhất định sẽ không làm phụ lòng ông ấy.
Tới khi xác định mục tiêu, tôi lập tức bóp cò!
Sau tiếng súng chát chúa vang lên, viên đạn bay ra từ nòng súng với tốc độ kinh hoàng.
Nó bay vụt qua người con quái, rồi để lại một lỗ thủng trên nền đất.
Trượt rồi...
Kinh ngạc nhìn con quái vật vẫn đang tiếp tục di chuyển, tôi cắn chặt răng và hít thở thật đều, lấy lại bình tĩnh hết mức có thể.
Tôi đã đảm bảo với Roger rồi mà!
Tôi lập tức định thần, ngắm bắn lại lần nữa.
Lần này, tôi điều chỉnh lại tâm bắn, ánh mắt tập trung cao độ vào mục tiêu.
Tiếng tim đập vang từng nhịp bên tai, hơi thở nhẹ nhàng phát ra mỗi giây. Tôi nằm bất động, nhìn chằm vào ống ngắm.
Rồi sau đó với một tiếng súng vang, tôi hồi hộp nhìn con Skelien ngã khuỵu xuống, với một vết đạn ngay trên đầu.
“Trúng rồi!”
Sau tiếng thở phào nhẹ nhõm, tôi tiếp tục chuyển mục tiêu ngắm bắn sang những con khác.
Ánh lửa đạn chớp lóe liên hồi, loạt đạn bay đến tựa như mưa, rít lên xé toạc không khí.
Những viên đạn lao v·út về phía mục tiêu và xuyên thủng da thịt từng con quái, máu bắn ứa ra nhuộm đỏ nền đất xung quanh, lần lượt từng con c·hết rũ rượi trên nền đất hoang vắng.
Tôi cầm chắc khẩu súng trường, nã đạn liên tục vào những con Skelien, triệt hạ từng con một trước khi chúng kịp phản ứng.
Đám quái này có vẻ dễ bắn, nhưng lại tốn thời gian. Do chúng đi lẻ tẻ nên phải tiêu diệt từng con một.
Thêm nữa...
“Chậc!”
Tôi chặc lưỡi khi thấy những viên đạn sượt qua người con quái, và găm thẳng xuống mặt đất.
Do khoảng cách hơi quá xa nên tỷ lệ bắn trượt khá cao.
Những con quái thoát khỏi họng súng của tôi, đang di chuyển tới chỗ của Roger.
Tôi liền chĩa súng vào bọn chúng, nhưng rồi nhớ đến lời dặn của ông ấy... Chỉ cần tập trung xử lý tuyến phía sau của chúng, con nào tiếp cận được ông ấy rồi thì không cần bận tâm.
Chỉ thấy Roger cất đi khẩu súng trường rồi tiến về phía lũ quái vật, với thanh kiếm và một khẩu shotgun có kích thước ngắn ngủn, trong sự ngỡ ngàng của tôi.
Bóng tối nuốt chửng mọi thứ, chỉ còn lại những tia sáng lóe lên từ những viên đạn và ánh thép từ lưỡi gươm của Roger. Âm thanh gầm rú của lũ quái vật hòa cùng tiếng súng đanh thép tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn và đầy ám ảnh.
Ông di chuyển linh hoạt, né tránh những cú t·ấn c·ông của lũ quái vật một cách ngoạn mục. Thanh kiếm của ông như lưỡi hái tử thần, xé toạc màn đêm và tước đoạt sinh mạng của từng con quái vật.
Tôi kinh ngạc nhìn bằng đôi mắt mở to, không thể rời mắt khỏi đó một giây.
Ra đây là cách ông ấy chiến đấu sao...
Tôi định thần lại trong thoáng chốc, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào ống ngắm, hướng sự tập trung của mình vào những con quái ở tuyến sau.
Sẽ là thừa thãi nếu cố giúp ông ấy, tôi nên làm tốt nhiệm vụ được giao của mình đi đã.
Từng con quái vật hiện lên trước ông ngắm, đang kéo tới vị trí của Roger.
Tôi nắm chặt khẩu súng trường, ánh mắt nheo lại tập trung vào mục tiêu. Rồi với một hơi thật sâu, tôi bóp cò ngay sau đó.
Tiếng súng rền vang từng hồi bên tai và ánh chớp lửa đạn lóe sáng liên tục trong màn đêm tối. Vỏ đạn chất đống vương vãi trên nền đất quanh tôi, khói thuốc súng nghi ngút bay lên, với một mùi nồng nặc phảng phất trong không khí.
Mồ hôi chảy dài trên trán, nhuộm bẩn khuôn mặt tôi. Đôi tay run rẩy vì mệt mỏi và căng thẳng, nhưng tôi biết mình không thể dừng lại, không được phép dừng lại!
Hiện lên trước ống ngắm là mảnh đất hoang vắng, bị phủ kín bởi hàng tá xác quái vật nằm la liệt trên lối đi, máu chảy từ đống xác lan ra nhuộm đỏ mặt đất.
Tôi liên tục thay băng đạn rồi bắn không ngừng nghỉ. Ánh mắt đảo qua lại, di chuyển tâm ngắm từ mục tiêu này sang mục tiêu khác.
Rồi bỗng dưng!
“kia là?...”
Đập vào mắt tôi, một con Skelien cao lớn với cơ thể rắn chắc, đứng sừng sững giữa màn đêm tối. Dáng người nó to lớn hơn hẳn những con quái vật khác trong bầy, tứ chi cao kều đầy săn chắc và gân guốc nổi rõ trên làn da nhợt nhạt.
Đấy là con đầu đàn ư, trông nó không khác gì đám quái còn lại là mấy. Trừ việc sao trông nó có vẻ đầy đặn hơn đám quái kia vậy?
Xung quanh nó còn có vài con quái khác vây quanh, chầm chậm di chuyển gần đó.
Có nên ưu tiên g·iết nó luôn không, hay để đó cho Roger xử lý nhỉ.
Nhưng ông ấy cũng đã nói với tôi, là tiêu diệt ngay nếu thấy con quái nào khả nghi...
Tôi chần chừ một lúc, nhưng rồi vẫn quyết định chĩa súng vào con quái vật đó.
Dù chẳng biết nó có phải con đầu đàn thật hay không.
Con Skelien hiện lên trước ông ngắm của tôi, đôi mắt đen kịt như muốn nuốt chửng con mồi và một “nụ cười” man rợ trên khuôn mặt.
Tôi rùng mình khi nhìn vào nó, với một cảm giác lạnh sống lưng chảy dọc cơ thể.
Cẩn thận căn chỉnh tâm ngắm hướng vào con quái, tôi nheo mắt nhìn thẳng vào nó. Đôi tay bóp cò run lên, mồ hôi toát ra trên trán tôi chảy dài xuống gò má. Tôi có thể nghe được tiếng thở chầm chậm và nhịp tim mỗi lúc một nhanh vang bên tai.
Để đề phòng trượt, tôi sẽ chuẩn b·ị b·ắn nhiều loạt đạn.
“Đoàng!...!”
Âm thanh chói tai vang vọng trong chốc lát, viên đạn bay vèo tới xuyên thủng đầu của con quái phía sau con Skelien đấy.
“Cái đệch!”
Trong cơn bực bội, tôi vội vã bóp cò bắn loạt đạn tiếp theo.
Nhưng đã quá trễ! Đám Skelien bên cạnh đã che khuất tầm nhìn con quái đó.
Đành vậy, tôi điên cuồng bắn những loạt đạn không ngớt về phía chúng, mong rằng có thể tiêu diệt hết được chúng.
Nhưng lúc này, lũ quái bỗng kéo về phía này...
Đùa à?
Tôi hoảng hốt x·ả s·úng liên tục vào những con Skelien đang tiến tới đây, cố gắng đẩy lùi chúng.
Tiếng súng vang hòa âm cùng nhịp tim đập thình thịch bên tai, hơi thở của tôi càng trở nên gấp gáp với ánh lửa đạn lóe sáng liên hồi, soi rọi gương mặt nhẫy nhụa mồ hôi của tôi.
Tuy nhiên, bầy quái kéo đến từ mọi phía, tiếng kêu thét của chúng vang vọng gọi thêm những con khác tới, trong sự bất lực của tôi.
Thế rồi, tiếng “cách cách” kêu lên khi tôi bóp cò súng...
Ngay lúc này, một con Skelien tiến tới ngay trước mặt tôi!
Tứ chi cao kều của nó vươn ra, tôi lập tức bật người dậy rút con dao ra đâm thẳng mắt nó, rồi sau nó bứt tốc chạy đi.
Bỏ lại khẩu STV-531 lại chỗ nằm, tôi lên đạn cho khẩu tiểu liên và di chuyển ra khỏi đây.
Nhưng giờ chạy đi đâu? Ra ngoài cổng hay tới chỗ Roger?
Tôi không biết! Không còn thời gian để quan tâm nữa, cứ tiếp tục chạy nhanh nhất có thể.
Những con Skelien hung hãn lao tới, dùng những chiếc chi dài cố gắng bắt lấy tôi, tôi vừa né tránh đồng thời quay người lại xả đạn vào chúng.
Bỗng nhiên, ở ngay phía trước xuất hiện một con Skelien!
Với tứ chi dài ngoằng nhảy bổ về phía tôi.
Tôi né tránh được trong gang tấc, xoay người một vòng bóp cò súng xuyên thủng người con quái bằng đạn.
Toàn thân tôi ngã về phía sau, lê lưng trên mặt đất một khoảng dài.
Tôi cố gượng dậy với cơn đau rát và mệt mỏi, đập vào mắt một con Skelien đang sừng sững đứng trước mặt tôi, tôi lập tức chĩa súng vào nó rồi bóp cò.
Sau tiếng súng rền vang lên, con quái vật ngã khuỵu xuống với cánh tay đang giơ ra.
Tôi đứng dậy ngay sau đó, nạp đạn cho khẩu súng rồi chĩa nó về phía bầy quái, hơi thở hổn hển và mồ hôi chảy dài trên trán.
Thế rồi, những loạt đạn bay tới tiêu diệt một loạt con quái, trước sự ngơ ngác của tôi.
Lớp áo choàng trắng phất qua, một bờ vai rộng và mái tóc bạc trắng đứng chắn trước tôi.
“Roger!...”
“Nhóc ổn chứ, ta thấy đàn quái kéo đến bên này.”
Ờ thì, nói sao nhỉ. Thế này có được tính là ổn không?
Mà quan trọng hơn, tôi phải nói với ông ấy...
“Cháu đã thấy con đầu đàn.”
Roger hoài nghi, đưa mắt sang quan sát bầy quái vật.
“Vậy sao, làm tốt lắm.”
Ông chỉ bình tĩnh đáp lại.
“Còn chiến tiếp được không Tuấn?
“Còn ạ.”
“Tốt.”
Bỗng dưng, đám quái đồng loạt lao vào t·ấn c·ông Roger!
Chúng tụm lại xé xác ông, không còn nhìn thấy Roger đâu nữa, thân hình cao kều của lũ quái bao trùm lấy ông không một vết hở.
Ngay sau đó... Trước sự kinh ngạc của tôi. Toàn bộ chúng b·ị c·hém đứt lìa, máu bắn ứa ra in hằn trên mặt đất, cơ thể bọn quái b·ị c·hém thành nhiều mảnh vương vãi khắp nơi.
Chỉ còn lại Roger đứng đó sừng sững trước xác của lũ quái.
“Nhóc và ta, được chứ?”
Biết rằng ý ông ấy là gì, tôi đứng dậy nhấc chân đi tới cạnh Roger, siết chặt khẩu súng trong tay.
“Vâng!”
Bỗng chốc, tiếng gào thét vang lên dữ dội, bầy Skelien hung hãn phi v·út tới đây.
Roger lao lên, làn thép sáng loáng dưới màn đêm tối. Lưỡi kiếm của ông ấy vun v·út cắt những đường kiếm sắc lẹm, chém lìa cơ thể từng con quái vật.
Máu tóe ra theo đường kiếm, in hằn những vệt đỏ tươi trên mặt đất.
Cùng với những làn đạn bay v·út với, tiếng rít xé toạc không khí đục thủng da thịt chúng. Tia lửa đạn lấp lóe và tiếng súng nổ vang liên hồi, đường đạn tôi bắn ra quét sạch mọi con quái dính phải.
Chỉ để lại vỏ đạn và những cái xác đầy rẫy lỗ thủng.
Tôi liên tục di chuyển, nã đạn vào lũ quái vật từ xa để yểm trợ Roger.
Ông ấy bước qua những cái xác nằm ngổn ngang, tiến về phía con đầu đàn.
Một con Skelien bất ngờ lao trực diện vào Roger, gương mặt ghê rợn của nó áp sát ông.
Ông ấy liếc một ánh nhìn, khẩu súng trên tay đang chĩa vào nó từ bao giờ.
“Đoàng!”
Sau t·iếng n·ổ vang, đầu con quái vật bị đục thủng đến biến dạng, cơ thể nằm bịch xuống nền đất cùng máu tươi chảy ra từ lỗ đạn.
Con quái đầu đàn lao tới t·ấn c·ông Roger, ông nhanh chóng né tránh cú t·ấn c·ông, với tiếng gió cắt thoáng qua, chém lìa một chi con quái vật.
Nó đau đớn ngã xuống đất, cố gắng bám víu vào mặt đất bằng những chiếc chân còn lại.
Ngay khi ông ấy giơ súng ra định kết liễu nó.
Bỗng chốc! Một bóng đen cao lớn sừng sững đứng sau Roger, tứ chi gầy guộc vươn ra chực chờ xé xác con mồi.
Tôi lập tức bóp cò, với tiếng súng đanh thép vang lên, loạt đạn bay tới đục thủng cơ thể nó.
Làn khói bốc lên từ nòng súng tiểu liên của tôi, con quái ngã khụy xuống trước khi kịp chạm vào ông ấy.
Roger bỗng liếc về phía tôi, rồi giơ ngón tay cái ra.
Sau một hơi thở phào, tôi tiếp tục ngắm bắn, yểm trợ ông ấy.
Thế rồi, tiếng súng rền vang kết thúc, chỉ còn lại sự tĩnh lặng bao trùm khoảng không, sau ánh lửa đạn là màn đêm đen tĩnh mịch.
“Kết thúc rồi sao?”
Tôi đứng trước cái xác của con đầu đàn, cùng vô số t·hi t·hể quái vật nằm la liệt dưới chân. Máu tươi của chúng nhuộm đỏ nền đất và tô màu cho lớp tảo xung quanh.
“Đúng vậy, Nhóc làm tốt lắm.”
Cuối cùng thì...
Tôi thở hồng hộc với mồ hôi nhễ nhại và cơn đau rát trên cơ thể.
“Vậy là, chúng ta sẽ quay về ở đây à?”
“Ừ, đằng nào thì con đầu đàn cũng bị tiêu diệt rồi.”
Hình như tôi vừa hỏi câu khá hiển nhiên thì phải.
Mà, chúng tôi mới chỉ đi được đến đây, không biết nếu đi tiếp thì sẽ có gì nhỉ...
“Nhưng nếu nhóc muốn biết ở đây còn gì, thì ta cũng không ép phải về ngay.”
“Hể, vậy được sao?”
“Được chứ, miễn là ta rời khỏi đây trước khi nó đóng.”
“Hmm.”
Tôi nhìn vào lối đi tối tăm phía trước rồi ngẫm nghĩ. Và, với sự tò mò thúc ép tâm trí, lựa chọn của tôi... Là tiếp tục đi đến cuối con đường.
Chúng tôi cất bước tiến về phía trước, đi trên con đường hoang vắng, cho đến khi dừng lại trước một vách núi nằm che chắn lối đi, một con dốc gồ ghề dọc từ phía trên vách đá xuống.
“Đến đây là đường cụt rồi nhỉ.”
“Chưa đâu.”
Tôi ngơ ngác với câu trả lời của Roger, quanh đi quẩn lại vẫn chẳng còn lối nào ngoài lối về.
“Theo ta.”
Và rồi... Tôi theo sau ông ấy đi lên con dốc gồ ghề.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực, tôi bước đôi chân rã rời của mình lên đến đỉnh dốc, ngồi bệt xuống hít lấy hít để không khí.
“So với độ tuổi thanh niên thì nhóc hơi yếu đấy, về tập thể dục thêm đi.”
“Chúng ta... Lần sau, đừng leo núi lần nữa được không ạ!”
Đôi tay của Roger giơ ra trước mặt, tôi bắt lấy nó và được ông ấy kéo đứng dậy.
Hiện lên trước mắt là một vùng đất hoang tàn dưới bầu trời xám xịt, không có chút dấu hiệu sự sống, ngoài mặt đất phẳng lặng trải dài đến tận cuối chân trời.
Cảnh vật xung quanh u ám và ảm đạm, không có gì ngoài một sự trống rỗng và cô độc đến đáng sợ. Âm thanh duy nhất vang vọng là tiếng gió rít dữ dội, mang theo những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không khí.
Tôi nhìn sang Roger đứng lặng người, hướng mắt về phía xa xăm không một lời nói... Không biết ông ấy đang nghĩ gì, chỉ có tấm lưng được trưng ra và lớp áo choàng bay phấp phới theo gió.
Sau những giây phút im lặng, trước khi cổng không gian đóng lại, chúng tôi quay trở về nhà trên chiếc tàu bay.
Bầu không khí trong khoang tàu tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ êm ái. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, chỉ còn lại những vệt sáng lờ mờ của khu dân cư.
“Đây là, sương mù?”
“Không, bụi mịn đấy.”
“Hể, cái thứ này sao?”
Tôi bất ngờ khi Roger nói nó là bụi.
“Nhóc chưa thấy bao giờ à?”
“Không hẳn ạ, cháu tưởng nó chỉ có ở thành phố thôi.”
Không ngờ ở đây cũng có hiện tượng này.
Nhìn cảnh vật lờ mờ qua ô cửa sổ, những ngọn núi hùng vĩ chìm nghỉm trong màn bụi mịn dày đặc, chỉ còn lại những hình bóng mờ ảo thoáng qua ô cửa kính. Âm thanh xe cộ inh ỏi bên ngoài, len lỏi qua khung cửa sổ, xé tan bầu không khí yên tĩnh bên trong khoang tàu.