Chương 24. Vùng đất chết
Sau màn đêm tối của cánh cổng không gian, một vùng đất c·hết u ám hiện lên trước mắt tôi.
Bầu trời âm u như mất đi màu sắc, bị một lớp bụi dày che phủ, nhấn chìm cả vùng đất trong đêm tối, chỉ còn lại một biển đen bất tận bao trùm lấy tầm mắt.
Dưới bầu trời đen kịt, một con đường hiu quạnh trải dài về phía trước, nằm lọt thỏm giữa hai dãy núi khổng lồ.
Mặt đất dọc lối đi bị phủ kín bởi những tảo xám lạnh lẽo trải rộng trên bề mặt. Vài thân cây khô khốc nằm trơ trọi trên con đường, với không một chiếc lá, chỉ còn lại mỗi tán cây trần trụi vươn lên trời cao như đang cầu cứu trong vô vọng.
Chúng tôi đang ở một thung lũng, đứng bơ vơ giữa hai dãy núi khổng lồ bao quanh. Không có chút dấu hiệu sự sống, chỉ còn lại một không gian trống rỗng và sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
"Hôm nay nhóc tham quan được hẳn hai nơi rồi đấy."
"Nơi này... Khác biệt hẳn so với cánh cổng lần trước."
Trong phút chốc, tôi cứ ngỡ mình đã du hành đến trái đất vào vài trăm năm sau vậy...
"Như những gì ta đã nói, mỗi cánh cổng không gian đều có một loại môi trường khác nhau, cánh cổng này và cái đợt trước cũng vậy."
"Nhưng cháu không ngờ là lại đến mức này đấy."
Tôi cứ nghĩ là nó sẽ chỉ ở trong một không gian kín như cái hang đợt trước hoặc mấy cái dungeon trong phim. Một không gian bị giới hạn, chứ không phải một nơi trời ơi đất hỡi nào đó.
"Nhưng ít nhất thì áp suất và trọng lực của mấy cánh cổng này không quá lớn đối với nhóc."
"Hể, trọng lực cũng thay đổi sao ông?"
"Nhóc thử nhảy vài lần lên xem."
Nghe vậy, tôi liền thử nhảy lên vài cái xem thử.
"Đúng thật này!"
Không ngờ là đến bây giờ tôi mới nhận ra sự thay đổi này.
"Có những cánh cổng áp suất và trọng lực gần như tương đồng so với trái đất. Nhưng có một số cánh cổng, người ta cần phải dùng đến sự trợ giúp của máy móc hay luyện tập để thích nghi, và những cánh cổng đó thường được xếp vào cấp cao."
"Vậy là ta sẽ có trường hợp cánh cổng không gian cấp A, nhưng quái bên trong lại là cấp E à?"
"Chỉ riêng đám quái cấp E này thôi cũng có thể đe doạ tới nhóc rồi. Nhóc nghĩ mình có thể đọ lại chúng trong môi trường cổng cấp A?"
Đúng thật, thử tưởng tượng phải đối mặt với chúng trong một môi trường khắc nghiệt hơn...
"Chắc hẳn là không rồi..."
Nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình.
Tiếng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tôi bắt đầu bước đi cùng với Roger trên con đường vô định, hoà mình vào sự trống trải và vắng lặng của nơi này.
Bóng tối bao trùm lấy chúng tôi, nhưng không hoàn toàn đen kịt như cánh cổng trước. Ánh sáng lờ mờ từ đâu đó len lỏi qua những tán cây khô héo, phủ lên cảnh vật một màu u ám, ảm đạm.
Không cần dùng đến chức năng nhìn đêm của vision, tôi vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ quang cảnh nơi đây.
Tôi quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của sự sống, nhưng chỉ thấy những tảng đá xám xịt cùng các bụi cây cằn cỗi.
Bỗng dưng! Có thứ mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi tôi...
Mùi tanh nồng nặc, khó chịu như xú uế của xác c·hết len lỏi vào khứu giác, khiến tôi muốn n·ôn m·ửa vì kinh tởm.
Không thể ngửi được cái mùi này thêm nữa, tôi vội vàng lấy tay bịt mũi lại.
"Cái mùi gì kinh khủng vậy."
"Có vẻ là mùi xác thối."
Roger trầm ngâm nói. Ông khẽ nhíu mày, đưa tay che mũi lại.
Hả, xác c·hết ở chỗ này?
Theo như tôi được biết, thường thì trong mấy cánh cổng không gian, làm gì còn sinh vật nào khác ngoài quái vật?
Đó cũng là lý do mà chúng cần phải ra ngoài để kiếm thức ăn, hoặc tự tàn sát lẫn nhau để sinh tồn.
Cũng có thể đó là mùi xác của lũ quái trong này, hoặc có khi nào... Chúng đã ra bên ngoài cánh cổng!
Càng tiến về phía trước, thứ mùi kinh tởm này ngày càng trở nên nồng nặc hơn.
Không biết có thứ gì đang chờ đợi mình trên con đường, nỗi bất an trong tôi ngày một lớn dần, từng bước chân nặng nề như đang từ chối bước tiếp.
Siết chặt khẩu súng trường trong tay, tôi cố giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể.
Dù rất muốn hít một hơi thật sâu, nhưng cái mùi khó ngửi này đã ngăn tôi làm điều đó.
Nhìn vào bóng lưng của Roger đang dần bước đi. Không biết ông ấy đang nghĩ gì, hay biểu cảm ra sao, chỉ có tấm lưng và bờ vai rộng che lấy trước mặt tôi.
Đã có Roger ở đây rồi, chắc sẽ không sao đâu.
Sau khi tự trấn an mình, tôi liền tăng tốc theo sát phía sau ông.
Nhưng rồi, Roger bỗng ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
"Nhớ theo sát ta đấy, nhóc mà để lạc ở đây được thì không phải là bi kịch đâu."
"Hể, vậy thì là gì?"
"Là hài kịch đấy."
Phải rồi... Chỉ có đúng một con đường thôi mà nhỉ, tôi mà lạc được thì mới hài đấy.
"Đừng quá lo lắng, ta cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
"Cháu sẽ cố gắng."
Tôi cũng không muốn câu chuyện hài kịch này xảy ra đâu.
Bỗng dưng! Phía trước con đường, cái xác của một con lợn nằm ngổn ngang ngay lối đi.
Nó nằm chơ vơ trên nền đất hoang vắng, làn da rách toạc, để lộ phần thịt đỏ bầm bên trong. Vết thương loang lổ những mảng máu khô, đọng lại thành các vệt đen xì.
"Đây là, một con lợn?"
Tôi thốt lên trong sự kinh ngạc.
Là do lũ quái gây ra sao?
Bụng nó bị xé toạc, nội tạng trào ra ngoài, vương vãi trên nền đất. Ruột lủng lẻo, dính đầy những mảng thức ăn chưa tiêu hóa. Mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi, khiến tôi phải nhăn mặt vì kinh tởm.
Roger bên cạnh tôi không có vẻ gì ngạc nhiên mấy, ông bình tĩnh nói trước cái xác.
"Có vẻ trước khi cánh cổng bị phong tỏa, lũ quái vật đã ra bên ngoài cánh cổng để kiếm ăn từ trước. Do nơi đây gần rừng và một số hộ dân chăn nuôi xung quanh."
Đây không phải lần đầu tiên ông ấy gặp cảnh này sao?
Nhưng nếu đã có một con lợn ở đây vậy thì có khi nào...
"Ngoài lợn ra thì có ai bị chúng bắt vào trong đây không vậy Roger?"
"Ta không thấy có báo cáo t·hương v·ong về người, nên có vẻ đến bây giờ vẫn chưa có ai làm n·ạn n·hân của lũ quái trong này."
Tôi mong rằng chúng tôi sẽ không phải là n·ạn n·hân đầu tiên của chúng.
Bỗng dưng, Roger cúi người xuống rồi nhìn chằm chằm vào cái xác, trước sự khó hiểu của tôi. Ông ấy đặt tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ thứ gì đó.
"Cái xác c·hết cách đây không lâu, vẫn còn đang trong quá trình phân hủy."
"Vậy tức là..."
Tôi bỗng thấy rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Có thể chúng vẫn còn đang ở gần đây."
Tôi sững người sau câu nói của Roger, cổ họng đông cứng lại, đôi tay cầm chặt khẩu súng run lên.
Thời gian như bị ngưng đọng, chỉ còn lại một không gian yên ắng, với tiếng thở đều bên tai cùng âm thanh tim đập loạn nhịp.
Nhìn vào cái xác của con lợn trên mặt đất, tôi có thể tưởng tượng ra cái cảnh lũ quái g·iết tôi ra sao...
Chúng đang ở gần đây và có thể lao ra xé xác tôi bất kỳ lúc nào.
Tôi đưa mắt quan sát tỉ mỉ xung quanh, nhưng trong không gian hoang vắng với không một bóng người, chỉ có hai chúng tôi cùng với cái xác lợn đang nằm bất động trên mặt đất.
Lẽ nào... Ở phía sau?
Với nỗi lo sợ tột độ, tôi nhắm chặt mắt mình lại rồi quay ra đằng sau. Chỉ còn nghe được tiếng tim đập thình thịch và thứ mùi hôi nồng nặc xộc lên mũi, cầu mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi tôi mở mắt ra!
Không có gì cả... Con đường mà tôi từng đi vẫn y như cũ, không có bóng dáng của bất kỳ một sinh vật sống nào lọt vào tầm mắt tôi.
"Tiếp tục thôi, ta không có thời gian làm lễ tưởng niệm cho con heo đâu."
"Dạ vâng."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngay khi chuẩn bị bước tiếp, thì ở phía trước bỗng xuất hiện một thứ gì đó!
"Roger, kia..."
Thứ gì đó đang tiến tới chỗ chúng tôi!
...!
Đập vào mắt tôi là một sinh vật cao lớn có dáng hình mảnh khảnh, gương mặt ghê rợn với hàm răng nhe dài đến tận mang tai, cùng hốc mắt thâm quầng lõm sâu vào bên trong, đang nhìn chằm vào tôi.
Cái đầu của nó nhọn hoắt kéo dài ra sau như một chiếc đuôi, toàn cơ thể là một làn da nhợt nhạt thiếu đi sức sống.
Nó đang bò tới đây! Bằng tứ chi dài ngoằng của nó, từng chút từng chút một…
Từ chiếc vision, những thông tin dần hiện lên trước mắt.
Sinh vật trước mặt tôi, là Skelien!