Sức Hút Hoa Hồng

Chương 1-2




Chiều buông, trời đổ cơn mưa. Thanh Đài mùa hè, thường hay mưa rào kèm theo sấm chớp, có khi, một ngày mưa những mấy trận, Đồng Duyệt luôn để một chiếc ô trong túi xách. Hôm nay mưa không to, nhưng mưa hơi lâu. Mưa bay lất phất, hòa với hơi nước dưới biển, đất trời hỗn độn cùng nhau. Thời tiết như vậy, trên đường tất sẽ kẹt xe.

Đồng Duyệt không lừa Triệu Thanh, tối nay cô có hẹn thật, chỉ có điều đối tượng hẹn hò… rất khó miêu tả. Xe buýt lại dừng, Đồng Duyệt chán nản ngơ ngẩn nhìn đường xá ướt nhẹp, điện thoại trong túi xách rung từng đợt. Là điện thoại của mẹ Hà Dã. Nhà Hà Dã là gia đình trí thức đích thực, ông bà ngoại đều là bác sĩ, bố là giảng viên đại học, mẹ công tác ở thư viện một trường đại học. Cả nhà vô cùng coi trọng việc giáo dục Hà Dã, vì để tiết kiệm thời gian đi lại cho Hà Dã, mẹ Hà đặc biệt thuê một căn nhà gần Thực Trung.

“Cô giáo Đồng, nghe nói đã có bảng xếp hạng kỳ thi thử rồi, Hà Dã lần này đứng thứ mấy?” Mẹ Hà trước giờ yêu cầu cao, mỗi lần Hà Dã thi, bà ta gần như đều có thể viết thành bài luận văn phân tích.

Lần này Hà Dã vẫn ổn, chỉ rớt xuống có hơn mười hạng. Hơn mười hạng, tổng điểm cũng chỉ chênh lệch có vài điểm. Hà Dã đã đủ ngoan rồi, Đồng Duyệt không muốn cậu bé bị giáo huấn, bèn nói khéo: “Vâng, thật ra kỳ thi lần này là để giúp các em học sinh hồi tâm lại, trường không có xếp hạng.”

Âm lượng của mẹ Hà bỗng chốc cao vang: “Đùa cái gì vậy chứ, giờ là lúc nào rồi, trường lại còn chơi trò này? Có phải Hà Dã thi không tốt, cô giáo Đồng đừng có giấu tôi, tôi chịu được. Bây giờ phát hiện vấn đề, vẫn còn giải quyết kịp. Tôi biết cô giáo Đồng chưa kết hôn, không thể hiểu được tấm lòng người làm cha mẹ. Lúc đầu phụ huynh chúng tôi không đồng ý để cô giáo Đồng làm giáo viên chủ nhiệm, nhưng hiệu trưởng Trịnh nói cô giỏi giang, tinh tế tỉ mỉ, giỏi giao lưu với học sinh, chúng tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Thi đại học có ý nghĩa gì đối với một gia đình, có ý nghĩa gì đối với cuộc đời một đứa trẻ, cô giáo Đồng, cô thật sự không biết sao?”

Đồng Duyệt cắn răng, âm thầm lau mồ hôi. “Mẹ Hà Dã cứ yên tâm ạ, tôi sẽ cố hết sức làm tròn công việc của mình. Lần này Hà Dã vẫn phát huy bình thường, hôm nay chắc em ấy sẽ mang bài thi về nhà đấy.”

Mẹ Hà tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của Đồng Duyệt: “Tôi cũng muốn yên tâm lắm, nhưng biểu hiện của cô giáo Đồng, tôi vẫn thật không dám. Kỳ thi lần sau, hi vọng cô giáo Đồng có thể báo cho tôi biết thứ hạng trong khối của Hà Dã nhà tôi đầu tiên, đây là chuyện rất nghiêm túc.”

Cúp điện thoại, Đồng Duyệt yếu ớt dựa vào ghế, cười khổ che mặt. Thật muốn gọi điện cho Trịnh Trị, hỏi xem hôm bảo cô nhận dạy lớp chuyên, ông ấy thật sự không có uống say sao?

Chức giáo viên chủ nhiệm này, từ thể xác lẫn tinh thần, thật sự không phải dùng một từ “mệt” là có thể hình dung!

Đến quán cà phê thì đã muộn mười phút so với giờ hẹn. Quán cà phê nhân dịp trang trí vài quả bóng bay và nơ bướm, khiến người ta cảm nhận được một chút không khí ngày lễ.

Đồng Duyệt thu ô lại, phẩy bớt nước mưa trên ô đi, khom lưng đặt ô vào giỏ trúc ở cửa, lúc đứng thẳng người, suýt thì va phải một người đàn ông cũng đang khom người đặt ô. Cô vội vàng cười cười xin lỗi, người đàn ông dịu dàng cười đáp lại.

Người đàn ông trông có vẻ lớn hơn Đồng Duyệt vài tuổi, không tới mức vô cùng cao to, đẹp trai, tất nhiên, ngoại hình của anh ta không tệ, có thể gọi là tuấn tú, nhưng điều khiến người ta có cảm tình không phải là ngoại hình, mà là nụ cười, cử chỉ, đặc biệt là sự ôn hòa, khiêm tốn của anh ta, dường như tính cách rất tốt. Một người đàn ông như vậy, nếu bạn gái đến trễ một hai tiếng, có lẽ cũng sẽ không giận đâu.

Người đàn ông lịch sự đẩy cửa giúp Đồng Duyệt, làm một động tác tay mời vào. Đồng Duyệt khẽ nói lời cảm ơn. Một phu nhân hơi mập mạp vào cửa ngay trước cô bỗng nhiên quay đầu, đi vượt qua cô, kéo lấy người đàn ông. “Thiếu Ninh, mẹ thấy vẫn nên đi mua một bó hoa thì tốt hơn, con coi nơi này kẻ ra người vào, trong tay người nào mà không có hoa.”

Người đàn ông hiền hòa cười cười: “Mẹ, lần đầu gặp mặt mà tặng hoa, sẽ khiến con gái nhà người ta khó xử! Nếu người ta không chấm con thì bó hoa này nhận hay là không đây?”

“Con trai mẹ ưu tú như vậy, chỉ có chúng ta chê cô ta, cô ta làm gì có chuyện không ưng ý con. Có điều mẹ đã hỏi thăm rồi, cô gái hôm nay thật sự rất được, lát nữa con phải nhiệt tình vào đấy.” Tiếng cười của phu nhân phát ra từ lỗ mũi, lúc cười khóe mắt nhướng lên, tựa như từ trên cao trông xuống chúng sinh.

“Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!” Nụ cười trên mặt người đàn ông có hơi bất đắc dĩ.

Phu nhân khó hiểu nói: “Việc này còn giả được sao?”

Người đàn ông khẽ lên tiếng: “Mẹ, thế này đi, lát nữa con còn phải ra sân bay, mua hoa sẽ không kịp mất, chúng ta ăn nhiều một chút, được không ạ?”

“Cũng được. Nếu con muốn qua lại với cô gái đó thì con hãy kéo góc áo mẹ, sau đó con đi làm việc của con, những chuyện sau đó cứ giao cho mẹ.”

Đồng Duyệt quay mặt sang hướng khác, giả vờ nhìn một cái chuông gió bằng ốc biển treo trên tường. Có một đứa con trai nghe lời như vậy, người làm mẹ nhất định rất có cảm giác thành tựu.

Đại sảnh đã hết chỗ trống, Đồng Duyệt tìm rất lâu mới nhìn thấy Lý Tưởng đang vừa thận trọng vừa xúc động.

Đã chuẩn bị tư tưởng từ sớm, nhưng giây phút này, Đồng Duyệt vẫn kích động muốn quay đầu.

Nhìn thấy Đồng Duyệt đang đi về phía mình, trong mắt Lý Tưởng cháy lên hai ngọn lửa sáng rực, điều này không khiến người ta sợ hãi. Mà điều khiến người ta khiếp sợ là một chậu linh lan đang nở rộ được dày công đóng gói.

Tiết học đầu tiên dạy lớp chuyên, Đồng Duyệt đã giới thiệu chi tiết về bản thân. Cô nói tuổi tác, chiều cao, cân nặng của mình xong, sau đó nói loài hoa tôi thích là linh lan.

Hít thở sâu, rồi hít thở sâu, rồi lại hít thở sâu.

Nếu như thời gian quay lại mười năm trước, nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ cô sẽ xúc động đến nước mắt lưng tròng, cho dù yêu hay không yêu, một người tài giỏi như Lý Tưởng chịu để tâm như vậy, đã đủ hư vinh rồi. Nhưng mà cô đã hai mươi bảy tuổi, hoảng sợ đến mồ hôi đầy mình.

Lý Tưởng, mắt một mí, chân dài, cao ráo, thành tích luôn đứng nhất lớp, giỏi bóng rổ, từng đoạt giải quán quân môn nhảy cao của tỉnh. Trịnh Trị từng nói cho dù Lý Tưởng thi đại học trượt, dựa vào điểm thể dục, vẫn có thể tùy tiện lọt vào tốp mười trường đại học đứng đầu cả nước.

Trước khi nhận dạy lớp chuyên, Đồng Duyệt và Lý Tưởng không có tí giao điểm nào, cô thật không biết mình lọt vào mắt cậu chàng bằng cách nào. Vì cô, Lý Tưởng kiên quyết ép một học sinh giỏi các môn khoa học trở thành một Từ Chí Ma phiên bản thiếu niên. Mỗi ngày một bức thư, có lúc là thơ, có khi là lời bài hát, có lúc là đôi câu vài lời như nói mớ. Không biết cậu chàng dùng cách gì mà ngày nào cũng đều có thể để thư trên bàn làm việc của Đồng Duyệt rất đúng giờ. Đồng Duyệt từng nghĩ, sau khi thi đại học điền nguyện vọng, cô sẽ kiến nghị Lý Tưởng đăng ký vào ngành gián điệp tình báo, quá thích hợp đi chứ.

Hai năm trước, Lý Tưởng dường như không quan tâm đến phản ứng của Đồng Duyệt, cậu chỉ tận hưởng quá trình theo đuổi này. Đồng Duyệt cũng giả ngốc, coi như không có chuyện này. Đến năm thứ ba, Lý Tưởng trở thành học sinh của Đồng Duyệt, không biết cậu nghĩ thế nào mà vén rèm châu, mở cửa sổ, Đồng Duyệt không thể giả vờ tiếp được nữa. Có giáo viên trẻ nào mà không được học sinh yêu thầm chứ. Tình yêu như vậy giống như pháo hoa, bị gió thổi qua sẽ lụi tàn, không cần phải quá để ý làm gì. Nhưng đối phương là Lý Tưởng, không thể đi đường thường, nên cô đã đến chỗ hẹn.

“Đợi lâu lắm rồi hả?” Dịch chậu hoa vào bên trong, Đồng Duyệt cố gắng hỏi bằng giọng điệu của một giáo viên.

Lý Tưởng rất căng thẳng, ngược lại với phong độ hiên ngang lúc trên lớp, đầu ngón tay cầm ly trà khẽ run rẩy. “Không, không lâu lắm, em, em sợ cô sẽ không đến. Hoa này tặng cô.”

“Ừ, đẹp lắm.” Cách lớp giấy bóng, vẫn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng của linh lan.

“Vốn dĩ em muốn mua hoa hồng, nhưng để không được mấy ngày, hoa sẽ tàn ngay, linh lan vẫn tốt hơn, năm nay tàn rồi, năm sau vẫn sẽ nở, hơn nữa còn là loài hoa mà cô Đồng thích.” Lý Tưởng cười gượng gạo, đưa menu cho Đồng Duyệt. “Kem ly ở quán này rất ngon, cô có muốn gọi một ly không? Còn nữa… trà sữa và bánh bao nhân củ cải cũng rất ngon… cơm giò niêu có rất nhiều vị.” Lý Tưởng quay đầu lại, ấn nhẹ lồng ngực, tim đập rất nhanh.

Người đàn ông bàn bên cạnh ngạc nhiên liếc nhìn cậu một cái, sau đó ánh mắt khẽ khàng lướt qua Đồng Duyệt đang ngồi im lặng. Đồng Duyệt giả vờ không phát hiện ra, thật khéo, bàn của mẹ con gặp ở trước cửa lại gần sát cô, người khách họ hẹn cũng đã đến, là một cô gái thích cười, nói vài câu là cười một cái.

“Không cần đâu, cô chỉ ngồi một lát thôi.” Đồng Duyệt từ chối lời giới thiệu của Lý Tưởng.

“Cô còn có cuộc hẹn khác?” Lý Tưởng sốt ruột, giành gọi cho mỗi người một ly trà sữa.

“Không có, giáo án ngày mai cô vẫn chưa soạn.”

“Vậy ăn cơm xong, em đưa cô…” Lý Tưởng cẩn thận giảm hô hấp.

Tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa nhỏ treo ở bốn góc sân thượng, âm sắc trong suốt như nước, trơn bóng như phím dương cầm, mảnh mai và nhạy cảm như sợi vĩ cầm. Đồng Duyệt ngó cặp đôi, người yêu từng bàn, trong lòng không biết sao lại trào dâng một nỗi thê lương.

“Em biết em thế này là rất mạo muội, bây giờ em vẫn còn là học sinh của cô… Em đã đọc rất nhiều báo, trong tình yêu thầy trò thời trung học, giáo viên luôn là người bị chỉ trích. Em sẽ không khiến cô bị động như vậy.” Nói đến đây, biểu cảm của Lý Tưởng trở nên trịnh trọng, hiện ra một sự trầm ổn không hợp với lứa tuổi. “Ở trong trường, em sẽ tuân thủ mọi nội quy của nhà trường, sẽ không khiến cô phải khó xử. Nhưng trái tim em không đợi được đến kỳ thi đại học năm sau, em sợ người khác cũng sẽ thích cô, em càng sợ cô sẽ thích người khác hơn. Cô ơi…”

“Cảm ơn!” Hai chữ này, Đồng Duyệt là xuất phát từ tận đáy lòng. Với độ tuổi này của Lý Tưởng mà cân nhắc được chu toàn như vậy, thật sự làm khó cô quá.

“Cô có thể đợi em đến kỳ thi đại học sang năm không?” Lý Tưởng xoắn hai tay lại, không dám nhìn vào mắt Đồng Duyệt.

Đồng Duyệt trầm tư giây lát, rồi thở ra, mở túi xách, lấy từ trong ngăn túi ra một chiếc thẻ lương, đặt trước mặt Lý Tưởng. “Tiền lương mỗi tháng hiện tại của cô là bốn nghìn tám, cộng thêm tiền dạy thêm, trợ cấp giáo viên chủ nhiệm, trợ cấp giờ lên lớp, mỗi tháng nhiều nhất được hơn sáu nghìn. Cô không có nhà, cũng không có sổ tiết kiệm, vật giá cao như vậy, tạm thời vẫn chưa có năng lực gánh vác tiền học phí và tiền sinh hoạt cho em học đại học.”

Lý Tưởng ngây người: “Những việc đó bố mẹ em có thể lo được.”

“Nếu kết hôn rồi, không phải em chính là nghĩa vụ của cô sao? May mà em đã sắp trưởng thành, nếu không cô còn có thể làm người giám hộ của em nữa.” Đồng Duyệt nói nghiêm túc.

“Kết hôn? Sao lại phải… kết hôn? Em chỉ là… muốn hẹn hò với cô thôi.” Vẻ mặt Lý Tưởng hoang mang. Kết hôn đối với cậu, quá xa vời, quá sâu xa.

“Em chưa từng muốn kết hôn với cô?” Đồng Duyệt cau mày.

“Đương nhiên có… nhưng không phải bây giờ, ít nhất cũng tốt nghiệp đại học, em tìm được việc làm đã, được không ạ?”

“Lý Tưởng, cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, phụ nữ qua ba mươi, sinh con sẽ nguy hiểm. Cô muốn kết hôn, muốn sinh con, cô không muốn bỏ quá nhiều thời gian cho việc hẹn hò, tìm hiểu, nói chuyện một cách vô vị, em đã chuẩn bị sẵn sàng để làm chồng, làm bố chưa?”

“Em…” Cậu thiếu niên đầu toàn những cảnh lãng mạn trong mắt Đồng Duyệt, vừa lúng túng vừa hoảng loạn. Cậu không thể trả lời, trong lòng rất đau buồn. Những lời hiện thực và dung tục như vậy sao lại được thốt ra từ miệng của cô giáo Đồng xinh đẹp thoát tục cơ chứ?

Đồng Duyệt tỉnh bơ như không. Cô biết rằng mình sẽ tổn thương cậu bé, vậy thì, hãy khiến cậu đau đến khắc cốt ghi tâm một lần. Từ nay về sau, cậu mới yên tâm học hành, làm chuyện mà mình nên làm, ở độ tuổi thích hợp yêu một người thích hợp.

Rất lâu rất lâu sau đó, khi cậu ta bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngày hôm nay, có lẽ sẽ hiểu được thâm ý của cô, hi vọng đừng quá hận cô.

“Tình yêu của người khác không phải như vậy!” Mặt Lý Tưởng đỏ bừng, trên lớp có mấy cặp, cậu biết các bạn ấy hẹn hò như thế nào.

“Đó là tình yêu của các em, dưới trăng trước hoa, có tình uống nước cũng no, còn tình yêu của một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi, là hiện thực cơm áo gạo tiền và cảm giác an toàn.”

“Hai mươi bảy thì lớn lắm sao, cô đúng là lo lắng nhiều rồi. Y Năng Tịnh đã hơn bốn mươi, năm ngoái vừa mới kết hôn, chồng cô ấy nhỏ hơn mười tuổi, họ… rất hạnh phúc.”

Cảm ơn trời đất, cậu ta vẫn chưa ấm đầu tới mức quên đi khoảng cách tuổi tác. “Đây là hôn nhân giai đoạn hai của cô ấy, trước đó, cô ấy đã kết hôn với Harlem, và có một đứa con trai. Em muốn cô giống như thế sao?”

(Harlem: nghệ danh của nam ca sĩ Dữu Trừng Khánh)

Mặt Lý Tưởng đã không phải đỏ, mà là đen, rồi trắng bệch không còn một tia máu.

“Cầm hoa về đi!” Đồng Duyệt nói rất rõ ràng, từng câu từng chữ như những nhát kiếm lạnh đâm qua. Lý Tưởng đau đớn vô cùng, vội đứng dậy, lách người chạy ra ngoài.

“Lý Tưởng…” Đồng Duyệt yếu ớt gọi cậu lại.

Lý Tưởng đau khổ quay đầu lại, trong mắt thoáng vẻ mong đợi.

“Thanh toán rồi hãy đi.” Học đàn ông mời phụ nữ hẹn hò, đây là lễ nghĩa tối thiểu.

Trong miệng người đàn ông bàn bên cạnh đang ngậm một ngụm trà, phụt một cái phun đầy mặt cô gái đối diện.

Lý Tưởng hốt hoảng bỏ chạy.

Đồng Duyệt bưng trà sữa lên, uống từng ngụm đến hết, sau đó bê chậu linh lan ra về. Cô có thể từ chối  việc cậu bé thích mình, cũng giống vậy, cô phải tôn trọng tình yêu bồng bột chết yểu này của cậu. Bản thân tình yêu vốn không có lỗi, lỗi ở chỗ cô không phải là người ấy của cậu.

Đi qua bàn bên cạnh, người đàn ông đứng dậy, ghế của anh ta không hề ảnh hưởng đến việc đi lại của cô, nhưng anh ta vẫn đẩy ghế vào trong, Đồng Duyệt không thể không dừng lại nhìn anh ta. Một màn vừa rồi, có lẽ anh ta đều đã nhìn và nghe thấy rồi, Đồng Duyệt dù có chính nghĩa hào hùng đến mấy, mặt vẫn đỏ lên vì xấu hổ.

Anh mỉm cười nháy mắt, dáng vẻ hiền hòa khiến người ta không thể ghét một chút nào. Anh ở mãi cho đến bây giờ, cuộc xem mắt hôm nay có lẽ gọi là thành công!

Kéo cửa ra, mưa từ bên ngoài ập vào làm Đồng Duyệt co rúm lại. Gió to hơn lúc mới đến, mưa cũng to hơn, thấp thoáng nghe thấy cả tiếng gầm gừ của sóng biển. Không thể bật ô được nữa, Đồng Duyệt không thể không bắt xe về chỗ trọ.

Lăng Linh bạn chung phòng trọ của cô không có nhà, có lẽ là đón lễ Thất Tịch với Mạnh Ngu rồi. Lăng Linh là điều kiện kèm theo của Mạnh Ngu khi đến Thực Trung, muốn đến thì phải đến cả hai. Hai người họ yêu nhau từ hồi cấp ba, sau đó vào cùng một trường đại học, có điều chuyên ngành của Lăng Linh là tiếng Anh. Bây giờ cô ấy đang là giáo viên tiếng Anh của lớp 11 thường.

Chuyên gia nói, muốn kết hôn, vẫn nên kết hôn cùng người yêu thời còn đi học mới an toàn, ra ngoài xã hội, nhà cửa, tiền bạc, công việc đều sẽ được tính vào, muốn tìm một người yêu cùng bàn tay trắng phấn đấu quá khó.

Mạnh Ngu và Lăng Linh rất may mắn.

Xé lớp giấy bóng ra, cẩn thận đặt chậu linh lan lên bệ cửa sổ. Từng hạt mưa tạt vào, linh lan đã xòe cành ra lá, nhanh chóng dập dờn trong sắc đêm. Đồng Duyệt yên lặng đứng đó, trăng đêm nay không biết trốn đi đâu mất rồi, nhưng cô biết nó nhất định sẽ ở một nơi nào đó chăm chú nhìn cánh cửa sổ bé nhỏ này của cô, cô đứng lặng im tựa như một bức tranh đã được chỉnh trắng đen, trông rất không chân thực.

Điện thoại nhấp nháy trong bóng tối, có tin nhắn. Cô mở ra, là một bài thơ nhạt như nước ốc. 

Năm ấy anh ngồi bên bờ sông

Lắng nghe tiếng chim trả hót líu lo

Anh sợ làm kinh động đến em

Nên chỉ đứng lặng yên mà lắng nghe

Đêm nay mưa rả rích gõ song cửa sổ

Từng đợt từng đợt tựa như tiếng chim trả

Ồ nàng đang nói điều gì thế

Bỗng nhiên rất rất nhớ nàng


“Thần kinh!” Đồng Duyệt hừ một tiếng, sau đó bấm “Xóa”.

***

Là hiệu trưởng của Thực Trung, nằm trong tốp mười sáu trường trung học hạng nhất ở Thanh Đài, Trịnh Trị vừa có sự nghiêm túc vững vàng của một người nhà giáo, vừa có sự nhanh nhẹn và khéo đưa đẩy của một thương nhân. Thực Trung ban đầu chỉ chiếm một mảnh đất nhỏ ở trung tâm thành phố, sân bóng rổ đều rất nhỏ gọn, năm ngoái không chỉ chuyển cả đến bờ biển, mà diện tích còn lớn hơn gấp mười lần, cây cối hoa cỏ, tòa nhà dạy học, tòa nhà ký túc xá… tòa nào cũng rất xinh đẹp, đều sắp trở thành phong cảnh đẹp nhất Thanh Đài.

Chính phủ thành phố yêu cầu Thực Trung dời đến bờ biển, lúc đầu có không ít người úp mở phê bình. Ở đó nếu như xây một cái khách sạn, bao nhiêu là phòng cảnh biển, lợi ích khả quan biết mấy! Xây trường học ở đó, lắng nghe tiếng sóng, ngắm nhìn biển cả, ai còn có tâm trạng mà học hành? Trịnh Trị nói cảnh đẹp tất nhiên khiến con người dễ dàng lười biếng buông thả, lạc lối, nhưng nếu có thể kiềm chế lại thì còn có việc gì mà không thể làm được? Kỳ thi đại học thì có là gì? Việc này là có tiền lệ, những thư viện nổi tiếng trong lịch sử đều được xây ở các danh lam thắng cảnh. Trong một gia đình, cha mẹ đều dành cho con cái những thứ tốt đẹp nhất. Là người làm cha làm mẹ, cũng nên như vậy. Thiếu niên mạnh thì đất nước mới mạnh. Câu nói này, ai còn dám lên tiếng.

Muốn ngăn lại cám dỗ, cần phải có ý chí lớn mạnh, mà tiền đề để có ý chí lớn mạnh là phải có một cơ thể khỏe mạnh. Thể dục chỉ là khoa chân múa tay, chạy thể dục buổi sáng mới là chân thực. Mỗi sáng, trừ phi trời mưa, còn lại ngày nào cũng chạy một nghìn mét, giáo viên chủ nhiệm bình đẳng như nhau.

Lớp chuyên là con dê đầu đàn về việc học, chạy bộ cũng phải làm gương, Đồng Duyệt chính là con dê cái dẫn đầu đàn dê. Mới đến vòng thứ hai, Đồng Duyệt đã thở như bò, mồ hôi như tắm. Hà Dã nhìn cô một cái, lặng lẽ chậm dần bước chân.

Đồng Duyệt thấy dưới mắt cậu chàng có một quầng thâm đen. “Tối qua mẹ bắt em làm bài tập à?”

Hà Dã khẽ dạ một tiếng, đẩy đôi mắt kính to. “Tuy em ngủ ít, nhưng chất lượng cao, sẽ không ảnh hưởng đến việc thực hiện ước mơ của em.”

“Ước mơ của em là gì?” Đồng Duyệt lau mồ hôi, cô thật sự không chạy nổi nữa rồi, ngó lơ chủ nhiệm khối đang trừng mắt, kéo Hà Dã chạy ra khỏi hàng ngũ, làm bộ tìm Hà Dã tâm sự.

“Ước mơ của em là sao trời và biển cả.” Người Hà Dã sùng bái nhất là Hwaking, cậu chàng mơ ước có một ngày sẽ được đến Cambridge học, làm học trò của ông. Vào một buổi tối trời trong xanh, ngẩng đầu ngắm sao, cùng ông bàn luận về đủ thể loại sự vật thần bí như Hố Đen, Lỗ Giun, chòm sao Cầm Mã…

(Hawking là người đầu tiên khởi đầu một nền vũ trụ học dựa trên sự thống nhất giữa thuyết tương đối tổng quát và cơ học lượng tử.)

“Ơ, vậy thì phải học bơi hay là học bay trước?”

“Có thể đều phải biết một chút ạ!” Hà Dã nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của Đồng Duyệt, dưới ánh sao, trắng trẻo mong manh như nước, trong lòng bất giác dâng lên một tia nghi hoặc, một cô gái đẹp như vậy sao lại học Vật lý, không phải nói nữ sinh khoa học tự nhiên đều thuộc cấp khủng long sao?

Tối qua rõ ràng mới mưa xong nhưng lại không cảm nhận được mảy may chút mát mẻ nào sau khi mưa. Đồng Duyệt dùng tay làm quạt, quạt mấy cái, nhìn những con dê dẫn đầu chạy đến, quay đầu nhìn Hà Dã. “Hôm nay Lý Tưởng không đi học?”

“Trên biển có sương, phà dừng rồi…” Hà Dã nhìn mặt trời mọc từ mặt biển lên đến ngọn cây, bầu trời xanh ngắt như tơ lụa, lẳng lặng nuốt vế sau trở về.

Chắc là giận dỗi, thất vọng? Xấu hổ? Phẫn nộ? Oán hận? Có lẽ là mỗi thứ một ít, có điều Đồng Duyệt tin rằng những cảm xúc ấy đều sẽ qua đi, Lý Tưởng là một người lý trí, họ sẽ không đến mức cả đời không qua lại với nhau.

Khi chạy đến vòng cuối cùng, Đồng Duyệt mặt dày, kéo Hà Dã chen vào giữa bầy dê. Có con dê làu bàu: Nữ thần chơi ăn gian. Đồng Duyệt hất hất mái tóc, chỉ coi như gió thoảng bên tai.

Chạy thể dục buổi sáng kết thúc, nghỉ ngơi mười phút xong là buổi đọc sáng, Đồng Duyệt tranh thủ thời gian vào nhà tắm nhỏ tắm một cái. Mang đầu tóc ướt rượt từ trong đi ra, Lăng Linh đang căng thẳng đứng trước tủ đồ. “Hôm nay cậu gặp Mạnh Ngu không?”

Đồng Duyệt đứng lại: “Không có, xảy ra chuyện gì à?”

Lăng Linh nhìn ra bên ngoài, vỗ vỗ ngực, mang vẻ mặt đầy may mắn sống sót sau tai nạn: “Làm mình sợ chết mất, lát nữa nếu cậu gặp anh ấy, anh ấy hỏi tối qua hai chúng ta chơi gì thì cậu nói là đi shopping, sau đó đi ăn đồ nướng nha.”

“Tối qua cậu không ở cùng anh ấy à?” Bởi vì kinh ngạc mà mắt Đồng Duyệt mở thật lớn. Lăng Linh đẩy cô một cái: “Đừng nhìn người ta như vậy chứ, sợ lắm, cho phép người ta có chút riêng tư, không gian nhỏ đi.”

Đồng Duyệt cầm lấy mấy sấy tóc, không nhìn cô ta nữa. “Mình không có ý kiến, nhưng đừng lôi mình vào.”

“Ai bảo cậu là bạn trọ thân thiết của mình chứ!” Lăng Linh lấy lòng giành máy sấy tóc, nhìn gương nháy mắt ra hiệu. “Mình biết em yêu thương mình nhất mà.”

Đồng Duyệt cụp mắt, khẽ thở dài. Lòng người rốt cuộc sâu bao nhiêu, khi nào mới có thể lấp đầy?

May mà Mạnh Ngu không phải một người truy tìm nguồn gốc, Đồng Duyệt vì không cần phải nói dối nên tâm trạng rất tốt. Hôm nay coi như đã trôi qua một cái bình yên. Cảm nhận sau khi thi của bầy dê dẫn đầu đó tuy số chữ không đạt yêu cầu nhưng thái độ nghiêm chỉnh, Đồng Duyệt đọc vài bài, rất hài lòng.

Hai ngày sau, khối 10 và khối 11 cũng đã khai giảng, tổng đánh giá đợt một của khối 12 sắp bắt đầu, tổ khối rất coi trọng, hết cuộc họp này tới cuộc họp khác. Thời gian này, Thực Trung cũng đã mở đại hội cán bộ nhân viên, học kỳ mới, yêu cầu mới, mục tiêu mới, ngoài ra, Ngày Nhà giáo năm nay, Bộ Giáo dục cho Thực Trung hai trong số mười suất giáo viên xuất sắc nhất, Trịnh Trị quyết định bầu cử dân ý. Đồng Duyệt vô cùng bất ngờ, vậy mà cô lại được chọn. Người còn lại là Mạnh Ngu.

“Chủ nhiệm lớp chuyên không dễ dàng gì, mọi người làm vậy là để khích lệ, đôn đốc cô.” Chủ nhiệm khối nói. Đồng Duyệt chỉ ậm ừ thưa dạ, vội vàng bày tỏ thái độ rằng sau này mình phải nỗ lực hơn, không phụ mong đợi của mọi người. Lời vừa nói xong, Triệu Thanh đã ầm ĩ đòi hai người đãi khách. Mạnh Ngu rất vui, giành nhận lời trước.

Một mùi hương nồng nặc từ ngoài bay vào.

“Kiều Khả Hân về rồi.” Lăng Linh chu miệng ra bên ngoài.

Đồng Duyệt đã nhìn thấy rồi, mái tóc xoăn màu hạt dẻ giống như sóng biển thả tùy ý sau lưng, váy dài bằng sợi đay màu trắng gạo, giày xăng-đan cao gót kiểu dây màu trắng gạo, chiếc khăn lụa bảy màu tùy ý choàng trên cổ. Mặt mũi xinh đẹp, cô gái như vậy đứng ở đâu, người khác cũng đều chỉ để làm nền.

Kiều Khả Hân tựa như không phát hiện mọi người đang tập trung, hoặc là cô ta đã quen rồi. “Còn bao lâu nữa mới kết thúc?” Cô ta chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh.

Trong mắt Triệu Thanh như có một con dao, roẹt roẹt vài cái đã cắt quần áo trên người cô ta thành từng mảnh, “Chân cô dài thật, vừa nói đãi khách, cô đã xuất hiện rồi. Chơi vui không?” Yết hầu khẽ động, tiếng nuốt nước miếng cách xa mấy dặm cũng nghe thấy.

“Không vui thì ai đi làm gì?” Kiều Khả Hân bĩu môi, dư quang trong mắt bay về phía Đồng Duyệt. Đồng Duyệt không đón nhận tầm mắt của cô ta, chuyên tâm thì thầm to nhỏ với Lăng Linh.

“Ý cô là rất sảng khoái rồi!”

“Sao, anh ghen à?”

“Ghen thì cũng phải có mục tiêu, là lừa hay là ngựa, cô lôi ra đây cho chúng tôi xem thử, dám không?”

“Anh xứng không?” Kiều Khả Hân đón lấy ánh sáng, thong thả giơ tay lên. Bộ móng tay mới làm, từng móng sáng bóng. Cô ta bĩu môi, rồi lại nhìn Đồng Duyệt.

“Thuốc thử trong Hóa học, đều là thí nghiệm nhiều lần mới biết được có phù hợp hay không. Hay là, hai chúng ta cũng thí nghiệm thử xem sao?”

“Mặt anh lớn thật đấy.”

“Nếu như mặt nhỏ thì còn có chuyện gì với cô sao, tôi đã đi làm minh tinh từ khuya rồi, soi gương nhiều vào!”

Con người Triệu Thanh có một ưu điểm, bất kể bạn mỉa mai hay nói móc, anh ta đều có cách giải thích thành một cảnh giới khác. Kiều Khả Hân nào có phải là đối thủ của anh ta, vừa hay cô ta cũng không có ý ứng chiến, ngó thấy Đồng Duyệt đứng dậy, cô ta vội vàng đuổi theo. “Đồng Duyệt.”

“Tôi phải lên lớp xem thử, có chuyện gì để lát hãy nói.” Bước chân Đồng Duyệt không dừng lại.

Kiều Khả Hân nắm cánh tay cô: “Không mất mấy phút của cậu đâu, Ngạn Kiệt có mang cho cậu chút quà, cậu cùng tôi qua đó lấy.”

Đồng Duyệt khẽ nhắm mắt, xoay người lại sững sờ nhìn bàn tay cô ta. Ngón tay thon dài, giống như được sinh ra để đàn dương cầm. “Anh tôi tặng quà cho tôi, tại sao lại nhờ cậu chuyển giùm?”

Kiều Khả Hân tựa như không nghe ra sự mỉa mai của Đồng Duyệt, nhoẻn miệng cười. “Biết ngay là không giấu được cậu mà, đây không phải là sợ cậu không nhận nên mới nói là Ngạn Kiệt mua sao. Tuy cậu và Ngạn Kiệt không phải anh em ruột, anh ấy có thể coi cậu là em gái thì tôi cũng có thể.”

“Cậu là ai của anh tôi?” Đồng Duyệt không phải người dễ nổi giận, nhưng không biết tại sao, gặp Kiều Khả Hân là cô giống như ăn phải thuốc nổ vậy.

Kiều Khả Hân giận dỗi: “Sao vậy, cậu biết rõ hiện tại chúng tôi đang hẹn hò mà, anh ấy là bạn trai tôi.”

“Trước khi anh tôi đưa cậu về nhà hoặc đăng ký kết hôn, mong cậu đừng thêm định ngữ lung tung vào tên của anh ấy.”

“Đồng Duyệt,” Kiều Khả Hân nhắm vào cô mà nói, “Tôi biết cậu và anh trai cậu rất thân, nhưng cậu buộc phải thích ứng, không phải tôi, cũng sẽ có người khác, Ngạn Kiệt tuyệt đối sẽ không độc thân cả đời.”

Trên mặt Đồng Duyệt thoáng chốc không còn một giọt máu, bàn tay khó kiềm chế run vài cái, trong đầu là một mảng trống rỗng, tai ong ong. Cô không biết Kiều Khả Hân đi như thế nào, cũng không biết mình đứng ở đó bao lâu, cho đến khi Trịnh Trị đứng trước mặt cô, cô mới hoàn hồn trở lại.

Không phải chỉ có mình Trịnh Trị, mà còn có một người miễn cưỡng gọi là quen biết… người đàn ông gặp ở quán cà phê hôm lễ Thất Tịch. Tuy hôm nay anh ta ăn mặc nghiêm túc ra vẻ nhân viên tinh anh của một công ty lớn, nhưng vẫn rất khiêm tốn và ôn hòa. Ánh chiều tà từ phía Tây rọi vào, khiến bóng người anh ta rất ấm áp.

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười để che giấu sự rối loạn vừa rồi của mình, và cả sự kinh ngạc khi gặp anh ta. Thế giới lớn thật, nhưng Thanh Đài thì nhỏ lắm.

“Một mình vui đến ngây người rồi à, quên cả việc lên lớp?” Trịnh Trị trêu một câu, rồi quay đầu lại giới thiệu với người đàn ông, “Cô giáo Đồng Duyệt, giáo viên chủ nhiệm lớp 12 chuyên, một trong mười giáo viên xuất sắc nhất Thanh Đài năm nay, lực lượng trung kiên của Thực Trung, rất xinh đẹp, cũng rất ưu tú.”

“Hiệu trưởng Trịnh, có ai mang giáo viên nhà mình ra nói đùa như thầy không?” Đồng Duyệt bị Trịnh Trị nói tới mức từ đầu đến chân đều không được tự nhiên.

Trịnh Trị lời lẽ đanh thép nói: “Tôi đang nói thật mà. Đúng không, tổng giám đốc Diệp,?”

“Vâng, đối với sự thật, chúng ta phải tôn trọng, phải nhìn thẳng vào. Cô giáo Đồng, chào cô, tôi là Diệp Thiếu Ninh.” Anh mỉm cười đưa tay về phía Đồng Duyệt, Đồng Duyệt không thể không đưa tay đón lấy. Sau khi bắt tay theo lễ tiết, Diệp Thiếu Ninh liền lịch sự buông ra. Đồng Duyệt tưởng rằng bước tiếp theo anh ta sẽ tao nhã đưa ra danh thiếp, nhưng anh ta chỉ mỉm cười nhìn cô, thân thiết mà tự nhiên, thoải mái mà điềm tĩnh, không hề có động tác dư thừa.

“Tổng giám đốc Diệp của tập đoàn Thái Hoa.” Trịnh Trị bổ sung.

Đồng Duyệt cúi đầu lần nữa. Tập đoàn Thái Hoa là công ty kiến trúc tiếng tăm lẫy lừng ở Thanh Đài, khu trường học mới Thực Trung chính là do Thái Hoa nhận xây, còn trẻ như vậy mà đã làm tổng giám đốc, có lẽ không phải nhân vật bình thường. Cô nghe Tang Thần nói, người khiêm tốn như vậy chốn công sở là lợi hại nhất, nụ cười là sát khí vô địch của họ, rõ ràng lời nói là ngôn từ ngoại giao vừa qua loa vừa khách sáo, chỉ là cùng với ý cười ôn hòa, nghe thấy vô cùng êm tai động lòng người.

Con người, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong. “Tôi phải lên lớp rồi.”

“Đi đi!” Trịnh Trị gật gật đầu. Diệp Thiếu Ninh đợi cô lên cầu thang rồi mới xoay người lại. Đồng Duyệt thấy họ đi về phía mảnh đất trống góc Đông Bắc khuôn viên trường, ở đó chuẩn bị xây hai khu nhà ở cho giáo viên. Nếu xây nhà ở thì không cần phải thuê nhà cùng Lăng Linh nữa, vậy khi muốn ở một mình sẽ có một không gian hoàn chỉnh thuộc về bản thân. Đồng Duyệt không kìm được khát khao trong lòng.