Trong lòng thiếu nữ mười tám luôn có bạch mã hoàng tử. Và Trần Nghiên cũng không ngoại lệ.
Tình yêu mà cô ấy hướng đến như một nghỉ lễ, như câu chuyện lãng mạn, cũng giống như lâu đài trên không, nó không có thật.
Dù sao một người đàn ông có vĩ đại đến đâu chăng nữa cũng không cách nào giống hết trăm phần trăm trong tưởng tượng của cô ấy.
Nhưng vào giây phút ấy.
Trần Nghiên nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, tim bất giác đập thình thịch.
Cô ấy không thấy mặt chính diện và sườn mặt mà chỉ thấy một cái bóng lưng với tư thế đánh đàn, nhưng chính nó lại đúng lúc giáng tiếng sét ái tình vào lòng Trần Nghiên.
“Hân Hân, cậu có tin duyên phận không”, ánh mắt Trần Nghiên dại ra.
“Cậu nói cái quỷ gì thế?”
Lưu Hân Hân nhìn theo ánh mắt của Trần Nghiên rồi lắc đầu bảo: “Biết đâu chỉ có cái bóng lưng đẹp thôi, vừa quay đầu sẽ hù chết cậu đấy!”
“Không, cảm giác ấy rất kỳ diệu, tớ không cách nào hình dung cả, chỉ cảm thấy rất tuyệt vời, không hề liên quan tới việc người ta có đẹp trai hay không, nó không liên quan là bao”, Trần Nghiên nói.
Đàn ông biết đánh đàn piano có rất nhiều, trong đó có biết bao nhiêu người đẹp trai rạng ngời.
Nhưng chưa từng có người nào đem đến cảm xúc vi diệu như vậy cho Trần Nghiên.
“Đừng mê trai, người ta đã chờ chúng ta lâu rồi, nếu không được thật thì lát nữa đến xin số liên lạc sau, người ta đánh đàn ở đây nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi đâu”.
Lưu Hân Hân bất chấp kéo Trần Nghiên vào một căn phòng. Nửa tiếng sau. Nghệ sĩ đàn piano đã trở lại, Tân Nguyên cũng ngừng diễn tấu.
Thấy Tần Nguyên trình diễn quá cao siêu nên quản lý hy vọng anh thường xuyên qua đây đàn.
Tân Nguyên mỉm cười từ chối. Vừa rồi là một cơ hội kiếm tiền, thịt muỗi thì cũng là thịt mà.
Dựa vào bản lĩnh của anh, mỗi ngày chạy qua đây kiếm chút tiền lẻ ấy chỉ là do đầu bị lừa đá.
Trong lúc Tân Nguyên đi thay quần áo của mình.
Trần Nghiên vội vàng chạy ra, thấy người ngồi trước đàn piano đã thay người, lòng chợt mất mát.
Duyên phận luôn lướt qua trong nháy mắt vậy ư? Trần Nghiên cắn môi, lòng thầm cảm thấy tiếc nuối. Lúc này.
Giữa tầm mắt ngẩn ngơ của Trần Nghiên bỗng lọt vào hình bóng Tần Nguyên đang từ phía bắc nhà hàng lững thững đi tới.
“Sao anh lại ở đây?”, Trần Nghiên kinh ngạc hỏi. “Liên quan gì tới cô”. Tân Nguyên chẳng muốn lảm nhảm với cô ấy, anh đi thẳng tới cửa nhà hàng.
“Không phải là anh theo dõi tôi đấy chứ? Sao ở đâu tôi cũng có thể gặp anh vậy hả, làm thế khiến tôi rất khó chịu!”, Trần Nghiên hét lớn.
“Cô không tự luyến thì chết à?”, Tân Nguyên chau mày chất vấn cô ấy.
“Rốt cuộc là tôi tự luyến hay là anh tự ra vẻ thanh cao lấy lui làm tiến đây hả? Đừng tưởng là tôi chưa từng yêu đương nên không biết mấy trò mèo đớ”.
Giọng Trần Nghiên rất lạnh: “Bây giờ tôi nói rõ với anh, vừa rồi tôi đã gặp. được người tình trong mộng của tôi rồi, tất cả mọi thứ của người đàn ông kia đều phù hợp với tưởng tượng của tôi về nửa kia, còn anh lại chẳng cùng đẳng cấp với người ta, tôi nói vậy anh hết hy vọng chưa?”
Tần Nguyên á khẩu không biết nói gì đành đi thẳng ra ngoài.
Trần Nghiên giậm chân, đuổi theo đẳng sau: “Từ đã, đêm nay tôi có một buổi tiệc, mẹ tôi bảo cho anh đi theo tôi, tôi không thích nhưng mẹ tôi bắt tôi làm thết”
“Cô nghĩ rằng tôi muốn đi à?”, Tân Nguyên hỏi.
“Đi chứ, anh không muốn đi thì nói thẳng với mẹ tôi đi, đỡ cho ngày nào mẹ tôi cũng luôn làm khó tôi”.
Trần Nghiên dứt lời rồi xoay người đi sang chỗ khác không chút do dự.
Cô ấy đang vội vã đi tìm quản lý hỏi cách liên lạc với người con trai vừa đàn piano kia.
Tiếc rằng, quản lý cũng lực bất tòng tâm.
Trần Nghiên buồn bực không thôi, biết sớm vậy thì cô ấy đã dũng cảm hơn, không để ý tới sự thúc giục của Lưu Hân Hân.
“Nếu có duyên thì chắc chắn anh còn xuất hiện nữa phải không?”, Trần Nghiên nghĩ thầm trong lòng.