Thôn Đại Nho.
Trong một gian nhà ngói, hơi nước mờ ảo.
Trong thùng gỗ có một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi đó, vài sợi tóc lả lơi dính vào cái cổ trằng ngần, xinh đẹp không tài nào kể xiết.
Đằng sau là một người thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc quần áo trẻ em, trông rất thật thà chất phác.
“Tiểu sư tỷ, em... em tới rồi ạ?”
Tân Nguyên nuốt một ngụm nước miếng, ngây ngô gãi đầu, rồi chà lưng cho tiểu sư tỷ Mạc Như Sương.
Người thiếu niên đang độ tuổi sung sức tuy khá ngây thơ nhưng cũng không nén nổi sự ngượng ngùng mà đỏ mặt tía tai.
Mạc Như Sương nhận ra sự căng thẳng của Tân Nguyên, ết thở dài
Thăng nhóc ngốc nghếch này thật thà chất phác quá, vừa thấy phụ nữ đã đỏ mặt, sau khi xuống núi phải làm sao giờ.
“Sư đệ, chị đáng sợ lắm à?”, Mạc Như Sương hỏi. “Không, không đáng sợ”, Tân Nguyên lúng túng đáp.
“Vậy em run cái gì, chị ăn em được chắc?”, Mạc Như Sương không hờn giận chỉ hừ một tiếng.
Tân Nguyên toát mồ hôi lạnh.
Thành thật mà nói, tiểu sư tỷ có chút đáng sợ, anh luôn thấy ánh mắt tiểu sư tỷ nhìn mình...
Ánh mắt ấy như sói gặp cừu non, có xen lẫn sự xâm lược không thể hiểu.
Nhất là nửa năm trước khi sư phụ qua đời, tiểu sư tỷ giống như con ngựa hoang thoát cương, càng ngày càng làm càn với mình...
“Tiểu sư tỷ, em xong rồi, em ra ngoài trước đây”, Tân Nguyên lí nhí nói.
“Từ đã”.
Mạc Như Sương nói: “Em đến phòng sư phụ trước đi, xem cái đĩa phim được sư phụ khi còn sống giấu kỹ dưới sàn, sau đó quay lại đây, chị có chuyện muốn dặn dò em”.
Tân Nguyên gật đầu.
Trước kia anh rất tò mò, sư phụ thường xuyên núp trong phòng không biết đang xem cái gì.
Chưa tới nửa tiếng sau.
Mạc Như Sương vừa mới tắm xong, thay một chiếc váy ngắn, chợt thấy Tân Nguyên hùng hổ xông vào.
Khuôn mặt của cậu nhóc đỏ như ăn ớt.
“Tiểu sư tỷ, em em em... chị chị chị..., Tân Nguyên rối loạn ngôn ngữ.
“Coi chút bản lĩnh ấy của em kìa”.
Mạc Như Sương trừng mắt nhìn Tân Nguyên rồi bình thản nói: “Ngày mai em xuống núi đi, năm ấy cô nhóc Trần Nghiên kia ở đây ba năm, căn bệnh quái ác đã được áp chế. Tính thời gian chắc cũng sắp tái phát rồi, em đi chữa trị cho cô ấy đi”.
“Chuyện này có liên quan gì tới mấy thứ chị bảo em xem không?”, Tân Nguyên hỏi.
“Đương nhiên là có liên quan rồi, em tu luyện “Thái Cổ Thần Quyết” hiện còn đang ở tầng thứ hai, xuống núi rèn luyện hẳn có thể đột phá đến tầng thứ tư, nhưng sau này muốn đến tầng thứ năm mở thiên nhấn...”
Đôi môi đỏ mọng của Mạc Như Sương cong nhẹ: “Thể chất của cô nhóc Trần Nghiên kia đặc biệt lắm, em hiểu mà”.
“Em không hiểu”, Tân Nguyên cắn môi, vô cùng xấu hổ và giận dữ.
“Sư đệ, em giả vờ cái gì chứ, chị không nói giỡn với em. Chúng ta là truyền nhân của Huyền Y Môn, y thuật, võ công, tướng thuật, phong thủy đều có những thành tựu không thấp, nhưng tới tận bây giờ cũng không ai đạt tới cảnh giới mở thiên nhãn, chỉ có em mới may mắn gặp được cơ duyên đó”.
Mạc Như Sương nghiêm trang nói: “Em phải nắm chắc cơ hội mới là điều quan trọng nhất. Tám vị sư tỷ kia của chị đều là lòng lang dạ sói, phân chia hết đồ vật mà sư phụ để lại cho. em, em phải nghĩ cách tìm được bọn họ để lấy chúng lại!”
Ánh mắt Tân Nguyên trở nên nghiêm nghị hơn. Anh vốn có chín vị sư tỷ.
Cũng biết từ sớm rằng sư phụ để lại chín hộp gỗ, nhấn mạnh bên trong có vật quan trọng.
Kết quả là sư phụ vừa mới hạ thổ, ngoại trừ tiểu sư tỷ Mạc Như Sương, tám vị sư tỷ khác nảy lòng xấu xa, trộm nhau phân chia hộp gỗ rồi rời đi, đến nay bặt vô âm tín.
Tân Nguyên lấy ra một tấm ảnh, vừa nhìn hốc mắt đã ươn ướt.
Những tấm ảnh đó đều là ảnh chụp riêng của các sư tỷ.
Đại sư tỷ có đôi chân thon dài, đặc biệt yêu thích tất chân. Trên mặt nhị sư tỷ có má lúm đồng tiền ngọt ngào. Tam sư tỷ ngày nào cũng trông chán đời...
Các sư tỷ có tính cách khác nhau, đặc điểm khác nhau, bọn họ ở chung với nhau trong cái thôn nhỏ bé này, cùng nhau soạn lên một khúc ca thanh xuân đầy tuyệt vời.
Tân Nguyên nhớ mang máng.
Cái năm anh bước vào thời kỳ bể giọng, các sư tỷ đều xảy ra sự thay đổi.
Ánh mắt của các chị ấy bỗng nhiên không còn trong sáng nữa.
Còn về tiểu sư tỷ Mạc Như Sương, trước kia trong chín sư tỷ, tính cách của cô ấy điềm đạm nhất, nhưng sau này cũng bị các sư tỷ đồng hóa, đến nay Tân Nguyên cũng không rõ vì sao.
Ánh mắt kia giống hệt như yêu quái thấy thịt Đường Tăng.
“Không cần đau thương buồn khổ gì ở đây cả, các sư tỷ không tuân theo di chúc của sư phụ thì chính là kẻ phản bội, sau này gặp nhau chính là kẻ thù”, Mạc Như Sương bình thản nói.
“Nhưng mà em phải tìm các chị ấy ở đâu đây?”, Tân Nguyên gãi đầu hỏi.
“Quỷ mới biết bọn họ đi đâu, may thay gần đây chị nhận được tin đại sư tỷ xuất hiện ở thành phố Vân, chẳng biết trong hộp gỗ kia có cái gì, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, chị ấy đã trở
thành một nữ tổng giám đốc, có tài sản trăm triệu!”
Mạc Như Sương nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dần lạnh như băng.
Chỉ mới nửa năm mà đã có trăm triệu.
Bất kỳ ai nghe phong phanh trong chín hộp gỗ kia có gì thì chắc đôi mắt sẽ sáng rực.
“Được, ngày mai em sẽ xuống núi”.
“Tìm tám vị sư tỷ chết tiệt kia, lấy lại hết các hộp gỗ và chữa bệnh cho Trần Nghiên nữa!”
Tân Nguyên nghiêm túc nói.
Mạc Như Sương gật đầu: “Ừ, sau khi xuống núi phải tự chăm sóc bản thân đó, phụ nữ không phải là hổ dữ, không cần vừa gặp đã đỏ mặt”.
Tân Nguyên thẹn thùng cúi đầu xuống. Chẳng bao lâu sau, hai người thư thả ăn cơm trưa xong. Khi đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Tân Nguyên bỗng biến sắc, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, đến cả da mặt cũng bao trùm một tầng đỏ ửng.
Trong cơ thể anh như chứa một quả bom, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Mạc Như Sương ghé sát vào anh, phun một ngụm khí nóng bên tai Tân Nguyên: “Tiểu sư đệ, em cứ như cái đầu gỗ ấy, không hiểu sự đời gì hết, bây giờ đã sắp đến lúc chia xa, sư tỷ muốn tặng cho em một món quà”.
Tân Nguyên bỗng hiểu ra, tại sao cô ấy năng nặc bắt mình phải đến phòng sư phụ xem mấy cái kia, đây mới là mục đích chính của cô ấy nhỉ.
Không chỉ tiểu sư tỷ mà các sư tỷ khác cũng đều như vậy, chẳng qua khi sư phụ còn sống bọn họ không dám làm càn mà thôi.
“Tại, tại sao chứ?”, Tân Nguyên gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
“Sau này em sẽ hiểu, dù sao em cũng là thịt Đường Tăng mà”, Mạc Như Sương cười bảo.
“Em không phải thịt Đường Tăng!” Tân Nguyên lùi về sau hai bước, đôi mắt dần trở nên mơ màng, may thay “Thái Cổ Thần Quyết” đạt đến tầng thứ hai đã giúp anh tỉnh táo đôi chút.
Ngay khi thấy Mạc Như Sương sắp từ từ bước tới chỗ mình, lòng Tân Nguyên hoảng loạn như tơ vò.
Chẳng trách sư phụ luôn cố ý vô tình nhäc anh rằng con trai phải biết tự bảo vệ bản thân mình.
Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.
“Tiểu sư tỷ, chị dừng lại đi, em biết đánh người đó, một năm trước chị đánh đâu lại em...” . Ngôn Tình Nữ Phụ
“Em nỡ lòng đánh sư tỷ à? Chị không tin”. Rầm!
Mạc Như Sương bay ra ngoài.
Tân Nguyên chạy trối chết, đứng một bên hét: “Tiểu sư tỷ, gặp lại sau nhé, giờ em xuống núi trước đây, có rảnh thì sẽ về thăm chị!"
Mạc Như Sương phát sầu, tức giận đến mức cơ thể mềm mại run rẩy dữ dội: “Thiếu niên không biết được vẻ đẹp của sư: tỷ, khi xuống núi sẽ nếm mùi hồng trần phong ba, mở ra cánh cửa tới thế giới mới, chị sẽ không cho em cơ hội này nữa đâu, em hãy hối hận đi!”