Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 48




Chúng tôi liền tới tòa nhà thờ nổi bật nhất trong thành.

“Kh-khiên hiệp sĩ!?”

Tôi lại được chào đón bởi mấy ánh mắt gay gắt.

Vậy các ngươi định dùng những khuôn mặt đấy để từ chối ta?

Đúng như dự đoán, vì vụ việc tôi bị vu oan hãm hiếp đó nên tôi không được vào nhà thờ?

“Đừng có hoảng hốt như vậy” - Một vị linh mục xuất hiện liền quở trách các sơ đang cau có nhìn chúng tôi.

... Có vẻ đỡ hơn rồi, nhưng tôi cũng chẳng làm sao về gì về việc đó.

“Ngài muốn gì từ nhà thờ của chúng tôi vậy thưa Khiên hiệp sĩ?”

“Ah, đồng đội của ta dính phải một phép nguyền mạnh, nên ta muốn mua nước thánh.”

Vị cha này không nóng không lạnh với tôi, tốt nhất nên giữ trung lập thái độ.

“Vậy xin ngài hãy chọn giá các loại nước thánh treo trên tường kia.”

“Chúng có giá cả ra sao thưa cha?”

“Hiệu quả từ thấp đến cao của nước thánh lần lượt là 5 đồng bạc, 10 đồng bạc, 50 đồng bạc và 1 đồng vàng.”

Hm... Có vẻ như cũng không quá mức mụ sơ kia.

Tôi định yêu cầu chế tài xử phạt nhưng thôi...

“Có vẻ là không tôn trọng Chúa khi mặc cả giá cả, vậy thì tôi xin mua loại nước thánh mạnh nhất với 1 đồng vàng.”

“Naofumi-sama, ngài đừng có tốn kém như vậy cho em.”

“Không sao. Ta đã nói trước rồi đây, ta trân trọng em. So với Raphtalia thì việc này chả là bao.”

“V-vâng... Ca-cám ơn ngài!”

Tôi liền đưa cho vị linh mục khi mà Raphtalia vẫn đang ấp úng cảm ơn tôi.

Vị linh mục liền ra lệnh cho sơ mang bình đựng nước thánh ra.

... Tôi liền kiểm tra chất lượng bình bằng kĩ năng Thẩm Định.

Nước thánh cấp thấp.

Chất lượng: Tồi

Tôi lườm tay linh mục, hắn liền bối rối và liền kiểm tra lại bình nước thánh.

Xong thái độ vị linh mục thay đổi.

“Sao sơ lại mang thứ nước thánh kém chất lượng như vậy?”

“Nhưng hắn là...”

“Chúa là Đấng nhân từ. Sơ hãy đi sám lỗi ăn năn về hành vi khiếm nhã để thỏa mãn công lý của bản thân mình đi.”

“V-vâng thưa cha...”

“Thành thật xin lỗi. Nhà thờ chúng tôi thật thô lỗ.”

“Tôi cũng không phàn nàn gì nếu cha đã làm vậy.”

“Cảm tạ lòng nhân từ của ngài.”

Vị linh mục liền đích thân đi lấy nước.

Tôi liền kiểm tra lại.

Nước thánh trừ tà.

Chất lượng: Cao

“Cảm ta, đây là những gì chúng tôi cần.”

Tôi nhận lấy bình nước.

“Nước ở bình ấy có ngon không? Cho Firo một ít đi!”

“Thứ này không phải là để uống. Đây là thuốc cho Raphtalia. Nhóc có gì không thoải mái đâu mà dùng?”

“Có, Firo bây giờ rất là nhiều sức lực mà chả có gì làm!”

“Cái đó không tính.”

“Huh~” - Firo nghiêng đầu đặt dấu chấm hỏi lớn.

Tôi liền quay ra vị linh mục.

“Cảm ơn cha, phiền cha cũng có thể cân nhắc lại vị sơ ở chỗ Đồng hồ cát của Rồng.”

“Tôi hiểu ý ngài hiệp sĩ. Họ đúng là làm xấu hổ những con chiên của Chúa.”

“... Vâng, tạm biệt cha.”

“Xin chúa dẫn đường cho ngài.”

Vị linh mục này đúng là một người tốt.

Cái đất nước này sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu có nhiều những người như vị cha ấy.

Tôi rời khỏi nhà thờ với tâm trạng như vậy.

“AH! Ngươi đây rồi!”

Vì lý do nào đó, tôi chạm mặt Ren, Itsuki và đám đồng đội của cả 2 sau khi rời khỏi nhà thờ.

Chúng muốn gì đây?

Tất cả đều có mặt ở thành này. Cái tình huống gì vậy?

Vào lúc này, Itsuki không còn trang bị đồ cấp thấp nữa thay đó toàn là đồ chất lượng cao.

Hắn nhìn tôi với thái độ không thoải mái và mở miệng đầu tiên.

“Quân ăn cướp! Ngươi đã cướp công và phần thưởng của ta!”

“Cái gì?”

Sao tôi có thể ăn trộm phần thưởng của Itsuki?

“Cả ta nữa. Phần thưởng lẽ ra là của ta nhưng nó lại bị lấy bởi ngươi.” - Ren cũng chen vào tố cáo.

Tôi liền nhớ ngôi làng bị dịch bệnh mà tôi đã cứu giúp và đòi tiền phí là số tiền mà họ định gửi cho vương quốc.

“Ta đúng là lấy của Ren, nhưng ta không biết gì về việc của Itsuki.”

“Ngươi còn giả ngốc ư?”

“Ta chỉ nói là ta không biết.”

“Đợi đã. Kể cả nếu như Naofumi không nhận thì cũng phải để ta chất vấn hắn trước.”

“Đừng có nói với ta như thể là ta tội phạm vậy.”

“Chủ nhân đã làm gì à?”

“Ta không làm gì hết! Ít nhất là không gì mà ta nhớ cả.”

“Vậy các ngươi giải thích tình hình đi.” - Tôi nhìn về Ren và Itsuki nói.

“Để ta bắt đầu trước.” - Itsuki bắt đầu kể lại câu chuyện cho tôi.

Có vẻ như Itsuki đã nhận yêu cầu điều tra và nếu như cần thiết, giải quyết luôn tên lãnh chúa gây ra vấn đề ở phương bắc. Thuộc hạ của hắn, là tên mặc áo giáp đứng đằng kia đã đến nơi để nhận phần thưởng của hiệp hội đã yêu cầu Itsuki.

Tuy nhiên, nơi đó đã nói rằng phần thưởng đã được trao và Itsuki đã đưa ra kết luận rằng kẻ có thể làm việc đó chỉ có tôi.

“Ngươi biết này, thưa tướng quân... Khi ngươi đang ẩn nấp trong bóng tối và chiến đấu chống cái ác, không bao giờ để bại lộ chân tướng của mình, mọi người sẽ không biết ai là người đã làm việc đó. Ta biết sở thích của ngươi là tiết lộ danh tính người hùng của mình, nhưng mà có quá nhiều lời đồn xung quanh.”

“Tư-tướng quân!? NG-ngươi đang nói cái gì vậy!?”

“Dắt kiếm đằng sau lưng và đóng giả là một tay thám hiểm, thưa ngài tướng quân.”

Itsuki có vẻ nhận ra và bắt đầu hét vào tôi. Đúng vậy, vấn đề của ngươi chính là thái độ làm việc đó.

Sẽ không ai có thể xác nhận danh tính ngươi là Cung hiệp sĩ nếu ngươi xuất hiên.

Vì điều đó, những công trạng của ngươi có thể bị nhầm cho các hiệp sĩ khác.

Làm thế quái nào, ngươi phải hiểu rõ việc này rõ ràng chứ? Đúng là vô nghĩa.

Làm anh hùng giấu mặt đấu tranh chống lại cái ác thì thật tuyệt, nhưng ngươi sẽ không được người khác biết đến danh tính của mình. Tôi hiểu rõ tầm quan trọng của danh tính của mình quan trọng ra sao để xã hội nhận biết bản thân mình.

Ý của tôi là, nếu có tên nào muốn cướp công trạng của Itsuki, tất cả hắn làm là chỉ cần tuyên bố chính hắn là người làm việc đó.

Mà tóm lại, kiểu người hùng đó là người đấu tranh chống lại cái ác vì mình muốn như vây, không phải là vì công danh lợi lộc.

... Đúng là chủ đề đau đầu.

“Có phải ngươi đã giải quyết yêu cầu khi nhận mình là Cung hiệp sĩ? Ta nghe được điều đó ở thị trấn bị đánh thuế cao đó đồn rằng đó là ngươi làm. Và ta cũng ở đó.”

“Ta giữ việc đó là bí mật.”

“Vậy thì xác nhận đi. Có phải nhà thám hiểm ở trong quán trọ của quốc gia phía bắc đó là ngươi?”

“Đúng! Là ta, ta đã phế truất tên vua bạo chúa ở đó.”

“... Vậy ngươi có biết việc gì xảy ra cho quốc gia sau đó không?”

“Tên vua xấu xa bị loại bỏ, mọi việc trở nên tốt đẹp.”

“Không hề! Bọn họ bị chết đói đến nỗi phải buôn lậu thức ăn bằng việc trao đổi.”

“Không thể nào! Tại sao?”

“Ngươi biết đấy, tên vua có thể xấu xa, nhưng toàn thể vương quốc từ đầu đã trải qua nạn đói rồi. Thay đổi người lãnh đạo là không đủ.”

“Việc đó không liên quan đến chuyện này. Đừng có kéo dài vấn đề.”

Haizz... Đồ thiếu trách nhiệm... Hãy nghĩ về nó chút chứ.

“Vậy thì quay lại câu chuyện. Có phải thuộc hạ của ngươi đã đến lĩnh thưởng? Thuộc hạ của ngươi có giải trình tình huống không?”

“Có hắn có! Giải thích đi.”

“Hiệp hội đó? Có điều gì chứng tỏ thuộc hạ của ngươi không phải là người nhận được phần thưởng không?”

“Đó... Đây là chứng thư. Ta thấy nó đã được đóng dấu bởi nhà vua.”

Itsuki tuyên bố với bộ mặt rất tự tin.

Ngươi có hiểu ngươi nói gì không?

“Chứng thư này được làm từ kĩ thuật đặc biệt, rất khó có thể làm giả.”

“Vậy thì ta đến lấy trộm phần thưởng của ngươi bằng cách nào?”

“!”

Có vẻ đầu hắn có tiếng “click”.

“Va-vậy còn vũ khí!”

Ngươi hết lỹ lẽ rồi phải không?... Có vẻ thứ gì ngươi cũng muốn vịn vào ta được.

“Các hiệp sĩ có quyền năng chuyển đổi hình dạng vũ khí. Ngươi đã chuyển khiên của ngươi nhìn giống với cung và bằng cách nào đó làm giả một chứng thư khác.

“Vậy à? Đúng là mọi thứ đều có thể ở thế giới này.”

“Đúng vậy, ngươi có bằng chứng nào chứng minh ngược lại không?”

“Firo. Hiện nguyên hình đi.”

“Ok.”

Firo liền hiên nguyên hinh và tôi liền chỉ về phía đó.

“Đó mọi điều đều có thể, có lẽ là có một dụng cụ nào đó có thể biến thành hình giống cung. Và điều đó không chỉ có mình ta.”

“Nh-nhưng-”

“Bỏ cuộc đi Itsuki, với điều kiện hiện tại và thiếu chứng cứ, chúng ta không thể kết luận Naofumi là tội phạm được.”

Ren liền chặn Itsuki và hỏi.

“Vậy thì lúc đó ngươi đã điều tra nhận dạng của tên đã cướp công của ngươi chưa?”

“Umm... Điều này...”

Itsuki lúng túng định trả lời Ren.

“Vậy thì thôi đi. Hiểu rõ bản thân người làm hiệp sĩ của mình đi. Tiếp theo là ta.”

“Có phải là về vấn đề dịch bệnh vùng phía đông?”

“Nếu đã hiểu rồi thì ta vào vấn đề, tại sao ngươi lại trộm yêu cầu của ta.”

“Vì ta đã ở đó. Ngươi có biết không? Xác của con rồng mà ngươi đánh bại là nguyên nhân của dịch bệnh?”

“Cái gì!?”

Ren chỉ còn cứng họng đứng đấy.

Hắn không biết ư? Tôi nghĩ hắn là người lạnh lùng chứ.

“Rất nhiều người chết. Có nhiều nấm mồ mọc lên khắp nơi sau khu nhà cách ly. Sẽ còn nhiều hơn nếu như ta không ở đó.”

“Không thể nào...”

Với bước chân lảo đảo, Ren cố hướng đi về phía đông.

“Đợi đã, ngươi không còn thời gian để đi lúc này. Đợt sóng quái vật sắp ập tới rồi.”

“Nhưng, đó là trách nhiệm của ta-”

“Ta đã loại bỏ cái xác con rồng rồi. Người dân địa phương và thầy thuốc đã xử lý dịch bệnh. Dù sao ta đã trộm công sức của ngươi.”

“Vậy ra là vậy... Cũng không ích gì.”

Nước da Ren đã tái dần.

“Ngươi tin điều đó sao?” - Itsuki kêu Ren với biểu hiện lúng túng.

“Hắn không có lý do gì để nói dối. Vả lại, yêu cầu đã được hoãn lại vì nó đã được xử lý. Không có gì sai cả.”

“Ta cũng đã cực kì ngạc nhiên cái xác đó bỗng trở thành Zombie Dragon. Raphtalia đã bị dính lời nguyền khi chiến đấu với nó.”

Tôi không nói dối. Nhưng đúng là lỗi tại tôi.

“Oh, đó là tại sao ngươi tới nhà thờ?”

Ren nhìn thấy Raphtalia đang được băng bó và nói.

“Hi vọng nó mau lành.”

... Đúng là không thể ngờ, tôi nghĩ Ren là người lạnh lùng, nhưng có vẻ hắn khá yếu ớt trước vấn đề mà hắn gây ra.

Dù sao người ta vẫn nói yếu đuối cũng là một cái tội.

“Mà tai sao ngươi lại để xác con rồng ở lại đó?”

“Bởi vì... Đồng đội ta cho rằng nên để lại chút cho những nhà thám hiểm khác.”

“Lần sau, nên xử lý cái xác gọn gàng. Xác sẽ phân hủy và có thể gây ra bệnh dịch. Nên xử lý thịt và nội tạng là ưu tiên hàng đầu.”

“Yeah...”

“Ta sẽ không tin việc này.” - Itsuki còn cố chấp hơn Ren.

“Ta sẽ tìm kiếm chứng cứ.”

“Được thôi, hãy mang nó đến. Tuy nhiên đừng có tạo ra. Ngươi định nói rằng ngươi đã tìm được tên tội phạm là Khiên hiệp sĩ. Ngươi biết tin đồn về ta rồi đấy.”

“... Ý ngươi là sao?”

“Bởi vì sau khi tấn công ta và ta trả đũa lại, tên cướp liền vào trong thị trấn và tuyên bố rằng ta cướp của hắn.”

“N-nó...”

“Nó cũng tương tự như ngươi thôi, thưa tướng quân. Ta hi vọng ngươi nghĩ về điều ấy cẩn thận.”

Itsuki như tỏ vẻ thương hại tôi về cái tin đồn đó, cái nhìn của hắn thật khiến tôi phát ốm. Tại sao các ngươi luôn nhìn ta với ánh mắt như vậy?

“Vậy bây giờ đành bỏ vấn đề ấy lại.”

“Ta thì ổn với nó vì ta không phải là tội phạm.”

THực tình, tôi ghét những lời buộc tội sai sự thật.

Đừng có quy tất cả cái xấu về ta!

Itsuki bỏ đi một cách khó chịu và Ren có vẻ rối bời khi rời đi.

“Được rồi, giờ chúng ta làm gì đây?”

Ngày hôm nay đúng là xui xẻo. Có quá nhiều trải nghiệm.

Sau tất cả, thành này là nằm dưới quyền lực của tên vua rác rưởi kia.