Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 319: Điện nước đầy đủ vs. Loli




Mặc dù mặt trời đã lặn, nhưng thời gian rất quý giá, nên tôi đã đưa Trash đến xem tình hình của làng... Đặc biệt là những người sẽ trở thành một sức chiến đấu tốt.

Nói thật thì, ông ta đã ở cùng với Nữ Hoàng khi chiến dấu với Phượng Hoàng, nên hẳn là đã biết, nhưng tôi không nghĩ ông ta nắm đầy đủ thực lực của chúng tôi.

“A, Nii-chan!”

Chúng tôi dùng Portal của Ren để quay về, và Kiel phát hiện ra chúng tôi.

“Anh đã khỏe rồi à?”

“Ừ. Quan trọng hơn là, có vấn đề nào ở đây không?”

“Không. Mà nhân tiện, hình như người đó là người luôn ở bên cạnh Nữ Hoàng-sama.”

“Ừm.”

“Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện. Tên ta đã được biết trên khắp đất nước, nên hẳn người ít nhất cũng đã nghe tới rồi nhỉ.”

“Hình như là...”

Kiel ngần ngừ trả lời.

Bởi vì, cái ‘mỹ danh’ nổi tiếng đó là do tôi đặt cho ông ta mà.

Trước đây tôi còn rất hay tự đắc về việc mình đã nghĩ ra cái tên đó nữa đấy:))).

“Này, hãy nói tên ta đi.”

“Nii-chan, thật sự được chứ?”

“Bản thân người đó đã muốn vậy rồi, nên cứ việc.”

Trò ‘tra hỏi’ gì thế này? Hắn muốn người khác gọi hắn như vậy lắm chắc.

Như thế không thất lễ quá ư?

Bộ Trash giả vờ hành động ‘ngoan ngoãn’ để đạt được điều này à?

Nhưng vẻ mặt ông ta trông rất nghiêm túc.

“À ừm... Bệ Hạ-sama?”

“Hãy gọi ta là Trash.”

“Cái đó...”

“Đừng làm khó con bé vậy chứ.”

Đúng thật là, hắn ta là M à?

Chẳng lẽ Hiệp Sĩ nào cũng như vậy sao?

“Tôi cũng thấy rất là vô lễ, Naofumi.”

Tôi có cảm giác như số lượng Ren đã tăng lên thêm 1 người.

Nhưng tôi không thực sự cảm thấy muốn mắng ông ta cho lắm.

“Đúng vậy đấy... Tại sao lại thành ra thế này vậy?”

Raphtalia cũng đang dùng hai tay ôm đầu.

Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bản thân Trash lại chấp nhận cái tên, nên chẳng thể làm khác dược.

Dùng cái tên để ‘bắt nạt’ ông ta thì rất vui, nhưng khi ông ta nói nó với vẻ mặt nghiêm túc kia thì tôi lại là người cảm thấy mất hứng.

“Có gì sao, Iwatani-dono? Hãy nhanh chóng kể tôi nghe về lực lượng của Ngài đi.”

Nếu ông ta chỉ ‘diễn’, thì sẽ cũng tốt, nhưng Trash hiện tại lại 100% thành thật.

Nếu có hỏi vì sao tôi biết, thì đó là vì linh cảm của tôi đã được mài dũa sắc bén hơn từ việc ở trong thế giới này.

Tôi đặc biệt giỏi trong việc nhìn thấu mấy lời nói dối của đám thương nhân.

Dẫu sao, linh cảm của tôi bảo rằng Trash này không nói dối. Tính cách của ông ta chỉ hơi ‘trái quái’ mà thôi.

Nhưng việc ông ta bắt một Á Nhân, người ông ta coi thường, gọi mình là Trash thì...

Nếu như Motoyasu thề trung thành với tôi, tôi còn có thể dừng hắn lại được, nhưng việc này thì có hơi khác rồi, chắc ông ta sẽ chẳng chịu dừng đâu.

“Kiel, đừng nghĩ nhiều quá làm gì... Cứ nói như thể đó là một cái tên gọi của nước ngoài đi.”

“Được, Nii-chan. Chúc may mắn, Trash-san.”

“Ừm!”

Haa.

Lão Trash này còn gây mệt mỏi hơn cả trước đây.

Motoyasu chẳng chịu nghe lời ai nói, nên ta có thể nói bất cứ điều gì. Nhưng Trash lại lắng nghe hết mọi lời tranh luận, và vận dụng hết vào bản thân.

‘Đùa’ với ông ta thật nguy hiểm.

“Vậy... Hãy đi với ta. Ren, hãy đi giải thích với dân làng đi.”

“Tôi biết rồi.”

Tôi dẫn Trash đến nơi tôi muốn giới thiệu.

“Ara? Hầu tước, vết thương của Ngài khỏi hẳn rồi?”

“Hầu hết là vậy.”

Tôi kéo Trash đến phòng nghiên cứu của Rat.

Trong cái bể nuôi khổng lồ kia... Có gì đó đang nổi.

Trông như một cái xe kéo.

“Mii-kun đâu?”

“Để phục hồi lại cái cơ thể mà ngài Hầu Tước đã tạo ra khi trước, nó đã nổi điên và chạy đi săn rồi.”

“Đi săn?”

“Cậu nhóc đã dùng cơ thể để che chắn cho mọi người trước đòn tự bạo của Phượng hoàng, nên phần lớn cơ thể đã bị thổi tung đi. Để phục hồi, nó phải bổ sung những phần bị mất đó.”

“... Bổ sung?” (눈‸눈)

“Hmm... Ta cho rằng nó sử dụng nguyên lý tương tự như cách Slime phát triển. Đúng chứ?”

“Đúng vậy. Cậu nhóc săn ma thú, hấp thụ các phần cơ thể, cho tới khi có đủ tài liệu để tái tạo.”

Tôi chỉ muốn bịt tai lại thôi.

Tôi đã tạo ra một loại sinh vật nguy hiểm gì đây?

Cứ như đó là một loại sinh vật sẽ xuất hiện từ một bộ phim kinh dị hạng B vậy.

“À, sẽ mất thêm một lúc nữa cậu nhóc mới hoàn toàn phục hồi. Tái cấu trúc kết cấu gene của con mồi là việc khó khăn mà.”

“Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi... Rat, cô có hiểu mối quan hệ giữa sự kiện lần trước và cuộc chiến này không?”

“Vâng... Thất Tinh Hiệp Sĩ của Faubley là người gây cho ngài những thương tích kia, đúng chứ?”

“Có phải hắn là người đã trục xuất cô không?”

“Đúng vậy, người đó đã thiên vị cho nhà Luyện Kim Thuật cạnh tranh với tôi. Và lĩnh vực nghiên cứu cũng hay bị trùng nhau, nên tôi cũng khá khó khăn.”

Cô ta cũng từng nói điều tương tự trước đây.

Tôi cũng có nghe nhiều việc liên quan đến chuyện này, nhưng lại chưa hề nghĩ họ lại thành kẻ thù.

Nhưng có một người biết nhiều thông tin về kẻ thù làm đồng minh thì rất có lợi.

Và bỏ qua một người có kỹ năng như Rat là một nước đi sai lầm.

“Vậy có một Luyện kim thuật sư khác ở đó nữa à?”

“Đúng vậy. Một người với vẻ bề ngoài trông như một đứa trẻ.”

“Hắn ta chuyên môn về cơ khí?”

“Không, đó là chuyên môn của Tiên Hiệp Sĩ mà? Dẫu sao, đáng lẽ công chúa của đất nước này đã chết rồi đúng không? Nhưng lại còn sống sót, đó chính là do cô ta làm. Cô ta rất giỏi trong việc tạo ra Homunculus (người nhân tạo). Rất khó phân biệt được chúng với đồ thật.”

“Vậy sao.”

“Từ quan điểm của tôi, con nhỏ đó là một Luyện kim thuật sư rất thông thường. Cô ta chỉ có kiến thức nhiều hơn người khác trong lĩnh vực Sinh mệnh nhân tạo, nhưng lại không bằng tôi. Mặc dù tôi lại chuyên về ma thú hơn.”

Một Loli Luyện Kim Thuật Sư, cùng với một Onee-san Luyện Kim Thuật Sư với vẻ ngoài gợi tình.

Bạn sẽ chọn ai đây?

Kết quả là, hắn đã chọn Loli.

Ngẫm lại thì, bên cạnh hắn cũng có rất nhiều loli.

Tên đó đúng là Lolicon... Hoàn toàn là một kẻ tội phạm.

Không... Tôi cũng không có tư cách để nói hắn.

Bất chấp diện mạo của Raphtalia, con bé vẫn là trẻ con nếu xét về tuổi tác.

Và có cả Atlas nữa, bởi vậy tôi thật không thể có quyền lên tiếng.

“Vậy ra do ko có quan hệ tốt với cô ta nên cô mới bị trục xuất à?”

“Nếu phải chọn thì phải nói là Hiệp Sĩ đuổi tôi đi vì nghiên cứu của chúng tôi chống lại nhau. Máy bay nhỉ? Tôi nhớ đã có phản đối ý kiến của hắn, và hỏi tại sao lại không dùng Rồng hay Gryffon.”

“Sẵn tiện, hình như có thứ gọi là Chiến xa được sử dụng trong chiến tranh của Faubley.”

“Hừm...”

Và bây giờ, Rat lại đang nghiên cứu ma thú dạng xe kéo.

Con ma thú đó hẳn là cũng có năng lực ma pháp cự ly xa.

Quả đúng là lĩnh vực nghiên cứu trùng khớp thật.

Bên này là sinh vật, còn ở kia là máy móc.

Tuy không chắc chúng sẽ tạo khoảng cách lớn đến đâu, nhưng hãy thử nhìn vào mức Lv xem.

Máy móc phụ thuộc vào Lv của người lái. Điểm yếu là nếu bị tổn hại quá nhiều, chúng phải bị thay cái khác.

Với sinh vật, ta chỉ đơn giản niệm ma pháp hồi phục lên, thế nên có thể chiến đấu thời gian dài.

Với những lý do như thế, hẳn Tact đã đuổi kẻ chống đối với lý thuyết của mình khỏi Faubley.

“Cô ta luôn được thiên vị một cách kỳ lạ. Đến giờ, tôi vẫn thấy thật khó chịu. Cô ta bị tên ngốc đó ‘cưa đổ’, còn luyện kim thuật thì còn kém hơn cả tôi.”

Có lẽ là do Tact biết không thể cưa cẩm được Rat, nên hắn đá cô ta đi.

Bởi vì đối với Rat, Mii-kun là quan trọng nhất.

“Đây là?”

Tôi chỉ vào cái thứ trông như xe kéo trong bể kính.

“Đó là thứ tôi đã thiếp lập trước khi chúng ta chiến đấu với Phượng Hoàng. Đó là ma thú Hầu Tước đã thiết kế.”

“Chiến tranh sắp xảy ra. Cô nghĩ có thể kịp hoàn thành nó không?”

“Chỉ gần sát nút thôi. Tôi định sẽ cho Mii-kun làm hạt nhân điều khiển, nhưng chúng ta có lẽ sẽ phải dùng nó mà không thông qua luyện tập, nên tôi thực sự không muốn dùng cho lắm.”

Không ngờ là có thể hoàn thành chỉ trong vài ngày tới.

“Tôi phải cám ơn vì sự đa dụng của cơ thể mà Ngài đã tạo ra.”

“Vậy là...”

Biến chủng mà tên ‘tôi’ kia đã tạo ra à.

“Thế sao. Nếu chúng ta có thế dùng nó trong chiến đấu, tỉ lệ thành công của kế hoạch tác chiến sẽ tăng lên.”

Trash gật gù, đồng thời liên tục hỏi Rat nhiều câu hỏi.

“Nó có thể hấp thụ ma lực từ bên ngoài rồi bắn ra như nguyên lý của Nghi Thức Ma Pháp không?”

“Ý tưởng thú vị đấy. Tôi sẽ thử nghiệm xem, nhưng cũng đừng trông đợi quá nhiều.”

Trước đề nghị của Trash, Rat tạo ra một bảng thiết kế.

Tôi phải cầu mong rằng việc này sẽ gia tăng chiến lực càng nhiều càng tốt...

“Rafu—?”

Ồ? Raph-chan đã tìm thấy tôi, và chạy đến.

Vì sao tôi có thể biết đó là Raph-chan à? Bởi vì giọng của nó là giống với Raphtalia nhất.

Mặc dù giọng của nó có hơi trẻ con.

Có lẽ là giống với của Raphtalia lúc tôi mới mua con bé.

“Ta—li—?”

Dường như nó cũng lo lắng cho thương tích của tôi.

“Ta ổn rồi. Đừng lo lắng. Ngươi là người dùng Ma Pháp Kết Giới nhỉ, cám ơn nhé.”

“Li—a—!”

“... Naofumi-sama... Xin đừng chơi với nó quá nhiều.”

Khi tôi bắt đầu vuốt ve khắp người Raph-chan, Raphtalia nhắc nhở tôi với vẻ mặt ngượng ngùng.

Phản ứng của nó rất thú vị, nên tôi muốn tiếp tục xoa nó, nhưng vì Raphtalia đã ý kiến, nên tôi đành phải ngưng lại thôi.

“A, phải rồi. Trash, đây là một trong số những thứ ta muốn cho ông xem. Ông nghĩ có thể dùng nó không?”

“Ừm, đây chính là ma thú Ngài đã tạo ra mà vợ ta có nói tới à.”

“Nó là Chủng Raph. Khi ta bị Khiên nguyền rủa ăn mòn, ta đã tạo ra một loài ma thú hoàn toàn mới.”

“Ta đã có thấy nó trên chiến trường trước đó, có khá nhiều chủng khác nhau nhỉ.”

“Đúng vậy, mấy con ma thú đó là những con đã yêu cầu ta cải tạo chúng. Nên chúng trở thành Chủng Raph.”

“Vậy sao...”

“Rafu—?”

“Nó cũng muốn được hữu dụng trong trận chiến. Nếu ông thiếu chiến lực, hãy tự nhiên dùng chúng.”

Thực ra, Lv của binh sĩ Melromark thấp hơn so với của Faubley.

Khi giáp lá cà, sẽ rất bất lợi.

Dĩ nhiên, tôi định sẽ chấp nhận những ai trong làng muốn tham chiến, nhưng chắc chắn là ta không có đủ nhân lực.

Nên tôi nghĩ đã đến lúc tận dụng loại ma thú mới.