Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 280: Thực nghiệm nhân thể




*

Chúc Các Bạn Một Năm Mới Vui Vẻ!

明けましておめでとうございます!

新年快樂!

“Ara-?”

Đích đến theo chỉ thị của lão phu là căn cứ bí mật của Sadina.

Ở bên dưới, Sadina đã trông thấy lão phu và giơ tay vẫy.

“À rế? Chủ Nhân, chúng ta xuống rồi sao?”

“Ừ, Mode Cứ Điểm Trên Không này rất hao tốn nhiên liệu, cho nên chúng ta không thể bay trong thời gian dài được.”

Chuyển về Mode Phòng Nghiên Cứu, Castle Plant liền đâm rễ sâu xuống căn cứ bí mật của Sadina và bắt đầu chuyển sang Mode Nạp Điện.

Vẫn còn nhiều việc lão phu cần phải làm.

Và lão phu cũng cần phải tập trung năng lượng càng nhiều càng tốt.

“Có chuyện gì vậy, Naofumi-chan? Onee-san cực kỳ ngạc nhiên trước màn xuất hiện hào nhoáng này đó~.”

“Hừm, lão phu tưởng cô là người bảo hộ của Raphtalia mà.”

“Bây giờ chẳng phải là Naofumi-chan sao?”

“Tên kia là kẻ giả mạo. Ả đã giẫm đạp lên đề án của lão phu.”

Rồi lão phu kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho Sadina nghe.

Sadina không ngừng chớp mắt ngạc nhiên.

“... Ara... Thật vậy sao...”

Cô ta gật đầu với bộ dáng trông như thể việc này chẳng hề liên quan gì đến mình.

“Người bảo hộ cái gì chứ. Chẳng thể phân biệt được giữa kẻ giả mạo và người thật sao.”

“Đến cả Onee-san cũng không phát hiện được thì quả thật đáng ngạc nhiên~”

“Đúng thật là!”

Đồ giám hộ vô dụng!

Không thể nhận ra được rằng đối tượng mình đang bảo vệ đã trở thành một kẻ khác, cô ta quả thật quá ngu ngốc.

“Chủ Nhân~ sau này tính làm gì ạ?”

“Là xuất quân chinh phục thế giới phải không. Ngài tính sẽ đánh chiếm đất nước nào trước tiên?”

“Chưa được!”

Lão phu chưa nắm được tình trạng binh lực của mình thì làm sao đi chinh phạt được.

Ngoài ra, một khi đã không có Raphtalia ở đây thì chi phối cả thế giới cũng để làm gì chứ.

Vậy tức là chuyện cần phải làm chỉ có một.

Đứng ở bộ phận trung khu của Castle Plant, lão phu ra lệnh tiến hành cải tạo thêm một bước nữa.

Mệnh lệnh là tìm kiếm trên diện rộng.

Lão phu điều chỉnh đầu ra ở mức giới hạn lớn nhất.

Chẳng cần phải bận tâm đến hậu quả. Chỉ một lần thôi là đủ rồi.

Bằng cách khiến đầu ra của chiếc đèn của cây Castle Plant dao động, từ phía trên mái nhà các sóng tìm kiếm trên diện rộng sẽ được phát ra.

“Wa—?”

“Gì, gì vậy?”

Đầu tiên là những ai đang ở trong Castle Plant, rồi đến mọi người trên thế giới, tất cả mọi sinh mệnh, sau này khi nhớ lại, đều có cảm giác như có một thứ gì đó xuyên qua cơ thể trong một thoáng chốc.

Tất nhiên, nếu nói là cảm giác đó có mức độ như thế nào, chắc có lẽ giống như một cơn động đất nhẹ.

Bởi vì Castle Plant là nơi phát ra tín hiệu, nên đám nô lệ ở bên trong đó đều có thể cảm nhận được.

“Tốt!”

Đối tượng tìm kiếm của cuộc dò tìm trên diện rộng này chỉ có 1 người.

Raphtalia đang ở nơi nào.

Dĩ nhiên không phải là kẻ giả mạo kia, mà là Raphtalia thực sự kìa.

Bởi vậy, lão phu đã lấy tóc của Raphtalia, thứ lão phu từng dùng để đăng ký ở bên trong chiếc khiên, để xác định mục tiêu.

Một biểu tượng ‘Đang dò tìm’ xuất hiện trên chiếc bảng đá, hệ thống đang tính toán các thông tin ở tốc độ cực cao.

... Dò tìm hoàn tất. Kết quả...

“Hả——?”

Lão phu không thể thốt nên lời.

1 phù hợp.

Lão phu vừa thấp thỏm kiểm tra vị trí, hóa ra đó là kẻ giả mạo.

Không thể nào... Chẳng lẽ Raphtalia thật sự đã không còn trên thế giới này nữa sao...

Thật vô lý. Không thể nào Raphtalia lại bị giết dễ dàng đến như vậy được.

Nhưng mà, sự thật lại đang ở ngay trước mắt.

Kỹ thuật của lão phu không thể nào sai được.

“Ư... Uu...”

Cảm giác như trái tim của lão phu đang bị bóp nghẹt lại và hoàn toàn chìm sâu vào tuyệt vọng.

“Chủ Nhân đang khóc đấy à? Ngài có sao không?”

“Nii-chan, có chuyện gì buồn sao?”

“Naofumi-sama? Xin ngài ngừng khóc. Nếu như có thể lau đi những giọt nước mắt của Naofumi-sama, em sẽ làm bất cứ chuyện gì.”

“Atlas! Đừng có nói mấy thứ kỳ lạ như thế. Còn kẻ này! Hắn ta đang khóc à! Đang khóc thật đấy à!”

Cái đám vô tư này.

Đã nói là Raphtalia không còn trên cõi đời này nữa rồi!

Nếu đã như vậy, lão phu sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa...

Ngẫm lại thì, Raphtalia bị giết vào lúc nào chứ.

Không thể biết rõ được.

Đó là khi đi tu hành, hay là lúc đã về làng.

Kẻ giả mạo đã đóng giả cực kỳ giống, hẳn là đã điều tra về người thật rất cặn kẽ.

Nghĩa là, bắt và tra khảo ả ta lấy thông tin là phương án tốt nhất?

... Không. Dù thế nào đi chăng nữa thì Raphtalia cũng chẳng còn ở trên thế giới này nữa, việc đó chẳng có ý nghĩa gì hết.

Đúng rồi.

Nếu Raphtalia không còn trên cõi đời này, thì chỉ có thể hồi sinh lại con bé.

Thế nhưng, lão phu lại chẳng biết con bé chết ở đâu nên chẳng có cách nào tìm được di thể.

Làm sao đây?

“Naofumi-chan, sao vậy~? Mới vừa nãy cậu bỗng nhiên khóc, giờ lại làm vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt thay đổi liên tục thế.”

“... Dùng Homunculus để phục chế lại Raphtalia... Không, như thế chẳng khác gì tạo ra thêm một kẻ giả mạo nữa.” (Homunculus: Người nhân tạo)

Đúng rồi, có lẽ kẻ giả mạo kia chính là một Homunculus được phục chế theo Raphtalia.

Chiếc khiên đã dạy lão phu kỹ năng Homunculus và mọi kiến thức chi tiết đều đã ở trong đầu lão phu.

Homunculus đúng là có thể bắt chước hoàn hảo như bản thể, nhưng phải nhờ đến thuốc men định kỳ để kéo dài cuộc sống, cho dù là vậy, vẫn chẳng thể sống lâu được.

Lão phu không thể gọi như thế là sống.

Lão phu phải hồi sinh Raphtalia theo một cách khác.

Tuy ý tưởng đó khá mù mờ, nhưng với lão phu của hiện tại, không gì là không thể làm được.

Được rồi, phải hồi sinh Raphtalia trước khi chinh phục thế giới.

Và cũng cần phải cường hóa những thuộc hạ chọn đi theo lão phu nữa.

Trong lúc đang suy nghĩ như vậy, Castle Plant vừa mới phục hồi từ tình trạng ‘quá nhiệt’ (Overheat) khi thực hiện dò tìm trên diện rộng, bỗng phát ra tín hiệu cảnh báo.

Lão phu không chút do dự đặt tay lên chiếc bảng đá điều khiển.

*Píp* một tiếng vang lên, và hình ảnh được quay từ khoảng cách xa hiện lên trên màn hình.

“Wa— tuyệt quá!”

“Có chuyện gì xảy ra sao, Naofumi-sama?”

Bởi vì mắt của Atlas không thể nhìn được.

Cho nên con bé đương nhiên là không thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình được rồi.

“Hừm, kẻ giả mạo kia dẫn đám Hiệp Sĩ theo, và đang cưỡi trên Gaelion để tới đây.”

Cứ thế này, chúng sẽ đến đây ngay thôi.

Hơn nữa, Castle Plant của lão phu vẫn đang trong quá trình xây dựng.

Nếu bây giờ mà bị tấn công, nó sẽ ‘đi bụi’ ngay.

“Chúng ta nên làm gì đây ạ?”

“Không vấn đề. Lão phu cũng đã dự liệu là sẽ có chuyện như vậy xảy ra, và đã chuẩn bị cách đối phó.”

Lão phu liền nhập một mệnh lệnh (Command) vào cái bảng đá.

Kẻ giả mạo đang bay trên lưng Gaelion để tới đây.

Bởi vì thu được cả âm thanh nên những gì bọn chúng nói đều nghe được rõ ràng.

“Cái kiến trúc đó là gì thế kia!”

“Tòa kiến trúc trông như một bộ xương bắt đầu bao lấy hòn đảo...”

“KYUA!”

“Đúng thật là... Chúng ta phải nhanh chóng bắt lại Naofumi-sama và khiến ngài ấy trở lại bình thường.”

“Ừ.”

Tưởng dễ ăn vậy sao.

Ngay lúc đó, lão phu kích hoạt mệnh lệnh vừa mới ra trước đó, những hạt giống được Castle Plant gieo xuống lúc vừa mới đến đây liền nảy mầm.

Những họ hàng của Castle Plant nhanh chóng vươn lên khỏi mặt biển, với tên gọi là Tower Plant.

“Cái, cái gì thế kia!”

Gaelion kinh hoảng, vừa bay vừa tránh các tòa tháp.

Trông cứ như cảnh trong những bộ phim hành động ấy nhỉ.

Đương nhiên là Gaelion và bọn giả mạo kia chẳng yếu đuối đến mức chỉ bằng vài tòa tháp như thế này là có thể đuổi đi được.

Chúng vẫn tiếp tục bay thẳng đến đây.

Không có chuyện lão phu chỉ chuẩn bị ở mức độ đó đâu nhé.

Tầng trên cùng của Tower Plant liền phát sáng, và cùng phòng nghiên cứu hình thành nên một kết giới to lớn.

Dĩ nhiên, trung tâm là phòng nghiên cứu rồi.

Lấy phòng nghiên cứu làm trung tâm, các tòa tháp ấy dựng nên một kết giới lớn hình vòm có chức năng phòng vệ kiên cố.

“Cái, cái gì!”

Gaelion đâm sầm vào kết giới vừa mới xuất hiện và sững người trong thoáng chốc, tiếp đó nó bị kết giới hất văng ra ngoài, xoay vòng vòng.

“KYAAAAAAAA—...”

“UWAAAAAA—...”

Cảnh tượng kẻ giả mạo và bọn Hiệp Sĩ trợ giúp ả hét lên một cách ngu ngốc khi bị hất văng đi thật quá sức buồn cười.

“Được rồi, tạm thời kẻ giả mạo sẽ không thể đến đây được. Trong lúc đó, lão phu nên chuẩn bị sẵn sàng trước.”

“Cái đó là cái gì vậy~?”

Sadina vừa nhìn màn hình vừa hỏi.

Hmm, chắc là cũng cần phải giải thích cô ta một chút nhỉ.

“À, đấy là chiếc khiên vĩnh viễn của ta, kết hợp giữa Khiên Lưu Tinh và Shield Prison.”

Dựa vào sức mạnh của lão phu, thế này chẳng là cái đinh gì cả.

“... Tiện lợi quá~. Có điểm yếu nào không vậy?”

“Để xem. Nếu các ngươi phá hủy hết toàn bộ 8 ngọn tháp vừa được dựng lên, nó sẽ mất hiệu quả ngay. Bởi vì thiết lập chúng rất khó khăn, thế nên nếu bị phá hủy thì cần phải tạm dừng mọi hoạt động của tòa tháp thì mới có thể sửa chữa được. Mà, bởi vì cần bắt buộc phải phá hủy tòa tháp đầu tiên trước, nên cũng có thể tranh thủ được ít thời gian.”

“Nii-chan, vậy là chúng em chỉ cần phải bảo vệ tốt các tòa tháp là được!”

“Ừ, bảo vệ tòa tháp chính là một trong các nhiệm vụ của các ngươi, thế nhưng không cần để ý những kẻ giả mạo kém trí kia làm gì. Dù sao các tòa tháp nhìn bên ngoài đều trông như nhau cả. Chúng sẽ không thể nào nhìn ra được tòa nào là đầu tiên đâu.”

“... Naofumi-chan, cậu có thể chỉ bọn tôi biết thứ tự các tòa tháp không? Ý Onee-san là, dù gì thì bọn chị cũng phải bảo vệ tháp mà.”

“Đây là tháp đầu tiên, tháp thứ 2 là...”

Lão phu chỉ rõ cho mọi người đều biết.

Tuy tháp đầu tiên hẳn là chúng không thể nào phát hiện ra được, thế nhưng nếu như bị tấn công, những cứ điểm khác cũng cần phải được bảo vệ, đó chính là sự thực.

“Còn Ren-chan và Itsuki-chan thì sao? Liệu họ có thể phá được kết giới không~?”

“Lão phu đảm bảo sức mạnh của nó. Hơn nữa, lỡ có bị hư hỏng thì nó cũng sẽ phục hồi ngay lập tức, nên nếu không phải là đòn tấn công tổng lực của toàn bộ Hiệp Sĩ thì nó sẽ không thể bị phá vỡ được.”

“Vậy là chúng ta cũng không thể ra ngoài được sao? Onee-san gặp rắc rối rồi~”

“Không có vấn đề. Nó hoạt động cùng nguyên lý với Khiên Lưu Tinh. Tức là những ai lão phu cho phép có thể ra vào tự do. Cô cứ tự do bảo vệ vùng biển đi.”

Hiện tại, do có không ít vấn đề, nên không thể gọi đây là cứ điểm phòng ngự tuyệt đối được.

Dù sao chúng ta là theo phía tấn công chứ không phải phía phòng ngự.

Dẫm bẹp đối thủ là bước đầu tiên để chinh phục thế giới.

Mà, trước đó còn nhiều thứ lão phu phải làm nữa.

“Wa— tuyệt quá.”

“Không hổ là Naofumi-sama.”

“Chủ Nhân thật quá đỉ~nh!”

“Nghĩa Phụ-san, làm được lắm.”

“Tuyệt, tuyệt ư? Anh chẳng hiểu gì... Atlas, em thực sự muốn theo gã này sao? Anh chỉ thấy hắn ta rõ ràng là kẻ xấu thôi.”

Mọi người đều đang tán thưởng ta.

Đó là chuyện đương nhiên, nhưng chúng nói thế cũng khiến lão phu vui mừng.

“Hahaha, khen nữa, khen nữa đi.”

“Có cái gì sai sai ở đây thì phải?”

“Đúng đúng, chủ nhân của cái giống cái kia, chắc chắn là có gì đó kỳ lạ.” (Biên: Ở mấy chương trước mình quên nói, mấy con FiloRial của Motoyasu gọi Firo là メス (Mesu), có nghĩa là giống cái trong động vật)

“Đúng vậy, thế nhưng nó cũng chẳng thay đổi việc chúng ta cần làm.”

“Mà khoan đã, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta cười đấy...”

“Ông ta lúc nào cũng toàn đeo cái vẻ mặt nghiêm túc đến phát chán.”

“Trông như ông ta đang rất cao hứng thì phải.”

Bộ ba FiloRial của Motoyasu đang nói chuyện gì đó với nhau.

Chẳng biết là gì nữa.

“Nii-chan, Nii-chan! Chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Đầu tiên, phải xác nhận nhân sự! Kêu toàn bộ tập hợp lại!”

“Vâng~!”

Sau đó, đám nô lệ và ma thú tập hợp lại theo mệnh lệnh của lão phu.

Hmm... Đại khái, là khoảng một nửa à.

À phải rồi. Lão phu có thể giết kẻ giả mạo Raphtalia kia bằng dấu ấn nô lệ không nhỉ?

Vừa nghĩ như vậy lão phu vừa mở hạng mục đó ra. Có lỗi (Error) sao, chỉ thấy rất nhiễu loạn, không thể ra được mệnh lệnh nào cả.

Không thể sử dụng được dấu ấn nô lệ. Phiền phức rồi đây.

Không còn cách nào khác, đành phải để việc xử lý con khốn đó lại sau... Mà khoan.

Lão phu chợt chú ý tới một chuyện.

“Firo, ngươi có ít thuộc hạ quá.”

Số lượng Filo Rial đi theo chỉ được khoảng 1/5.

Thế này là quá ít.

“Motoyasu, cả ngươi nữa.”

“Không phải tất cả mọi người đều đi cùng với con! Vì có ít thời gian quá, nên con sẽ mang đến sau.”

“Giao việc đó cho ngươi. Kể cả thế, tại vì sao vẫn ít như vậy mặc dù cả Firo lẫn Motoyasu đều ở đây?”

“À. Do Piyo-chan cản đường Firo và không cho đi theo Chủ Nhân.”

“Piyo-chan?”

“Thân nhân số 1 của Firo.”

À, đứa thuộc hạ số 1. Ra đó là tên của nó à.

Đồ phản bội chết tiệt!

Kẻ giả vờ dễ thương lại về phe của kẻ giả mạo kia, lựa chọn ngu xuẩn.

Lão phu cần phải trực tiếp trừng phạt nó mới được.

“Ngoài ra, có những đứa trẻ đang được điều trị trong khu điều trị của phòng nghiên cứu.”

“Thế à... Vậy lão phu cần phải nghe ý kiến của chúng trước tiên. Tất cả bắt đầu làm việc của mình đi.”

“Vâng.”

“Công việc của bọn em là gì đây, Nii-chan? Bán rong sao?” (・ω・)

“Không. Có những hòn đá phát sáng ở trong những căn phòng kia. Hãy nghỉ ngơi gần đó. Nó sẽ tự động hấp thu ma lực của các ngươi.”

“Rõ, Nii-chan!”

Kiel rời đi, đám nô lệ và ma thú cũng đi theo.

Còn sót lại là Atlas, Fohl, Firo và Sadina.

Bọn lão phu bước về phía khu trị liệu.

“Uu...”

“Đừng tới đây... Đừng tới đây...”

Lão phu đẩy cửa bước vào khu điều trị của phòng nghiên cứu, nơi các nô lệ Á Nhân đang được chữa trị.

Rat và những trị liệu viên trước kia đều điều trị cho chúng, nhưng dường như kết quả không khả quan lắm.

Ở góc phòng là những nô lệ đang ôm lấy đầu và cuộn mình lại, và cả những nô lệ đang run rẩy với ánh mắt vô hồn.

Dù có nhìn như thế nào thì có rất nhiều người trông như sắp đổ vỡ đến nơi rồi.

Lão phu biết rất rõ, bởi vì lão phu đã đến đây nhiều lần để điều trị.

Thuốc Yggdrasil không phải là vạn năng, nên sẽ rất nguy hiểm nếu tùy tiện lạm dụng nó.

Bởi vậy chỉ hạn chế sử dụng thuốc Yggdrasil khi tính mạng của chúng thực sự gặp nguy hiểm.

Tuy vậy, lão phu vẫn cho dùng liều lượng ít, để duy trì sinh mạng.

Cần phải chữa trị cơ thể của chúng từng chút một, và cũng cần chăm sóc về mặt tinh thần nữa.

May mắn thay, chúng đã bắt đầu tin tưởng vào lão phu và Rat.

“Firo không thích nơi này... Không dễ chịu gì cả, không...”

Firo, đứa luôn khỏe mạnh, lẩm bẩm.

Đúng vậy, nếu mà có tinh thần bình thường thì chẳng ai muốn ở nơi này lâu cả.

“Lần nào em cũng đều cảm nhận được Khí yếu ớt như thể sắp vụt tắt bất cứ lúc nào ở nơi này.”

“...”

Fohl với khuôn mặt buồn bã, nhìn vào các nô lệ đang ở nơi đây và không hề nói gì.

Bởi vì Atlas khi trước, theo một ý nghĩa nào đó cũng tương tự với những kẻ đang nằm đây.

“Được rồi, các ngươi.”

Lão phu cất tiếng gọi đám nô lệ đang được điều trị ở đây.

“KYAAAAAAAAA!”

Đám nô lệ hét lên khi phản ứng lại với tiếng của lão phu. Mọi lần đều như vậy, nên cũng quen rồi.

Không lâu sau, tiếng hét của đám nô lệ tắt hẳn.

Đến phân nửa cơ thể được dược vật bao phủ nên trông rất kỳ lạ, mắt thì to lớn dị thường. Có lẽ gọi đó là quái vật thì đúng hơn.

Dù đang cải thiện dần dần, nhưng để hồi phục hoàn toàn thì kể cả với sức mạnh của chiếc khiên của lão phu thì cũng chỉ là có hy vọng mà thôi.

“Bình tĩnh lại chưa? Được rồi, giờ thì các ngươi muốn đi theo ta? Hay là muốn chết rũ nơi đây?”

“...”

Không có câu trả lời. Những ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà đảo như điên dại.

Hừm, phiền toái quá.

Lão phu kích hoạt kỹ năng Thực Nghiệm Nhân Thể và Cải Tạo Gien, rồi dùng lên đám nô lệ ngay trước mặt.

Điều kiện là đối với dị hình hóa, nó có thể chữa trị hết mức có thể.

Chữ viết hoa văn hình học có màu xanh nhạt bay ra từ chiếc khiên, bao quanh đứa nô lệ đang điều trị kia.

“!?”

Không thể chạy thoát được, đứa nô lệ run rẩy dữ dội, và hét lên không thành tiếng.

Trước cảnh đó, các nô lệ đang điều trị khác trong phòng rúc sâu vào góc hơn nữa.

Có lẽ, chúng cho rằng đã đến lúc mình bị xử lý.

Chẳng lâu sau, những chữ viết hoa hình học ấy phát sáng... Rồi quá trình điều trị hoàn tất.

“A...”

Đứa nô lệ vừa hoàn tất trị liệu ấy chớp mắt nhìn lão phu.

“Được rồi, cảm giác thế nào?”

“Không còn đau nữa, không còn cảm thấy đau khổ nữa... Cũng không còn cảm thấy mê dại nữa.”

“Thế sao.”

“Chắc hẳn... Ngài là người thỉnh thoảng đến và cho tôi uống thuốc. Là ngài đã cứu giúp tôi sao?”

“Ừ, giờ thì ngươi đã trở lại bình thường rồi. Nếu muốn, ngươi cứ thử chạy ở bên ngoài xem. Firo, chơi với con bé này một chút đi.”

“Un!”

“Cảm ơn!”

Đứa nô lệ cúi đầu thật sâu trước lão phu.

Sau khi Firo mang con bé ra ngoài một lát lại trở về.

“Đúng thật rồi. Xin cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Được rồi, nghe lão phu hỏi đây.”

“Chuyện gì ạ?”

“Ngươi sẽ thành đồng minh của lão phu, giúp lão phu xây dựng lại thế giới, hay là sẽ ngu xuẩn chống đối lão phu, cùng với đám bên ngoài kia?”

“... Ngài sẽ làm gì nếu tôi trở thành kẻ địch?”

“Chỉ đá ngươi ra ngoài thôi. Nghĩa là ngươi sẽ thành một người trong thế giới này, thế nhưng nếu chống lại lão phu, thì đừng tưởng rằng ngươi có thể sống được lâu. Ngươi cũng có thể tự do đi đâu cũng được. Và lão phu sẽ giải trừ dấu phong ấn nô lệ cho ngươi.”

Đứa nô lệ liên tục trầm ngâm trước lời nói của lão phu trong một lúc...

“Vâng. Dù sao ngài cũng đã cứu tôi, có thể chỉ là một ít nhưng hãy cho phép tôi được đền đáp. Xin hỏi ngài là ai vậy?”

“Lão phu hả? Lão phu là—”

“Naofumi-chan là Khiên Hiệp Sĩ đấy~. Là thần của tộc Á Nhân.”

“Ể, ể!”

Sadina cắt ngang màn giới thiệu của lão phu, và khiến cho đám nô lệ đang được điều trị phải ngạc nhiên.

“Lão phu đã nghe được lời hứa của ngươi. Được rồi, đến lúc điều trị cho người tiếp theo. Giờ thì lão phu muốn ngươi nhanh chóng rời khỏi khu vực này và bắt tay vào làm việc mình có thể làm đi.”

“Tôi, tôi hiểu rồi.”

Và như thế, lão phu chữa trị cho toàn bộ nô lệ trong viện trị liệu, và thêm chúng vào làm thuộc hạ.

Nhược điểm ở đây là Lv của chúng quá thấp.

Thế nhưng lão phu sẽ tận dụng sức mạnh của chiếc khiên để giải quyết vấn đề đó bằng một cách nào đó.

Tuy nhiên, điều trọng yếu chính là trình tự.

Hiện tại, lão phu còn có cả núi việc phải làm, chuyện này đành phải gác lại sau vậy, khi nào lão phu có thời gian rảnh sẽ xử lý.