Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 137: Đàn Ông và Phụ Nữ của Biển




*

Lọc cọc lọc cọc...

Một chiếc xe chứa đầy những hàng tiếp tế do Nữ Hoàng gửi tới đã đến.

“Tôi nghe nói rằng có thể tìm thấy ngài Khiên Hiệp Sĩ ở đây?”

“Cô cần gì?”

Người hiệp sĩ đồng hành cùng với chiếc xe chỉ đích danh tôi.

Hình như tôi từng nhìn thấy gương mặt này trước đây rồi, trông cô ta quen quen... Tôi nhớ cô ta chính là người hay cùng luyện kiếm với Raphtalia.

Cô ta trông như... Đúng chuẩn một nữ hiệp sĩ trong mấy trò chơi tôi từng chới. Nếu cởi chiếc mũ hiệp sĩ đó ra, chắc khuôn mặt cô ta chẳng hề kém cạnh gì so với vẻ đẹp của Raphtalia.

Cô ta có một mái tóc dài vàng màu mật ong. Phần lớn mái tóc đó ẩn trong chiếc mũ sắt.

Giống Firo, đôi mắt cô màu xanh. Nhưng Firo là một cô bé dễ thương thì nữ hiệp sĩ này lại hợp với cái vai Nữ Hoàng Nanh Ác đến hoàn hảo.

Cô ta được những hiệp sĩ khác hộ tống, trong số họ, tôi nhận ra một người vốn là một phần trong đội quân tình nguyện đã giúp tôi suốt Đợt Sóng trước đây.

“Ngài Khiên Hiệp Sĩ!”

“Ồ, Cậu... Mấy người thế nào rồi?”

“Chúng tôi đang rất cật lực xây dựng lại thành phố.”

“Ta cũng đoán vậy... Nhưng đó không phải là điều ta đang hỏi. Chuyện gì đã xảy ra sau đó với mấy người?”

“Cũng không có chuyện trọng đại gì xảy ra. Tôi bị điều đi làm sứ giả còn những người khác chiêu vào đội quân tiếp viện.”

“À, ta hiểu rồi.”

Nữ Hoàng đúng là hiểu thấu và nắm bắt hoàn toàn cái lối suy nghĩ của tôi. Bà ta cũng gửi thêm nhân sự đến.

“Hiện tại chỉ có mỗi mình tôi, nhưng tôi được chỉ thị thành sứ giả công khai giữa nơi đây và lâu đài.”

“Không phải là những người trong đội ‘Shadow’ à?”

“Những người đó có nhiệm vụ làm người đưa tin phi chính thức.”

Có gì khác biệt chứ?... Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng.

“Tôi được yêu cầu làm người cố vấn võ thuật cho những người nô lệ.” (Nữ Hiệp Sĩ)

“Ồ, điều đó sẽ có ích đấy.”

Raphtalia hầu như tự học và theo phong cách của riêng mình. Có vẻ có thêm người có kinh nghiệm huấn luyện chuyên nghiệp vẫn tốt hơn.

“Vậy... Những nô lệ ‘cốt yếu’ đấy hiện giờ đang ở đâu?”

“Ta sai chúng đi tăng Lv rồi. Chắc chúng sẽ đạt được Lv 25 khi trở lại.”

“Hừm... Bài học của ngài thật xúc tiến quá nhanh đấy.”

“Đó chính là phong cách Sparta. Và ta còn muốn khoảng hơn 30 người cho những mục đích phi chiến đấu.”

“Những mục đích đó của ngài là gì?”

“Rất nhiều thứ. À, chúng ta cũng cần phải xây dựng lại những ngôi nhà nữa.”

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ truyền đạt điều đó về lâu đài.”

Bây giờ tôi cần phải xử lý tiếp việc khác nữa.

Dạo gần đây tôi đang nghiên cứu thêm những loại cây khác. Nguyên do là tôi chẳng thể nào sửa đổi được đặc tính của những loại cây đó được.

Còn nhiều nhược điểm trong những kỹ năng cải biến của tôi.

Không biết vì sao, vài loại cây tôi có thể sửa đổi được và còn lại thì lại không.

Điều đáng lưu tâm đó là cây Bioplant rất dễ sửa đổi.

Do vậy, tôi thử xem có thể dùng cây Bioplant tạo ra vài loại thuốc đơn giản không.

Việc chuẩn bị đã hoàn tất mà không gặp vấn đề gì đáng nói.

“Khiên Hiệp Sĩ hăng hái thật nhỉ.”

Thằng nhóc Kiel nói với tôi khi vừa mới trở về, và trượt té lăn quay lúc bước xuống khỏi chiếc xe kéo.

Cậu ta đã ngừng than vãn với tôi về chuyện nấu ăn, nhưng...

Ọcc...

Bụng thằng nhóc này vẫn đang biểu tình đòi ăn.

Vài ngày sau.

“Ahaha~!”

Đám nô lệ vui vẻ, thích thú leo lên cây Bioplant.

Lv của tất cả bọn trẻ này đều vượt trên 30. Cơ thể của chúng cũng thay đổi, chỉ là... Chẳng biết thế nào, giờ trông chúng như những đứa trẻ khoảng 14-15 tuổi.

Trông hơi nhỏ hơn so với Raphtalia. Đây đúng là độ tuổi phù hợp để bị sai phái đi chiến đấu.

Diện mạo của chúng... À nếu phải nói thì tôi cho là hơn hẳn những đứa trẻ bình thường. Nhưng không ai trong số chúng có thể sánh với Raphtalia được, chắc nhờ bọn trẻ này có được những bữa ăn đủ chất và thích hợp.

Nổi bật giữa đám con trai, đứa có khuôn mặt đẹp nhất không còn nghi ngờ gì khác ngoài Kiel. Khuôn mặt cậu ta hao hao, giống như của một cô gái hơn cả. Rồi thể nào sau này cậu ta cũng thành zai đẹp (Bishounen) cho xem. Thay vì nói cậu ta là cậu bé thì gọi cậu ta là con nhóc Tomboy còn chính xác hơn.

Mà điều đó chẳng có mấy ý nghĩa với tôi.

“Khiên-Niichan ới ời! Dạo này toàn thịt với rau không. Em ngán quá rồi.”

“Đừng có ích kỷ vậy.”

Chẳng biết vì sao thằng nhóc này trở thành cái phường mặt dày, trơ tráo đến vậy. Mỗi lần cứ dính đến nó là thật nhức cả đầu.

Chắc tôi nên “trị” nó một chập, nhưng thằng nhóc vẫn làm việc rất tốt, nên tôi chẳng đào đâu ra cớ để làm vậy.

Thằng nhóc làm như thân quen với tôi lắm vậy. Cậu ta nói chuyện với tôi trong vị thế như một đứa em trai chứ chẳng phải một đứa nô lệ. Cậu ta cũng bắt đầu nói lời ‘Cảm ơn’ khi được nhận thức ăn.

Miễn là cậu ta có động lực thì...

Nhiều đứa trẻ đã quen dần với những công việc nặng nhọc.

Nói thế này thì không giống tôi cho lắm, nhưng nhiều lần tôi tự hỏi liệu đưa những đứa trẻ nô lệ này tham gia vào trận chiến có phải là điều đúng đắn. Chúng vẫn có thể dùng cho những mục đích khác.

Chúng cũng rất giỏi và khỏe mạnh trong những việc thể chất.

“Này, em sẽ xuống biển bắt lấy ít cá, anh nấu chúng nhá, Nii-chan.”

“Ta không nhớ là có trở thành huynh đệ gì với cậu!”

Kiel hẳn là quá coi thường tôi rồi.

Tôi có nên trách mắng thằng nhóc này một trận cho biết không?

À đúng rồi, Kiel có chiều cao thấp hơn những đứa con trai khác.

Giọng cậu ta cũng cao hơn.

“Em cũng muốn ăn cá.”

Rishia chêm vào và những đứa nô lệ khác đồng loạt gật đầu.

“Niichan, em muốn ăn đồ biển!”

“Phải, em muốn ăn!”

“Ăn! Ăn!”

Chết tiệt, dường như tôi đã tạo ra hàng loạt Firo rồi.

Còn may là những quả trứng vẫn chưa nở ra.

Thêm một con ma thú kỳ quái tham gia vào cái đám này nữa là tôi hết đường bỏ chạy.

“Rồi, ta biết rồi. Hôm nay chúng ta sẽ đi biển để bắt cá. Firo, bơi ra ngoài đó và bắt vài con Thủy Thú trước đi.”

“Vâng~!”

Và như vậy chúng tôi tiến về bãi biển.

À thì mấy ngày này cũng có hơi nóng.

Bơi chút cũng chẳng hại gì.

Những đứa trẻ này... Đây là nơi chúng từng sống, nên chắc tất cả chúng đều bơi được?

Và sau một hồi đi bộ, chúng tôi đã đến bãi biển.

“Kyahaha~!”

Đám nô lệ cầm lao móc, phấn khởi chạy ra bờ biển. Tất cả chúng cởi hết áo quần và nhảy xuống nước trong độc nhất mỗi bộ đồ lót trong...

Giữa chừng, có một chuyện thu hút chú ý của tôi... Raphtalia và Rishia cũng nhận ra như tôi.

“Naofumi-sama!?”

“Ể? Ể!?”

“Firo! Bắt Kiel lại!!”

“? Tuân lệnh~.”

“Wah!? Gì vậy!”

Firo ngay lập tức kéo lê kéo lết, lôi Kiel ra khỏi mặt biển.

Kiel giãy giụa kịch liệt dưới đôi cánh của con bé.

“Chuyện gì vậy, Khiên Nii-chan!?”

“Hãy để ta nói trước điều này, Ta chẳng quan tâm lắm, nhưng có chuyện cần phải vạch ra rõ ràng. Một vấn đề lớn trong cái cách cư xử của cậu.”

“Và em đang hỏi đó là gì đây!”

Những đứa nô lệ khác cũng nhận thấy có chuyện xảy ra và tiến lại gần.

Chúng dường như cũng hiểu được vấn đề.

“Kiel-kun... Hay mình nên gọi là Kiel-chan?” (Trap Detect =]])

“Cái?! Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ là con trai.”

Một miếng băng bọc chặt quanh ngực Kiel, và cậu ta... À, con bé mặc một chiếc khố bên dưới.

... Sao mà, Raphtalia đưa tay đặt trên phần dưới của Kiel.

Thật là dạo này tôi chẳng còn có thể hiểu được những hành động của Raphtalia nữa. (T/N: Mi vốn làm quái gì có hiểu)

Chắc vì đoàn tụ với những người bạn cũ đã khơi lại những phần mất đi trong tính cách em ấy.

“Kiel-kun... Cậu có biết sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ không vậy?”

“???”

“À, cậu biết đấy... Đàn ông là người có...”

Raphtalia bắt đầu thì thầm vào tai Kiel.

“Điều đó không thể nào là thật được. Tớ mà là Chúa, tớ còn lâu mới làm cái chuyện phân biệt nam và nữ kỹ càng rắc rối đến vậy.”

“Vậy thì cậu nhìn những bạn trai khác xem. Không, nhìn vào Naofumi-sama này. Ngài ấy khác biệt, đúng không? Ngực ngài ấy không quấn băng, đúng không?”

“Cậu đang nói cái gì thế? Khi trưởng thành thì đó là chuyện hiển nhiên mà. Tớ chỉ có hơi thừa mỡ thôi, nên ngực tớ mới nhô ra vậy. Khi tớ lớn hơn rồi nó sẽ tự mất.”

Đứa Bishounen này đang thốt ra những lời thật đáng báo động.

... Kiel được nuôi dạy thế quái nào trước khi trở thành nô lệ vậy?

Tôi đang có quá nhiều câu hỏi đây.

Hay có thể nào con bé vốn không được dạy những điều bình thường như vậy? Hay con bé được lựa chọn giới tính giữa ranh giới Nam và Nữ?

Dù có là trường hợp nào thì con bé được nuôi dạy quá bất thường là điều chẳng thể nào sai được.

Mà làm sao không ai nhận ra trong quãng thời gian con bé là nô lệ?

... Liệu đây có phải một phần âm mưu của Người Buôn Nô Lệ?

Nếu tôi mà là ông ta, còn lâu tôi mới đâm đầu vào rắc rối thay đổi thế giới quan của một nô lệ, và cứ bán con bé như vậy.

Đất nước này quá thối nát rồi. Cũng dễ chừng có một tên quý tộc biến thái nào đó sẽ mua con bé và tưởng bở mua được một đứa con trai xinh như con gái.

Và có lẽ một tên biến thái khác lại “khoái chí” khi phát hiện con bé ngộ nhận chính giới tính của mình. Tất cả điều này đều đẩy mức giá của con bé lên cao.

Hình như con bé cũng đã bị mua đi bán lại vài lần rồi.

Tôi nghĩ mình đã nghe được rằng con bé đã bị người chủ trước đó đánh đập tàn nhẫn và cuối cùng lại bị trả lại...

Kiel cũng có vài dấu hiệu của ngược đãi, nên chắc con bé không nhận được bất kỳ sự đối xử tử tế nào.

Dường như hành hạ những nô lệ Á Nhân là quá phổ biến ở đất nước này.

Raphtalia cũng có những dấu hiệu giống vậy.

Đây chắc là di chứng của cuộc chiến mới đây với Silt Welt.

Một trong 8 đứa nô lệ có nói chúng từng được một anh hùng cứu giúp trước đây.

Tôi nghĩ đã là con người thì chẳng ai có thể chịu đựng được khi nhìn thấy những đứa trẻ bị hành hạ như vậy.

Và những con người đó để những đứa trẻ cho đất nước chăm sóc, cuối cùng lại bị chính cái đất nước này bán đi thành nô lệ.

Kể từ lúc con bé đến nơi đây mới chỉ vài ngày, tôi đã nắm khá rõ tính cách của Kiel.

Khoảng 6 đứa nô lệ mới theo cái nhìn của tôi... Vẫn hành động rất cẩn trọng khi bị chia cắt với Raphtalia.

Nhưng đấy chẳng phải là vấn đề tôi có thể gây được bất cứ ảnh hưởng gì. Tôi sẽ trông cậy vào Raphtalia và Rishia.

Hằng đêm, Raphtalia dỗ những đứa trẻ khác ngủ và đôi khi ngủ bên cạnh chúng.

Từng trải qua chuyện tương tự, em ấy có thể thấu hiểu được vấn đề của những đứa trẻ đó.

Dù tôi có ở đấy, tôi không nghĩ chúng sẽ mở lòng mình với tôi được.

Firo, vẫn rất là Firo, mới có thể tác động tốt được lên những đứa nô lệ này.

Nói chung, con chim đó rất biết cách chơi đùa với con nít.

Có lẽ như vậy tương tự với Liệu Pháp Trị Liệu bằng Động Vật chăng.

Tuy nhiên, con chim đó lại kéo chiếc xe ngựa chạy băng băng làm cả lũ mặt tái xanh hết cả lên do say xe.

“N-nhưng cha đã nói dù thế nào, một người đàn ông chính là một người đàn ông nếu luôn nghĩ rằng chính bản thân mình là đàn ông.”

Vậy ra đứa con gái bắt đầu bắt chước chính quan điểm nam tính mạnh mẽ của người cha?

Mà dẫu vậy, bản thân lời nói đó cũng ám chỉ nhóc chính là phụ nữ.

Con bé được nuôi lớn giống như một nhân vật trong một câu chuyện tôi từng nghe.

Những đứa nữ nô lệ khác thì thầm cười đùa với nhau.

Tôi có nghe vài người phụ nữ thích hình dung những cậu bé mặc đồ nữ, nhưng họ có nghĩ đến một cô bé muốn trở thành một người đàn ông biển cả?

“Điều này sao có thể... Ý tớ là, sao phải phân chia nam và nữ chứ!? Tớ còn chẳng biết được gì nữa!”

Ghi chú của tác giả:

Tôi vốn không có dự định cho Kiel là một nhân vật quan trọng, tuy nhiên tính cách tôi xây dựng lên cho cậu ta lại chồng lặp với một nhân vật nam khác mà tôi chuẩn bị cho sau này, nên tôi quyết định bổ sung thêm một tính cách cho ‘cậu ta’.