Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 105: Sao chép vũ khí




Cùng ngày hôm đó, tôi trở lại nhà trọ và thử cho chiếc khiên hấp thụ nguyên liệu. Một Icon hiện lên.

Lúc này tôi muốn làm một viên Thuốc Hồi Phục.

... Thời gian làm một viên thuốc là 5 phút.

Dường như thời gian cần thiết phụ thuộc vào cấp độ của công thức pha chế.

5 phút sau.

Một tiếng chuông vang lên và thông báo hệ thống “Pha Chế Hoàn Thành” xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi kiểm tra thành phẩm thế nào.

Thuốc Hồi Phục

Chất lượng: Trung Bình

Có phải viên thuốc này chỉ ‘Trung Bình’ do nguyên liệu kém? Không, chất lượng bị giảm quá nhiều.

Tôi sẽ thử dùng nguyên liệu tốt hơn.

Thuốc Hồi Phục

Chất lượng: Trung Bình

Sau vài lần thử nữa, chất lượng vẫn chỉ Trung Bình.

Vậy thì có phải tôi dùng toàn nguyên liệu ‘Kém’, tôi có thể tạo ra thành phẩm ‘Trung Bình’? Tôi sẽ kiếm được khá nhiều tiền nếu lợi dụng điều này.

Và chiếc khiên có thể tạo ra thuốc trong lúc tôi làm việc khác.

Chất lượng có lẽ tăng lên nếu tôi tăng Lv.

À thì, giờ đây Nữ hoàng đang đảm bảo chi phí sinh hoạt của tôi, nên tôi không phải lo về tiền nữa.

“Chủ Nhân, ngài đang làm gì vậy?”

“? Firo đấy à?”

“Yeah.”

Firo đi ngang qua lúc tôi đang thử nghiệm trong chiếc xe.

Firo thường ở trong phòng trọ hay ở trong chiếc xe. Con bé thường kéo xe những lúc rảnh rỗi.

“Chủ nhân, Firo vừa định đá bay tên nào đang làm việc kì quái trong chiếc xe của Firo.” [1]

Con chim này lại nói mấy chuyện đáng sợ nữa rồi. Mà, ít nhất tôi có thể tin tưởng con bé trông chừng hàng hóa.

Có vẻ như Firo thực sự quý trọng chiếc xe này. Mỗi sáng, con bé lau chùi và bão dưỡng nó.

Thường thì chiếc xe bằng sắt này sẽ bị hen rỉ do không khí vùng biển, nhưng nhờ con bé bảo dưỡng chiếc xe hằng ngày, đây không còn vấn đề.

Chúng tôi đang tạm ngừng đi bán rong nên con chim này có rất nhiều thời gian rảnh. Cái xe sạch quá mức.

Bóng đến nỗi có thể phản chiếu ánh sáng như gương. Trông như chiếc xe tự phát sáng vậy.

Với loài Filo Rial, chiếc xe kéo là một thứ cực kỳ quan trọng. Nếu ai đó mà lờn vờn quanh nó trong đêm thì chẳng có gì ngạc nhiên khi con bé đi kiểm tra cả.

Nhân tiện thì, con bé có thể bão dưỡng nó, nhưng lại không thể sữa chữa được.

Có thứ gì lung lay là con bé kêu tôi sửa liền.

‘Có phải Chủ nhân định ngủ trong xe tối nay không? Để Firo ngủ cùng với ngài~”

“Không. Anh chỉ thử nghiệm vài thứ thôi.”

“Fuu~”

Chắc tôi nên đến một tiệm vũ khí trên hòn đảo... Ngẫm lại thì lúc này đã nữa đêm rồi.

Để ngày mai cũng được.

Sau đó, tôi sẽ thử Tăng Cường một chiếc khiên bình thường.

“Chào mừng ngài trở về. Có chuyện gì xảy ra không? Ngài có biết được điều gì không?”

Khi tôi trở lại căn phòng, Raphtalia hỏi tôi.

“Anh đã học được khá nhiều. Anh vẫn cần thử nghiệm vài thứ, ngày mai sẽ bận rộn đấy.”

“Tốt quá. Có phải chúng ta sẽ phải đi tăng Lv một cách đàng hoàng ngày mai không?”

“À ừm... Anh phải... Chắc vậy.”

Tôi vẫn có thể kiếm ít Vật Phẩm Rơi Ra từ lũ ma thú.

Tôi sẽ tìm vài con ma thú trông có vẻ rơi ra thứ gì hữu dụng.

“Hãy bước lùi lại.”

“Vâng...?”

Raphtalia bối rối và lùi về sau. Tôi cố lấy một thanh kiếm ra khỏi chiếc khiên.

Keng*. Thanh kiếm rơi xuống và đâm mặt sàn.

“Wa!”

Raphtalia kêu một tiếng ngạc nhiên.

“C-Cái gì đây?”

“Đây là thứ còn lại của một con ma thú.”

“Một con ma thú có một thứ thế này ư?”

“À thì...”

Con ma thú rơi ra thanh kiếm này là... Brown Pill Rabbit (Viên Thuốc Thỏ Nâu)

Tôi đánh giá thanh kiếm.

Iron Sword (Kiếm Sắt)

Chất lượng: Trung Bình

Đúng là một món vớ vẩn.

“Raphtalia, thanh kiếm của em bắt đầu hen rỉ rồi. Dùng thanh kiếm này một thời gian đi.”

“À, vâng. Cám ơn ngài...?”

Raphtalia nhặt lên thanh kiếm kỳ quái này và xem xét kỹ càng nó.

Firo thì bắt đầu ngửi nó.

“Mùi như là Pill Rabbit vậy.”

Wow. Con bé nói đúng rồi.

Loài Filo Rial đúng tuyệt thật. Mặc dù con bé trông giống người, nhưng con bé vẫn là ma thú.

Chắc ngài mai sẽ thú vị lắm.

Tôi nhìn qua những Vật Phẩm Rơi Ra, thiết lập cho chiếc khiên tạo ra vài loại thuốc và đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Tôi thức dậy, ăn một bữa sáng nhẹ và rời đi quán trọ để tìm một cửa tiệm vũ khí.

Họ có rất nhiều loại khiên ở đó.

“Tôi có thể nhìn qua một lúc không?”

“Tự nhiên.”

Cái giá quá cao. Chắc vì nơi đây là nơi thu hút du lịch.

Hay vì có nhiều Du hành giả đến hòn đảo này gần đây?

Tôi tự hỏi những người dân trên đảo kiếm tiền khi ngoài mùa du lịch như thế nào.

Có phải bán nguyên liệu từ lũ ma thú? Ở trên hòn đảo này có nhiều món hàng kỳ quái.

Tôi chẳng muốn tưởng tượng dùng Thịt con Cóc Magenta nấu ăn thế nào.

Có phải vì hòn đảo này có một nền kinh tế năng động? Tôi sẽ hỏi Người Buôn Trang Sức sau.

“Naofumi-sama?”

“Ah, Raphtalia, Firo, đợi một chút.”

“Vâng...”

“Chủ nhân đang làm gì vậy?”

“Cứ đợi đi, em sẽ thấy.”

Tôi cầm lấy một cái khiên treo trên tường và chạm nó vào Khiên Huyền Thoại.

Bíp*. Một Icon xuất hiện.

Sao Chép Vũ Khí kích hoạt.

Đã mở khóa Khiên Sắt

Đã mở khóa Khiên Sắt Đỏ

Đã mở khóa Khiên Sắt Tím

Đã mở khóa Khiên Sắt Trắng

Đã mở khóa Khiên Sắt Nâu

Đã mở khóa Khiên Sắt Xanh

Vv..

Tôi đã mở khóa chiếc Khiên Sắt và các biến thể của nó.

Giờ ngẫm lại thì chiếc Khiên Nhỏ ban đầu của tôi cũng có nhiều biến thể màu sắc khác. Lúc đó tôi không quan tâm lắm, vì nó không tăng thêm chỉ số nào.

Tôi nghi ngờ tính thực dụng của cái hệ thống này.

Tôi tự hỏi có phải khiên Baloon (Quả Bóng) cũng có chức năng như vậy. Tôi vẫn chưa mở khóa chiếc khiên đó nữa.

Nếu con ma thú xuất hiện có màu Cam và Đỏ, có lẻ đó cũng là một biến thể Trung Bình mà thôi.

Mà sao cũng được, tôi liên tục sao chép các khiên khác trong cửa tiệm.

Khiên Tròn, Mộc, Khiên Kỵ sĩ, Khiên Đồng, Khiên Thiếc, Khiên Thép, Khiên Vàng... Có cả loại khiên như Khiên Da nữa.

Tất cả các khiên của cửa tiệm đều có biến thể màu sắc.

Số lượng khiên tôi có tăng lên cực kỳ nhiều. Tôi không xem xét kỹ mấy cái khiên.

Mấy cái khiên này chắc chỉ tăng mỗi chỉ số nên không cần thiết.

Có lẽ có vài kỹ năng trong đó, nhưng xem xét hết đống này tốn thời gian lắm.

“Tôi đoán như vậy được rồi.”

“Sao?”

Người Bán Vũ Khí nhìn vào tôi.

Những món hàng hóa ở cửa tiệm này không phải tốt nhất, nhưng tôi vẫn có được rất nhiều khiên.

Ngay khi tôi xong việc thăng cấp ở hòn đảo này, tôi sẽ ghé qua tiệm vũ khí của Lão già. Ông ta đúng là lựa chọn tốt nhất.

“Cậu chưa tìm thấy món nào hứng thú sao?”

“? Không...”

Nghĩ lại thì, tôi nhận vài món vũ khí vô dụng từ Vật Phẩm Rơi Ra từ ma thú. Tôi sẽ thử bán chúng xem.

“Xin hãy đợi một lúc.”

Tôi đi lại chỗ khuất tầm nhìn của Người Bán Vũ Khí và lấy ra mấy món vũ khí từ chiếc khiên.

“Ông có muốn mua những món này không?”

“Chắc rồi, cậu có thể để tôi định giá chúng chứ?”

Tôi đưa chiếc Thương Sắt cho Người Bán Vũ Khí.

“Cây thương này có vẻ khá chắc. Cũng có cả bùa cường hóa trên nó...”

Người bán hàng có thể nhận ra nhiều thứ mà tôi không biết.

“Trên cây thương không có chữ khắc trên đó, nên giá sẽ bị giảm một ít? Như vậy được chứ?”

“Phải có chữ khắc sao?”

Giờ ngẫm lại thì, điều này cũng có lý.

Nếu một người nổi tiếng tạo ra nó, phải có một cách cho biết người tạo ra. Như là một ký hiệu.

“Cây thương vẫn còn tốt, nên cái giá chắc không bị giảm nhiều. Nhưng cậu lấy món này ở đâu vậy?”

“Đó là bí mật.”

Nếu người này nghi ngờ tôi, tôi sẽ phải lừa ông ta, nhưng chúng tôi chưa đến cái mức đó.

Vậy đây là một món vũ khí không có tác giả...?

“Khoan, nhìn kỹ hình như có ký hiệu trên cây thương... Ký hiệu này trông như một chiếc khiên vậy.”

Có cả thứ như vậy sao?

“Chắc người thợ rèn làm nó trong lúc nghĩ về các Hiệp sĩ huyền thoại.”

“Có chuyện như vậy sao?”

“Phải, trước đây, những món vũ khí như thế này xuất hiện liên tục. Đến tận bây giờ đôi lúc cũng có vài món. Nhiều Thợ rèn ngưỡng mộ các Hiệp sĩ Huyền Thoại và khắc biểu tượng của họ lên tác phẩm của mình.”

“Nhưng cái biểu tượng này không hẳn sẽ làm tăng cái giá trị của nó, đúng chứ?”

“Đúng vậy. Mặc dù chất lượng thì tốt, người khắc biểu tượng trên sản phẩm chỉ đơn giản là một người mơ tưởng không tên.”

Thẩm định của Người Bán Hàng làm tôi có chút bận tâm.

“Ừm, du hành giả bị thu hút đến những Hòn Đảo Thức Tỉnh chắc sẽ mua cây thương này. Tôi sẽ mua nó với giá 20 đồng bạc.”

“Được rồi.”

Tôi đưa thêm những món khác cho Người Bán Vũ Khí. Số tiền tổng cộng của tôi là 90 đồng bạc.

Nếu tôi biết được hệ thống vật phẩm rơi ra này trước đây, tôi đã có thể cải thiện trang bị của Raphtalia sớm hơn rồi... Nhưng không còn gì tôi có thể làm để thay đổi được điều đó lúc này.

Sau khi tôi rời Cữa Tiệm Vũ Khí, tôi chuyển chiếc khiên của tôi sang Khiên Sắt và nhìn vào Equipment Bonus (Điểm cộng trang bị).

À, chiếc Khiên Sắt có một kỹ năng.

Khiên Sắt 0/10 C

Ability: Chưa giải phóng...

Equipment Bonus: Shield Bash (Khiên Đả)

Độ Thành Thục Kỹ Năng 0

Đây rõ ràng là một kỹ năng tấn công.

Tôi không kìm được mong muốn thấy được nó hoạt động thế nào.

“Ưm... Cái khiên này trông như cái đang được bán trong cửa tiệm,...”

“À, những Vũ Khí Huyền Thoại có thể sao chép những vú khí trong cửa tiệm đó. Nếu một Hiệp sĩ tìm thấy một món vũ khí tốt thì có thể trang bị được.”

“Vậy... Hơi giống ăn trộm.”

“Đâu phải anh đang mang đi món vũ khí đó, anh chỉ tạo một bản sao của nó. Và anh phải nói gì với chủ cửa tiệm đây?”

“... Vâng...”

Mà, tôi cũng có một cảm giác phức tạp.

Điều này có phải giống như những trò chơi và manga trên mạng về ăn cướp?

Như là mua một bộ phim lậu đang được chiếu ở rạp vậy.

Đây có phải là tội ác không? Phải.

Nhưng đây lại là một thế giới song song. Vũ Khí Huyền Thoại không phải ai cũng có.

Và trong thế giới này, người bị lừa mới là người có lỗi

Tôi sẽ không phàn nàn về nó, và tôi cũng không tránh sử dụng nó.

Ý tôi là ba tên Hiệp sĩ cũng làm như vậy đấy thôi...

Tôi cảm giác như đang làm điều gì tồi tệ... Nhưng tôi phải quen dần với điều này.

Tôi nghĩ Lão già sẽ thoải mái để tôi sao chép những chiếc khiên của ông ta nếu tôi có hỏi.

Tôi nghĩ những Hiệp sĩ khác lúc đầu chắc đã ghé qua cửa tiệm của ông ta và sao chép tất cả vũ khí ở đó rồi.

Tôi sẽ nhờ ông ta làm thêm trang bị cho Raphtalia để bồi thường mới được.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ đi đến khu chợ.”

Tôi sẽ đi tìm những khoáng thạch dùng để nâng cấp mà Motoyasu và Itsuki nhắc đến.

Không biết chúng giá bao nhiêu đây.

Kết quả: Cực ít người bán chúng.

Đa số họ chỉ có loại khoáng thạch tôi từng lấy từ Rishia. Tên của nó là Prani Ore (Khoáng thạch Prani)

Tôi đã đủ điều kiện mở khóa Khiên Prani lúc tôi thử hệ thống nâng cấp vũ khí mà Itsuki nói đến. Nó tăng thêm 1 điểm Phòng Thủ.

Đáng tiếc là chiếc Khiên Chimera Viper của tôi lại cần khoáng thạch khác.

Khi tôi kiểm tra Màn Hình Trợ Giúp, thông tin yêu cầu xuất hiện.

Về Tăng Cường

Bạn có thể tăng cường một trang bị đến một con số xác định. Con số này nhỏ nhất là 5.[2] Tuy nhiên để nâng cấp những trang bị mạnh hơn, bạn sẽ cần thêm những thành phần quý giá hơn.

Và chỉ những người có kỹ năng rèn sắt cao mới tạo ra được những thành phần này. Nhưng với kỹ năng của tôi, tôi vẫn có thể tự chiết xuất ra Khoáng Thạch Prani.

Về cơ bản, Khoáng Thạch Prani là một kim loại mềm, rẻ và dẻo, được dùng để tăng thể tích của các Hợp Kim Vàng.

Và nếu thêm quá nhiều Prani, giá trị sẽ giảm xuống.

Có vẻ như Itsuki dùng chiếc cung hấp thụ Prani để tạo ra những thành phần quý giá khác.

Tôi chắc chắc sẽ học vài kỹ năng về kim loại. Như vậy, tôi có thể đúc những khoáng thạch được bán trong mấy cửa tiệm này thành những nguyên liệu có giá trị hơn.

“Chúng ta đi săn thôi.”

“Vâng.”

“Yay~!”

Chúng tôi cuối cùng cũng có thể đi luyện Lv một cách đàng hoàng.

Và tôi có thể biết được tác dụng của mấy cái khiên mới này.

Tôi kỳ vọng khá nhiều vào chúng.

“Đi nhanh nào! Con vẫn khỏe mà, đúng không? *Ắt xì*”

“Mẹ à. Con có thể làm được mà. Mẹ hãy thư giãn đi!”

“...”

Tôi nghe một giọng nói quen thuộc vang ra từ khu chợ... Nhưng tôi không quay người lại.

Chú thích

[1] Ý nói Naofumi

[2] Ví dụ: Nếu chiếc khiên là 1/20, tăng cường sẽ tăng lên 2/20, và 20/20 là tối đa